Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 182
Đội thuyền lớn của Tiêu gia, rốt cuộc trong một ngày khí trời quang đãng quyết định nhổ neo.
Nguyên nhân nhổ neo, cũng không phải là vì tin tức tốt Phượng Minh vẫn chờ đợi đã đến.
Ai, tin tức xấu hết cái này đến cái kia truyền đến.
Đầu tiên là về Văn lan, vị thuộc hạ Tiêu gia đáng thương kia chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc đem thư Phượng Minh gửi Diêu Duệ phu nhân thỉnh cầu ban tặng Văn lan đưa đến tay nàng, cũng rốt cuộc cạn hơi mà đem thư hồi âm của Diêu Duệ phu nhân mang trở về.
Tác phong của Diêu Duệ phu nhân luôn rất dứt khoát, trên thư hồi âm ít ỏi vài chữ, đem ý của nàng biểu đạt đến vô cùng rõ ràng, quả thực cùng với việc nàng trước đây viết thư bức hôn đưa cho Tiêu Túng có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.
Tiểu tử xấc xược, Văn lan nương ngươi khổ cực trồng ra, là để cho ngươi tùy tiện tặng người sao?
Phượng Minh cùng đám thị nữ ánh mắt phát sáng tràn đầy hi vọng mở ra giấy viết thư, xem xong thư hồi âm đã rõ ràng đến không thể nào rõ ràng hơn, nhất thời nhãn thần dại ra.
Thực rõ ràng, vị Diêu Duệ phu nhân này yêu lão cha của Phượng Minh đến chết đi sống lại, đối với đứa con của mình so ra chỉ yêu quý bằng một phần vạn so với lão công.
Phượng Minh nghe khẩu khí này, tám phần mười có lại viết thư cũng đòi không được Văn lan, nhớ tới việc đối Đỗ Phong đưa ra lời thề son sắt, hiện tại thế nhưng lấy không được thứ này, không khỏi bó tay lo âu.
Cái chết người thứ hai, là thư của Tử Nham. Tử Nham người này thực sự là đáng giận, lâu lâu la la điều tra tình hình Đồng Quốc còn chưa tính, như thế nào lại một mình đi trêu trọc những hải tặc kia?
Hải tặc Đan Lâm theo như lời La Đăng nói với Phượng Minh thì rất lợi hại, đến bây giờ Phượng Minh vẫn còn hết hồn. Hắn càng nghĩ càng bất an không yên, e sợ Tử Nham ở Đồng Quốc gặp chuyện không may.
Đội tàu thả neo ở chỗ này, vốn chính là vì chờ Văn lan cùng tin tức của Tử Nham. Hiện tại Văn lan là chờ không tới, Tử Nham lại có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, Phượng Minh sao có thể ngồi yên được?. Sau khi tiếp nhận thư từ Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh ngây người nửa ngày, quyết định đầu tiên sau khi tỉnh táo lại chính là sai người gọi La Đăng tới, hạ lệnh, nói, "Lập tức nhổ neo, chúng ta đi Đồng quốc."
"Có phải quá vội vàng hay không?" Không nghĩ tới người đầu tiên nói một câu ngăn cản, lại là Lạc Vân.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, vài đạo ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người Lạc Vân. Thu Nguyệt càng mở to mắt, kỳ quái mà quan sát hắn.
Lạc trữ nghe thấy tin tức mà đến, sải bước vào tới cửa phòng thì vừa vặn nghe thấy lời nói của Lạc Vân, lập tức nghiêm nghị tiếp lời, "Thiếu chủ đã có quyết định, thuộc hạ tự nhiên theo lệnh hành sự." Quay đầu lại phân phó một thị vệ ở bên người." Đi, nói cho các đội thuyền khác chuẩn bị nhổ neo." Khi quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trên mặt Lạc Vân, trong con ngươi tràn đầy thâm ý.
Lạc Vân ánh mắt lạnh lẽo đón nhận, lại nhìn Phượng Minh biểu tình vô cùng lo lắng, biết nhổ neo là việc hiện phải làm, chính mình tuy rằng đoán biết được Đồng Quốc chắc chắn có hung hiểm mai phục, nhưng sự tình liên quan đến mẫu thân, tuyệt đối không thể đối Phượng Minh tiết lộ một chút nào, chỉ có thể nghiêm lại khuôn mặt tuấn tú, không hề mở miệng.
Dung Hổ đối với chuyện Văn lan, thế nhưng không có cùng Phượng Minh và bọn thị nữ để ý như vậy. Nếu Diêu Duệ phu nhân không cho, đó cũng là chuyện không thể miễn cưỡng, phiền não có ích lợi gì. Nhưng Tử Nham trong thư nói muốn đi trước thăm dò hải tặc, lại làm cho hắn phi thường lo lắng. Hắn cùng Tử Nham là chỗ quen biết, biết rõ tính cách của Tử Nham. Người này gặp phải chuyện khó lo liệu, vĩnh viễn đều có mười phần chỉ nói năm phần, có năm phần cũng chỉ nói một nửa. Hắn trong miệng nhẹ nhàng một câu "thăm dò", nói không chừng cực kỳ nguy hiểm.
Tại thời điểm thư hồi âm của Tử Nham được đưa đến, bọn họ đại khái đã hiểu rõ tình hình thế cục của Đồng quốc, Phượng Minh kiềm chế không được, muốn lập tức nhổ neo đi Đồng Quốc, Dung Hổ trong lòng có hơn phân nửa là tán thành.
Nếu Lạc Vân không nói, Lạc Trữ cực lực tán thành, Dung Hổ cũng hy vọng đạt thành. Mỏ neo nặng được Tiêu gia thả xuống hạ A Mạn Giang đã nhiều ngày, rốt cuộc tại thời điểm người của Tiêu gia đồng tâm hợp lực lôi kéo, chậm rãi lộ ra khỏi mặt nước.
Sau nhiều ngày thả neo như vậy, thuyền lớn rốt cục chậm rãi di chuyển.
Lộ trình mở ra, các thị nữ nhàn nhã nhiều ngày lập tức công việc lu bù lên. Đi tiếp qua một trăm năm mươi dặm, đội thuyền sẽ tiến vào cảnh nội Đồng Quốc. Ai cũng biết chuyến này nhất định sẽ nguy hiểm, bởi vì rõ ràng là Đồng quốc Khánh Ly kia hi vọng mượn việc xử lí Minh vương để đổi lấy "giấy chứng nhận tử vong" của phụ vương, thật đủ khiến người đau đầu.
Bất quá trước mắt việc khiến bọn Thu Lam vội vàng cũng không phải việc này, một trăm năm mươi dặm, cũng có nghĩa là các nàng có không nhiều thời giờ lắm để vì Phượng Minh chuẩn bị y phục trước khi tiến vào Phương Địch - điểm dừng chân đầu tiên tại Đồng Quốc.
Chọn lựa y phục, tắm rửa, lần lượt tầng tầng lớp lớp y phục, bội sức, chải đầu, đều đòi hỏi tuyệt đối không một tia bất cẩn.
Cho dù Phượng Minh lần này giương cờ hiệu Tiêu gia thiếu chủ chứ không phải Tây Lôi Minh vương, nhưng ở trong mắt đám thị nữ, hắn dù xuất hiện ở bất kì một chỗ nào, cũng đều đại diện cho Tây Lôi và Tây Lôi vương.
Liên tục đem nước nóng xách đến đổ vào thùng gỗ lớn, Phượng Minh quả thực bị mấy thị nữ như lang như hổ lột sạch đem nhét vào bên trong thùng.
Ào! Người vừa ngâm vào nước, ba bốn bình hương liệu trân quý liền trút hết vào. Giữa làn khói nhẹ đang lượn lờ, bỗng nhiên nhè nhẹ điểm thêm hương khí ngửi vô cùng dễ chịu.
"Đừng nóng vội..." Phượng Minh trong mộc dũng tay chân hết đưa lên lại đưa xuống, ngửi được hương khí quen thuộc, chính là loại Dung Điềm thích nhất, không khỏi có vẻ không vui, "Mùi thơm như vậy làm gì? Dung Điềm đâu có ở đây. Ai nha!" Bỗng dưng kêu thảm một tiếng.
Thu Nguyệt hoảng sợ nói, "Xin lỗi, là nô tỳ chà xát hơi mạnh, Minh vương đau lắm sao?"
Thu Tinh là người duy nhất đứng sau lưng hầu hạ, thấy rõ những vết thương trên lưng Phượng Minh, vừa vì Phượng Minh tại vết thương trên lưng nhẹ nhàng xoa xoa, vừa tức giận nói, "Đều là do tên Lạc Vân khó ưa kia, mỗi lần luyện kiếm đều giốn như liều mạng, đem Minh vương đánh đến chỗ xanh chỗ tím. Vết thương phía dưới nách còn chưa lành hẳn, lưng lại bị hắn đánh bị thương, thực sự là kẻ nhẫn tâm vô tình mà!"
Phượng Minh phản bác nói, "Ngoại trừ Lạc Vân, ta xem không còn có người nào khác nghiêm túc theo ta luyện như vậy".
Phượng Minh sáng sớm đã bị Lạc Vân "Thỉnh" đi luyện kiếm, trên lưng lại có thêm vết thương mới. Bất quá, Lạc Vân hạ thủ mặc dù không lưu tình, nhưng ở dưới cỗ khí thế không lưu tình này của hắn, trái lại cũng bức ra sức mạnh của Phượng Minh, ép Phượng Minh xuất ra chiêu số toàn thân cùng Lạc Vân đối chiêu. Ban đầu luôn chỉ đỡ được hai đến ba chiêu, hiện tại có thể cùng Lạc Vân chống lại tới mười kiếm.
Cứ như vậy một thời gian, kiếm thuật lại có thêm chút tiến bộ.
Phượng Minh đương nhiên vẫn là sợ đau, nhưng cũng không phải ngu ngốc, hiểu được kiếm thuật của mình có điểm tiến bộ, đích thực hoàn toàn chính là nhờ vào sự nỗ lực của Lạc Vân. Trên phương diện này mà nói, Lạc Vân chính là vì hắn mà lo nghĩ.
"Ta hiện tại kiếm thuật khá hơn nhiều, đều là nhờ công lao của Lạc Vân. Các ngươi từ nay về sau không nên ở sau lưng hắn nói bậy."
"Kiếm thuật của Minh vương thật sự tốt hơn sao?" Thu Tinh nhìn Thu Nguyệt hỏi.
Thu Nguyệt không biết phiền muộn cái gì, nhíu mày nói, "Ta cũng không phải cao thủ kiếm thuật, ngươi về sau hỏi Dung Hổ đi."
Thu Lam nhưng lại nghĩ khác, mở miệng nghi hoặc nói, "Được rồi, ta hôm nay thấy Lạc Vân trên người mặc bộ y phục kia, tựa hồ nhìn rất quen mắt."
Thu Tinh ha hả cười rộ lên, "Cái gì nhìn quen mắt? Kia căn bản là Thu Nguyệt làm cho Minh vương. Lần trước Lạc Vân luyện kiếm, đem quần áo mới của Minh vương cắt thủng, Thu Nguyệt điều không phải phát hỏa đem nó ném lên trên đầu Lạc Vân sao? Hắn cái tên ngốc tử này, thế nhưng lại chính mình lấy đi mặc."
Thu Nguyệt cúi mặt xuống nói, "Việc này nói tới liền tức giận, có cái gì buồn cười?" Nàng thấy Phượng Minh lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, liền thấp giọng nói, "Minh vương thỉnh đi ra", lại dìu Phượng Minh ra khỏi mộc dũng.
Thu Tinh thấy nàng cáu kỉnh, tại sau lưng nàng đối Thu Lam lè lưỡi, nhanh chóng đi lấy xiêm y đã chuẩn bị tốt lại hầu hạ Phượng Minh thay y phục.
Đằng đẵng hơn nửa canh giờ, xiêm y cùng các loại trang sức trên người Phượng Minh mới xem như chỉnh tề.
Hắn bộ dạng tuấn tú, thân hình cao lớn, Thu Tinh vì hắn chọn áo lót thuần trắng, khoác bên ngoài trường phục màu đen viền vàng, tay áo rộng thùng thình thả thõng xuống, gần như sát chân, ở giữa đai lưng nổi bật lên là một dải lụa buông rủ xuống, mặt trên đai lưng gắn hồng ngọc đỏ thắm, hết sức lộng lẫy, thêm nữa làn da sáng sủa thơm mát sau khi tắm, tuyệt đối tuấn tú phi phàm, thần thái rạng ngời (*xem hình minh họa ở cuối chap).
Thu Lam mỗi lần vất vả hầu hạ, có thể thưởng thức thành quả lao động quả thực chính là thời khắc này - tận mắt ngắm nhìn Minh vương được các nàng trang điểm đến người gặp người thích, thực sự là tự hào đến nói không nên lời.
Đang khen ngợi cùng chiêm ngưỡng từng chi tiết hoàn mỹ, một tiếng động lớn bất thình lình vang lên, "Chúng ta tới rồi! Đem lễ vật tới rồi!"
Kì thực tiếng nói chuyện chỉ có một, bất quá quá mức vang vọng, cho dù chỉ là thanh âm của một người, so với mười người cùng nhau kêu to còn ầm ĩ hơn nhiều.
Kèm theo tiếng nói lớn, còn có tiếng bước chân vừa vang vừa thô.
Thu Nguyệt vốn là sắc mặt không tốt lắm nay lộ ra vẻ vui mừng, thốt lên kêu, "Tiểu Thu!" Vươn tay ra ngoài của trước.
Chỉ nghe thấy tiểu Thu kêu "Thu!" một tiếng, cũng không biết từ nơi nào bỗng nhiên chui ra, lông lá lù xù nhảy vào bàn tay Thu Nguyệt, theo tay áo rộng của Thu Nguyệt chui vào trong, chỉ còn một cái đuôi to ở bên ngoài ve vẩy, quấy nhiễu đến mức khiến Thu Nguyệt ha hả cười không ngừng.
Hai nhân ảnh to lớn xuất hiện ở ngoài cửa, "Tặng lễ đến, chúng ta tới tặng lễ!"
Chỉ bằng tiếng la lớn như vậy, không người không biết kẻ tới chính là hai kẻ dở hơi Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu.
Thu Nguyệt được Tiểu Thu chọc cho cao hứng, đối với hai người bọn họ cũng bắt dầu thân thiết, hướng bọn họ nở một nụ cười hoan nghênh, "Các ngươi tại sao đột nhiên lại tới đây? Ba người các ngươi dùng thuyền đi chơi đã đủ chưa? Còn tưởng các ngươi mải chơi ở nơi nào đó không trở lại nữa?"
Hai người khi mới lên thuyền vốn là theo ở bên cạnh Phượng Minh, bất quá đôi yêu nhân này la hét ầm ĩ, tranh cãi om sòm từ cửa tới giờ đặc biệt đáng sợ, Phượng Minh coi như không tính, Thu Tinh cùng các thị nữ đặc biệt chịu không nổi, chỉ có biện pháp lừa bọn họ lên một con thuyền khác cho yên tĩnh tranh cãi.
Thu Nguyệt vốn định giữ lại Tiểu Thu, tiếc rằng Tiểu Thu đối chủ nhân trung thành tận tâm, thề sống chết không theo.
Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu hai người từ trước đến nay không coi trọng lễ tiết, vào cửa liền cùng nhau hướng Phượng Minh tùy tiện chào hỏi, tìm chỗ rồi ngông nghênh ngồi xuống. Liệt Trung Thạch này là một ngốc tử, nhưng võ công của hắn lại nhẹ nhàng linh hoạt nhất, ngồi xuống rất tự nhiên. Liệt Đấu lại không giống như vậy, tên gia hỏa đầu to này mỗi bước đi đều khiến cho sàn nhà ầm ầm chấn động giống như mặc một nghìn linh một lớp đại hồng bào, hướng ghế ngồi xuống làm chiếc ghế ngay lập tức phát ra một tiếng "kẹt" thảm thương,khiến cho người trong phòng lo lắng chiếc ghế kia sẽ lại nát thành bốn năm mảnh.
Thu Tinh hiếu kỳ hỏi, "Người cao to, ngươi đem tới cho Minh vương của chúng ta lễ vật gì?"
"Đương nhiên là thứ tốt!"
"Sẽ không phải là lấy trộm ở trên thuyền khác chứ?" Thu Nguyệt hỏi.
Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu kêu to lên, vẻ mặt oán giận, chỉ tay lên trời mà nói mình tuyệt không phải trộm đồ linh tinh, thẳng đến khi Thu Nguyệt xin lỗi chỉ là nói giỡn, Liệt Trung Thạch mới phẫn nộ giải thích nói, "Lễ vật là đại ca muốn chúng ta đưa cho Minh vương."
Phượng Minh cả kinh nói, "Các ngươi có tin tức của Thừa tướng?"
Hắn sau khi từ Việt Trọng thành xuất phát, vẫn không hề có tin tức của Liệt Trung Lưu, lẽ nào hắn cùng đệ đệ có phương pháp liên lạc đặc biệt?
Liệt Trung Thạch nói, "Lễ vật là đại ca chúng ta cấp cho sau khi từ Việt Trọng thành xuất phát..."
"Nói chờ đến khi Minh vương tiến vào biên cảnh Đồng quốc, liền đưa cho Minh vương", Liệt Đấu xen mồm vào.
Liệt Trung Thạch bất mãn khi Liệt Đấu xen ngang lời của hắn, đối Liệt Đấu trợn mắt nhìn. Liệt Đấu cùng hắn cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, có chỗ nào sợ hắn? Cũng là trừng mắt trâu nhìn lại hắn.
Phượng Minh lo sợ bọn họ lại lâm vào một hồi cãi lộn triền miên không hồi kết, vội vàng chuyển đề tài, hỏi, "Thừa tướng muốn các ngươi đem cái gì cho ta?"
Liệt Trung Thạch nói, "Ta không có mở ra xem, bất quá thứ này rất nhẹ, nhất định không phải là đồ vật quan trọng gì. Hắn một tay ôm một món đồ được gói trong khăn gấm mềm mại, xem ra chính là phần lễ vật kia. Mơ hồ từ hình dáng bên ngoài mà phán đoán, bên trong hẳn phải là một cái gì đó gần giống như cái hộp hình vuông. Phượng Minh vươn tay đón lấy, hắn cũng không đưa, cười hì hì lắc đầu nói, "Đại ca nói, phải chờ tới biên cảnh Đồng quốc mới được."
Liệt Trung Lưu làm việc luôn luôn kì quái, mọi người cũng không ngạc nhiên. Dù sao cũng rất nhanh sẽ đến Đồng quốc, mọi người đơn giản ngồi xuống uống một chút trà, đáp án rất nhanh sẽ được giải khai.
Cũng là ngày đẹp trời, khí trời hảo, gió trên sông nổi lên từng trận, càng đi lên phía trên, mặt sông càng thêm rộng mở, chỗ rộng nhất tổng đạt hơn mười trượng, nhóm người chèo thuyền đem buồn mở ra hết. Ăn đủ gió, thuyền lớn ngược dòng mà lên, tốc độ cũng có chút kinh người.
Mọi người ở trong sảnh tỉ mỉ phẩm trà một hồi, nghe bên ngoài thông báo như thét to nói, "Thấy bia rồi!" Giọng điệu thuần thục ngân dài.
Tất cả mọi người đều minh bạch người lo việc quan sát xa hẳn là nhìn thấy tấm bia đá lớn mang tính chất đánh dấu biên giới đứng sững ở bên bờ biển.
"Đã tới Đồng quốc." Thu Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phượng Minh cười, đối Liệt Trung Thạch nói, "Uy, ngươi hiện tại nên đưa lễ vật cho ta đi?
Liệt Trung Thạch cười ha hả đem gói đồ đưa cho hắn, "Cũng không biết bên trong ẩn giấu cái gì. Dọc đường đi lưng của ta thực khổ cực mà".
Liệt Đấu ở bên cạnh liếc xéo, "Tên lười."
Liệt Trung Thạch phi thường không để ý tới hắn.
Phượng Minh đưa tay tiếp nhận, đặt lên bàn, đem gấm vóc bên ngoài cởi ra, đồ vật bên trong lộ ra, quả nhiên là một cái hộp.
Người người đều hiếu kì vị thừa tướng cổ quái đến mức hiếm thấy kia lần này dâng tặng là thứ gì tốt, toàn bộ đều sáp đầu lại nhìn.
Bên ngoài hộp cũng không có thư từ gắn kèm ở phía trên giống như lễ vật thông thường, Phượng Minh cũng không biết là có cái gì, nhìn đi nhìn lại, mặt trên hộp gỗ là một móc khóa bạc đơn giản. Hắn cúi nửa người xuống, đẩy ra móc khoá, đem nắp hộp ở phía trên mở ra, nhất thời hét lên quái dị, bắn ra bên ngoài hai thước.
Mấy người thị nữ ánh mắt chạm đến, cũng là hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên sợ hãi.
"Làm sao vậy?" Dung Hổ từ bên ngoài mạnh mẽ xông tới, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn mọi người ở xung quanh, khi quét qua Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu, hai tòa cự tháp đồng thời làm ra biểu tình mình là người vô tội, ngón tay hướng cái hộp trên bàn chỉ chỉ.
Dung Hổ tầm mắt dừng ở giữa cái hộp trên bàn, ngạc nhiên nói, "Đây không phải đầu của Khánh Đỉnh sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Phượng Minh lúc trước đã từng thấy qua đầu người được tinh chế, lần này bị hù dọa, có chín phần là bởi vì không có chuẩn bị tâm lý, cả kinh qua đi, sắc mặt từ từ khôi phục lại, chậm rãi đi trở về bên cạnh bàn, cả giận, "Nương a~, tim của ta bị hắn hù dọa đến nhảy ra ngoài rồi".
Đầu người này ban đầu được Tam công chúa mang đến chỗ doanh địa đóng quân cải biến từ nơi ở của Mị Cơ làm lễ vật lấy lòng Dung Điềm, ở lại trong doanh địa. Về sau Nhược Ngôn đánh lén doanh địa, một phen hỏa thiêu đại đa số công trình quan trọng làm bằng gỗ, đầu người này nhưng bởi vì được cất giữ ở trong địa huyệt của phòng nhỏ có chức năng tàng trữ đồ mà có thể may mắn thoát khỏi.
Dung Điềm sau khi trở lại doanh địa, đem thứ này mang theo trên người, đoàn người được Liệt Trung Lưu dẫn đi Việt Trọng thành, đồ vật tự nhiên cũng theo tới Việt Trọng.
Đại khái là bởi vì khi doanh địa bị tập kích, địa huyệt cũng từng bị binh sĩ Ly quốc lọt vào lục lọi phá hư, không biết là Dung Điềm hay Liệt Trung Lưu đem đầu người giả tráo đổi vào trong hộp gỗ một lần nữa, bằng không nếu cái hộp kia lúc trước khiến Phượng Minh nếm đủ vị đắng, vừa thấy nó như thế nào lại không mười hai vạn phần cảnh giác?
Thu Lam vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, run run nói, "Thừa tướng thật là, như thế nào lại đem thứ đáng sợ này đưa cho Minh vương?"
Thu Tinh động lòng can đảm nhìn thoáng qua, "Thật xấu, ném xuống được rồi."
"Như thế nào lại ném xuống?" Phượng Minh miễn cưỡng trấn tĩnh, đi vòng quanh bàn một vòng, "Hắn chỉ định phải qua biên cảnh Đồng quốc mới giao cho ta, thứ này tương lai nhất định hữu dụng." Trầm ngâm một hồi, hỏi Liệt Trung Thạch nói, "Đại ca ngươi có nói cái này là để dùng làm gì hay không?"
Liệt Trung Thạch đem trí nhớ lục lại một lượt, "Huynh ấy không nói a."
Liệt Đấu liều mình gật đầu, ở một bên biểu thị xác thực như vậy.
Phượng Minh cười khổ nói, "Này rõ ràng là tới đánh đố ta đi". Dùng sức gãi gãi đầu, đảo mắt trầm tư suy nghĩ, "Thừa tướng đem cái này cho ta, nhất định là có chỗ hữu dụng. Nhưng có lợi gì chứ? Ta cũng không thể đem cái này làm lễ vật cho Đồng quốc vương tử đi? Hắn tám phần sẽ không cảm tạ ta, thu được lễ vật này, hắn càng thêm có lý do biến ta thành hung thủ hại chết phụ vương hắn, điều động quân đội đem ta vây quanh, một đao giết chết....." Đem cặp lông mày ưu nhã nhăn thành một hàng.
Hai người bọn Liệt Trung Thạch đối với loại sự tình này từ trước đến nay sẽ không ra chủ ý, nhìn thấy bộ dáng phát sầu của Phượng Minh, ngược lại cảm thấy phi thường tốt, ở một bên xem đến hứng thú dạt dào.
Thu Lam thấy cái đầu người đã được tinh chế qua kia đến nay vẫn còn trông rất sống động, hồn phách chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ, cũng nói không nên lời.
Dung Hổ có một chút suy nghĩ, định mở miệng, thanh âm của Lạc Vân lại cản hắn lại, từ bên ngoài trắc phòng truyền tới, "Đã trông thấy bến tàu Phương Địch." Thanh âm dần dần đến gần, hiển nhiên là vừa đi vừa nói.
Rất nhanh rèm cửa bị kéo ra, thân ảnh của Lạc Vân xuất hiện ở trong mắt mọi người. Hắn nhìn như còn có việc khác muốn bẩm báo, trước định nói chuyện lại bỗng nhiên ngửi được một cỗ vị đạo hỗn hợp của thảo dược cùng chế phẩm chống hư thối.
Hắn từ nhỏ xen lẫn trong đám sát thủ, đối với loại hương vị của đầu người được chế tác đặc biệt mẫn cảm, nhất thời mắt hiện tinh quang, tầm mắt dừng ở cái hộp gỗ đang mở ra ở trên bàn, đi tới.
Thấy rõ là cái gì ở trong hộp, hắn sắc mặt trầm xuống, "Thứ này tại sao lại ở chỗ này?"
Dung Hổ nghe ngữ khí của hắn hơi mang ý quở mắng, có chút không vừa lòng.
Liệt Trung Thạch khoe thành tích tựa như báo cáo, "Đây là đại ca muốn ta mang cho Minh vương, dọc theo đường đi luôn luôn phải bảo quản thực thỏa đáng, một chút cũng không được hư hỏng."
"Cũng không có cho người khác xem qua một lần." Liệt Đấu ở bên cạnh xen mồm vào.
Phượng Minh thấy Lạc Vân nhìn mình, bất đắc dĩ xua xua tay, "Một lời khó nói hết..... Ta cũng vừa mới biết được nó ở trên thuyền. Trước tiên mặc kệ nó là như thế nào tới đây, hiện tại chúng ta đã tới địa đầu của Đồng quốc, bây giờ quan trọng nhất là phải làm như thế nào?"
Dung Hổ nhìn hắn lại bắt đầu vò đầu, trầm giọng nói, "Minh vương trước không nên phiền não, đầu của Khánh Đỉnh ở chỗ chúng ta là một chuyện cực kỳ bí mật, không ai lại tiết lộ ra ngoài." Đem mắt quét qua Lạc Vân một chút.
Lúc này tốc độ của thuyền đã chậm dần lại, thân thuyền thỉnh thoảng có chút cảm giác rung động va chạm, hiển nhiên đang chuẩn bị cập bờ.
Bên ngoài tiếng bước chân qua lại không ngừng, hiển nhiên nhóm người trên thuyền đang hạ buồm chuyển bánh lái. Rồi kèn lệnh kêu ù ù từ boong thuyền nhẹ nhàng hướng về phía bầu trời, thẳng đến phía chân trời xa xôi cũng có thể phảng phất nghe được.
Lạc Vân không để ý tới ánh mắt của Dung Hổ, tự nhìn kĩ đầu người trong hộp, tán dương một tiếng, "Chế tác rất tinh xảo, hảo thủ nghệ." Tự động đem hộp gỗ đóng vào, một lần nữa dùng gấm vóc buộc chặt, quay đầu lại nhìn sắc mặt mọi người.
Dung Hổ nói tiếp, "Không bằng phần đại lễ này trước đặt ở chỗ của thuộc hạ/ nơi này của thuộc hạ, về phần xử trí như thế nào, Minh vương ngày sau xem xét."
Hết thảy ánh mắt bên trong phòng đều nhìn Phượng Minh.
Thuyền lớn phát ra một tiếng va chạm, kịch liệt lắc lư một chút rồi lại lại trở lại yên tĩnh, mọi người đều biết thuyền đã cập bờ.
Phượng Minh trong lòng hiểu được, này có nghĩa là mình và đám thuộc hạ liên quan đã đến phạm vi thế lực thuộc về Đồng Quốc, chuyện trên thuyền có đầu của Khánh Đỉnh một khi hơi để lộ tin ra bên ngoài, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Mới nghĩ đến có thể bị ngàn vạn binh sĩ Đồng quốc bốn mặt vây quanh, trở thành đầu sỏ mưu sát Đại vương của bọn họ, Phượng Minh quả thực có chút da đầu tê dại.
Tiếng bước chân bất ngờ vang lên phá vỡ sự trầm mặc của bọn họ.
"Thiếu chủ," La Đăng từ bên ngoài mạnh mẽ nện bước mà chậm rãi tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc nhưng lại lộ ra biểu tình đắc ý, vào cửa liền cười nói, "Thỉnh thiếu chủ mau rời thuyền, người nhất định đoán không được người nào đang nghênh tiếp ở bến tàu".
Phượng Minh nghe hắn nói đến chuyện lạ một cách nghiêm túc, nhãn tình sáng lên nói, "Là Tử Nham sao?"
La Đăng lắc đầu, "Người này so với Tử Nham quan trọng hơn nhiều, có người này tự mình tới đón, bảo đảm Thiếu chủ tại Đồng quốc an toàn vạn phần, thiếu chủ thỉnh nhanh chóng rời thuyền, đừng để cho người đó đợi lâu."
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều đoán không được người nào đang nghênh đón ở bến tàu. Dựa theo quan hệ của bọn họ với Đồng quốc, không bị người hung dữ cản lại đã là không đúng rồi, ai còn dám gióng trống khua chiêng nghênh tiếp chứ?
Phượng Minh hướng cái hộp trên bàn nháy mắt ra hiệu, muốn Dung Hổ đem cái lễ vật cực phiền toái có khả năng sẽ gây ra tai họa kia thu hồi lại, dựng thẳng thắt lưng,dẫn mọi người xuất môn.
Dáng vẻ hiên ngang bước lên boong thuyền, ánh mắt lướt qua lan can bằng gỗ của con thuyền, nhìn hướng lên trên bến tàu binh lính xếp hàng đến chỉnh chỉnh tề tề, tựa hồ đội ngũ nghênh đón lai lịch không nhỏ, Phượng Minh có chút chấn động, khó tin kêu lên, "Cái gì? Đồng quốc Vương thúc cư nhiên tự mình tới đón tiếp ta?"
Xác thực không sai.
Trên bến tàu, cờ xí màu sắc trên đậm dưới nhạt phấp phới bay trước gió, ở giữa là chữ "Đồng" được viết như rồng bay phượng múa, bốn phía được lót viền bạc. Đó không phải là cờcủa Khánh Chương - kẻ dưới một người, trên vạn người, cũng là Vương đệ của Đồng Quốc Đại vương sao?
Trời ạ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua ngày đầu tiên tiến vào Đồng Quốc, liền cùng hoàng tộc của Đồng quốc trực tiếp gặp mặt...
*******
Đông Phàm đô thành, trước đó.
Ở trên đầu tường thành nhìn Dung Điềm tư thế oai hùng hiên ngang mà dẫn một vạn tinh binh tiến vào cửa thành, Liệt Trung Lưu tuy rằng biểu hiện nhất dạng bình tĩnh, trong ngực nhưng lại thở dài một hơi.
Các quốc gia dưới tình hình hiện tại đều tăng mạnh cảnh giác, muốn dẫn nhiều binh mã như vậy an toàn vượt qua nhiều quốc gia bí mật đến đây, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Chỉ sau khi một lượng lớn tinh binh được gấp rút chuyển đến, một khâu nặng nhất trong đại kế hoạch mà hắn đã trù bị từ trước mới có khả năng triển khai ---- luyện binh.
Có quốc gia nào đánh trận mà không cần nhiều binh sĩ đâu? Tự có thuộc hạ chuẩn bị tốt việc tiếp đón mọi người, Dung Điềm bàn giao lại một câu, lập tức đi gặp Liệt Trung Lưu.
"Đại vương."
Trải qua những ngày đêm gấp rút vội vã lên đường, Dung Điềm cũng ốm đi hai phần, đường nét trên khuôn mặt trở nên góc cạnh rõ ràng. Sau khi hướng nhóm tâm phúc chính mình trước kia bố trí tại Đông Phàm hơi hơi gật đầu, hắn trực tiếp đi về phía Liệt Trung Lưu đang thản nhiên đứng một mình ở phía trước, tới trước mặt Liệt Trung Lưu, một phen chặn lại cánh tay đang chuẩn bị hành lễ của hắn, sang sảng cười rộ lên, "Thật vất vả mới tới được nơi này, Thừa tướng không cần lãng phí thời gian chuẩn bị mấy nghi thức xã giao, bản vương đoán Thừa tướng đến Đông Phàm đã nhiều ngày, nhất định có không ít công tích".
"Đại vương, cho phép Liệt Trung Lưu từng việc bẩm báo."
"Hy vọng thời gian bẩm báo không quá dài." Dung Điềm cùng hắn sóng vai đi vào phòng trong, không quan tâm đến phong trần mệt mỏi, đem áo choàng trên vai tháo xuống, tùy tay để ở trên lưng ghế dựa, "Thừa tướng nói đi, Bản vương nghe."
"Thứ nhất, là xưởng chế tạo binh khí, Đông Phàm vốn có mười hai điểm, đều do quân bộ chưởng quản. Ta đem mười hai chỗ biến thành năm chỗ, đem toàn bộ thợ thủ công lành nghề tập trung lại, nguyên vật liệu cũng tập trung lại, số lượng phân xưởng giảm đi, quy mô lớn hơn, dễ dàng khống chế.
"Hảo." Dung Điềm nói, "Cứ như vậy, binh khí sản xuất ra cũng sẽ tốt hơn rất nhiều".
"Thứ hai, là ban bố Quân Ân Lệnh. Ta đã sai người đem Quân Ân Lệnh sao chép dán khắp mọi nơi tại Đông Phàm, còn phái người biết chữ chuyên môn đọc ra, công khai làm một chuyến đại phát tán Quân Ân Lệnh."
Dung Điềm thản nhiên nói thêm, "Không chỉ quan trọng việc ban bố, hơn nữa còn phải mau chóng thiết lập một bộ phận quan lại, chuyên phụ trách việc đề bạt người có tài ở khắp các nơi. Trong quân đội, phàm là người xuất thân bình dân mà có chiến công, đều phải được khen thưởng."
Liệt Trung Lưu liếc mắt nhìn Dung Điềm, khẽ cong môi.
Hắn vốn là thái độ nghiêm túc, hôm nay y phục cũng coi như chỉnh tề, rất có dáng dấp cuả một Thừa tướng. Lúc này hướng phía Dung Điềm nở nụ cười, nhưng lại hiện ra ba phần không nghiêm chỉnh của quá khứ (ta hiểu cái "không nghiêm chỉnh" này là nói tới việc lúc trước Liệt Trung Lưu nhảy sông với gào khóc trước cửa thành).
Dung Điềm thấy hắn cười cho có, biết rõ hắn nhìn ra trong lòng mình nghĩ gì, cũng không quan tâm, vừa lật xem một điệt công văn Liệt Trung Lưu đưa tới tay hắn, vừa thản nhiên nói, "Bản vương quả thực hận không thể lập tức đem mọi sự đều giao cho Thừa tướng đi làm. Việc này há có thể trách bổn vương? Đã gật đầu đáp ứng làm Thừa tướng, Thừa tướng liền hiểu rõ là mình phải chịu vất vả. Huống hồ đưa ra ý kiến để Phượng Minh đi chu du các nước, chính là Thừa tướng ngài."
Hắn nhấc bút, đem chữ "tam" trong "Tam thiên nhất lư" ở mặt trên công văn xóa đi, thêm chữ "lưỡng" vào phía trước, giao cho Liệt Trung Lưu xem, "Muốn binh lính đánh giặc, trước hết phải để cho bọn họ ăn no, còn phải có lương thực dư để phòng bị bất cứ tình huống nào. Ba ngày một lư quá ít, hai ngày một lư đi. Cái này giao cho Đông Phàm Tiểu vương, bảo hắn đóng dấu rồi in và phát hành xuống phía dưới." (*lư: đơn vị tính toán lương thực).
Tiếp tục đem các phần công văn một phần lại một phần nhìn xuống phía dưới, nhưng không có thêm ý kiến gì khác, trong lòng không khỏi bội phục Liệt Trung Lưu. Người này làm việc, thật sự là phi thường chu dáo, từ đầu đến cuối rốt cuộc tìm không ra chỗ nào cần phải sửa chữa.
Dung Điềm thầm khen một phen, đem mặt sau công văn xem qua thấy đã kí tên, liền đưa trả cho Liệt Trung Lưu. Liệt Trung Lưu đưa tay đón lấy, Dung Điềm thế nhưng không buông tay, nhìn thẳng vào chỗ sâu trong con mắt của Liệt Trung Lưu, trầm giọng nói, "Mấy ngày qua, Thừa tướng đã vất vả rồi."
Liệt Trung Lưu vừa bị hắn nhãn thần sáng rực nhìn, tựa hồ toàn thân không chỗ nào có thể che đậy, lấy công lực da mặt dày của hắn, cư nhiên cũng khó có thể giấu kín cảm xúc, không khỏi dật ra một tia cười khổ, nhân tiện đem chuyện giấu ở trong lòng đề cập tới, chậm rãi nói, "Một chút việc văn thư tính là cái gì khổ cực? Muốn hướng Đại vương bẩm báo tin tức xấu, này mới thật sự là khổ cực".
Dung Điềm nhất thời vô cùng kinh ngạc, "Tin tức xấu như thế nào lại khiến cho ngay cả thừa tướng cũng khó xử như vậy?"
Liệt Trung Lưu than thở, "Thần vừa nhận được tin tức từa Ly quốc."
"Nhược Ngôn?"
"Từ năm xưa khi Long Thiên tàn sát Phồn Giai Vương tộc, nội bộ Phồn Giai đã suy tàn, lòng người xa cách lại không ý chí chiến đấu, Ngược Ngôn dựa vào đại quân uy thế, cơ hồ không gặp phải nhiều kháng cự, Phồn Giai không lâu trước đã rơi vào trong tay Ly Vương".
Dung Điềm buông tay ra, để Liệt Trung Lưu đem công văn lấy đi, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, "Việc Phồn Giai bị chiếm đóng đã sớm nằm trong dự đoán của bổn vương".
"Nhưng Ly quân sau khi đại thắng, ở trên đường di chuyển đến thủ phủ Phồn Giai, Nhược Ngôn lại hạ lệnh cho Ly quốc Đại tướng quân Trác Nhiên đến trấn thủ Phồn Giai, đoàn xe của bản thân Ly vương thì lập tức đi vòng về Ly quốc".
"Đi vòng về Ly quốc?" Dung Điềm suy nghĩ sâu xa nói, "Làm như vậy cũng có thể có nguyên do. So với Phồn Giai, Ly quốc dù sao cũng là căn cơ của Nhược Ngôn. Hắn thụ thương hôn mê lâu ngày, sau khi tỉnh lại lập tức lao tới Vĩnh Ân, ngay sau đó lại đi Phồn Giai, quan lại bách tính Ly quốc lâu không thấy Đại vương của mình, nhân tâm cũng sẽ rối loạn, nếu như Ly quốc nảy sinh tình trạng hỗn loạn, Nhược Ngôn liền gặp đại họa, hắn chẳng lẽ không gấp rút trở về thủ đô Lý Đồng sao?"
"Nếu như hắn trở lại Lý Đồng, ta làm sao cần phải lo lắng? Nhược Ngôn lệnh cho Diệu Quang công chúa đi thẳng đến đô thành Lý Đồng, công việc hàng ngày của Ly quốc như là có việc trọng đại cần phải giải quyết, thì cho ngựa chạy gấp cấp báo cho Nhược Ngôn. Đại vương, người có biết xa kỵ của bản thân Nhược Ngôn đang chạy đi chỗ nào?"
Dung Điềm trong lòng sinh ra cảm giác bất ổn, trầm mặc nhìn về phía Liệt Trung Lưu.
Liệt Trung Lưu thỉnh hắn đi đến trước đại địa đồ treo ở trước phòng, chỉ vào một điểm nhỏ trong đó, không chớp mắt nói, "Ở đây."
"Thiên Ẩn?" Khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Dung Điềm hiện lên một tia nghi hoặc mẫn cảm.
Nếu như không phải hắn đã mang trong lòng chí nguyện thôn tính thiên hạ, quanh năm nghiên cứu địa thế các quốc gia, thật đúng là không hẳn có thể lập tức đem tên thành nhỏ nói ra.
Thành nhỏ này bình thường đến không thể bình thường hơn, Nhược Ngôn hiện tại rất cần trấn an lòng người Ly quốc, vì sao không ở vương cung, trái lại lại chọn chạy tới một cái thành nhỏ như vậy?
Dung Điềm vươn ra một ngón tay, vuốt nhẹ điểm nhỏ trên bản đồ kia đến không chớp mắt. Thành này nằm ở biên giới Ly quốc, cơ hồ bị vây ở trên điểm giao giới của ba nước Ly quốc, Vĩnh Ân, Bác Gian, thật lâu trước đây đã từng bởi chiến loạn mà sửa chữa qua, sau đó liền hoang phế. Nhược Ngôn tìm chốn an thân như thế, chẳng những không bằng ở Lý Đồng an nhàn thoải mái, mà còn tất yếu phải tiêu hao một lượng binh lực nhất định vì hắn hộ vệ, vị trí này đối với việc hắn xử lí sự vụ trọng yếu của Phồn Giai cùng Ly Quốc chỉ có thể là có hại không có lợi, trừ phi hắn....
Nghĩ đến một khả năng, Dung Điềm sắc mặt khẽ biến, "Hắn đang đợi tin tức? Hay là chờ người?"
Chỉ có thể như vậy.
Vị trí của Thiên Ẩn rất đặc biệt, có thể mang tới cho Nhược Ngôn lợi ích có một không hai, chính là bất luận tin tức, có người nào từ Vĩnh Ân hoặc Bác Gian đi qua đây, hắn đều có thể biết được một cách nhanh nhất.
Không có tin tức gì có thể lừa gạt Ly vương.
Như vậy, lại là kẻ nào có thể khiến cho Nhược Ngôn ngay cả sự vụ của Phồn Giai cùng Ly quốc cũng bằng lòng buông lỏng một chút, không nề hà lao khổ mà chạy tới Thiên Ẩn?
Gần sát biên giới Vĩnh Ân....
"Phượng Minh." Dung điềm ngữ khí chuyển lạnh, trong mắt sát khí đại thịnh, "Hắn dám đối Phượng Minh hạ thủ."
"Nhưng...", nói đến đây, Dung Điềm vừa căm hận vừa cố kìm nén, dường như Nhược Ngôn thiếu chút nữa là chế trụ được trái tim của hắn. Nhưng hắn lập tức hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình trấn định, ánh mắt chuyển qua xem sắc mặt của Liệt Trung Lưu, ngữ điệu bình tĩnh mà phân tích, nói,"Tin tức của Miên Nhai ở bên kia báo tới, Phượng Minh hẳn là đã tiến vào Đồng Quốc. Mục đích của Nhược Ngôn nếu như chính là Thiên Ẩn, cho thấy hắn cùng với Phượng Minh cách nhau khá xa. Hắn rốt cuộc có chủ ý gì?"
"Đại vương hiện tại biết tin tức xấu theo như lời của ta là cái gì đi?" Liệt Trung Lưu nhún vai, thở dài một tiếng, cay đắng cười cười, "Chiến trường đáng sợ nhất là tin tức xấu, hay chính xác hơn là ngươi căn bản không biết địch nhân của mình rốt cuộc đang suy tính cái gì."
"Bất luận hắn đưa ra chủ ý gì". Dung Điềm xoay người trở lại bên cạnh ghế dựa, đem áo choàng dính đầy bụi đất vung lên trên không trung, một lần nữa ở trên cổ áo cài lại dây buộc màu bạc, ánh mắt dứt khoát, "Bản vương lập tức xuất phát, chạy tới Đồng Quốc."
Chờ hắn tới Đồng Quốc rồi, phải đem cái tên chọc người nhớ nhung kia hung hăng ôm chặt, trong lòng trăm mối tơ vò, giống như tương tư, dễ dàng đem trái tim của Tây Lôi Vương nhào nát.
Ôm chặt hắn, bóp nát hắn, thuận thế nuốt vào yết hầu, cả đời cũng không phun ra một chút nào.
Từ nay về sau, không bao giờ có khả năng vì hắn lo lắng hãi hùng như vậy.
******
Đồng Quốc, tại bến tàu Phương Địch Phượng Minh vừa mới tới, nghi thức nghênh đón long trọng bất ngờ xảy ra.
"Cung nghênh Tiêu gia Thiếu chủ!" Trong đội ngũ nghênh đón, có giọng của một đội nữ khác tựa hồ là huấn luyện đặc biệt để nghênh đón tân khách, dùng thanh âm tuyệt đẹp dễ nghe lại đều đặn nhất tề xướng lên.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc cùng tiếng hát đồng thời vang lên.
Tấm thảm đỏ dày và nặng bắt đầu được trải từ ván xuống thuyền làm bằng gỗ Đàn hương thượng đẳng trên thuyền lớn của Tiêu gia, trải thẳng đến nửa trước bến tàu Phương Địch.
Binh lính Đồng quốc tập trung thành hàng ngang hàng dọc, thần sắc trang nghiêm, cầm thương mà đứng.
Cờ lớn - dấu hiệu của việc Vương thúc Khánh chương đại giá quang lâm, cũng là đại diện cho quốc kì của Đồng Quốc - dựng ở bên cạnh, hai bên trái phải đều là mười ba tinh kì màu lam nhạt nhẹ nhàng tung bay, tổng cộng hai mươi sáu đội quân.
Tại Đồng quốc, đây là quy cách nghênh đón tối thượng khách của quốc gia.
Mà cho dù là nghênh tiếp tối thượng khách, cũng cực hiếm khiến Vương thúc quyền cao chức trọng đích thân xuất mã.
Đối với mức độ được hoan nghênh bỗng nhiên thăng lên thành gió bão của mình, việc mình bỗng nhiên, Phượng Minh quả thực trợn tròn mắt.
"Người mặc trường y màu lam đậm, đầu đội mũ cao ở trước mặt chính là Đồng quốc Vương thúc Khánh Chương". Dung Hổ thị lực phi thường tốt ở trên lan can thuyền nhìn xa ra phía trước mặt đám người nghênh đón, đem những nhân vật trọng yếu mình có thể nhận ra ghé tai nói nhỏ cho Phượng Minh, "Mặc hắc bào đứng ở bên cạnh hắn chính là Trang Bộc. Người này là Đồng Quốc ngự tiền tướng, có tiếng là Đồng Quốc đệ nhất kiếm thủ, nghe đồn Khánh Chương phi thường coi trọng hắn."
Phượng Minh lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Cảm tạ mấy ngày gặp chuyện cấp bách mới cuống lên ôm chân Phật khi bỏ neo ở Ô Mạn giang, hắn hiện tại nói chung có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra chính mình đang hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý hạng nhất của Đồng Quốc, hơn nữa cũng hiểu được chức quan Ngự Tiền tướng tại Đồng Quốc là chức quan riêng biệt nhưng phía dưới cũng có lớn có nhỏ, bởi vì thông thường binh mã bảo vệ vương tộc cùng đô thành, trên danh nghĩa đều là do ngự tiền tướng thống lĩnh.
Đồng Quốc Vương thúc, cùng Đồng Quốc Ngự tiền tướng, cư nhiên cùng nhau tới một bến tàu nhỏ nghênh đón hắn....
Phượng Minh trong lòng có quỷ, hạ giọng hỏi Dung Hổ, "Ngươi nói bọn họ có thể đã biết đầu của Khánh Đỉnh ở trên thuyền chúng ta, tính toán đem chúng ta thỉnh đi xuống, một lần bắt gọn rồi giết sạch hay không?"
Lạc Vân giọng điệu tràn đầy khinh thường tiến vào, "Thiếu chủ nếu như sợ, cũng không nhất định phải rời thuyền, cứ lập tức nhổ neo trở lại đường cũ. Lấy một chút nhân mã này của bọn họ, nếu muốn bao vây tấn công đội tàu của chúng ta, phần thắng không lớn."
Hắn ngữ khí tuy rằng khinh thường, trong lời nói đích thực ít nhiều cũng là vì Phượng Minh mà lo lắng.
Từ sau khi biết mẫu thân nhúng tay vào chuyện Đồng Quốc, hắn chính là một trăm hai mươi phần không muốn Phượng Minh tại Đồng Quốc bị mẫu thân làm cho chao đảo.
"Như thế nào có thể không xuống thuyền?". Nhìn phía dưới hoan nghênh long trọng đến quỷ dị, Phượng Minh trong lòng mặc dù sợ, nhưng lại cố gắng dùng lời nói bên ngoài để che giấu, hiền lành cười nói, "Ta mất mặt không tính, thể diện của Dung Điềm nhưng là tuyệt đối không thể vứt bỏ, truyền lệnh lên bờ."
Cố lấy dũng khí, tiên phong đi về phía thang tàu.
"Thiếu chủ có lệnh! Lên -- bờ!"
"Thu thuyền kỳ!" (*thuyền kì: cờ trên thuyền)
Tiếng xướng báo lanh lảnh kéo dài, một tiếng lại một tiếng, trung khí mười phần, hòa lẫn với nhịp bước chân đang cố gắng điều chỉnh cho thêm thong dong bình tĩnh của Phượng Minh.
"Báo! Thiếu chủ lên bờ "
"Thiếu chủ lên bờ!"
Từ giữa tầng boong tàu đi xuống tầng dưới, vượt qua liên tiếp những ván xuống thuyền của thuyền lớn và của bến tàu Phương Địch, Tây Lôi Minh Vương sớm đã khiến cho quyền quý các quốc gia nổi lên lòng hiếu kì mãnh liệt rốt cục xuất hiện ở phía trước, ngay chính giữa tầm mắt của những người đang nghênh đón.
Phượng Minh bị đám tì nữ xinh đẹp cùng tráng hán vây quanh mà xuất ra cử chỉ thong dong, dung mạo tuấn mỹ, da thịt trắng nõn sau khi tắm rửa ở dưới ánh mặt trời lộ ra sắc hồng nhuận, toát ra một loại quý khí nhu nhã hiếm thấy. (*nhu: nhu hòa --- nhã: tao nhã)
Hoa phục cùng trang sức lộng lẫy trên người hắn đều trải qua con mắt chọn lựa kĩ càng, đòi hỏi tam đại thị nữ thập toàn thập mĩ phải dốc lòng, cùng dáng người cao lớn với những đường cong duyên dáng của hắn phối hợp đến thiên y vô phùng. (*thiên y vô phùng: không chê vào đâu được/ áo tiên không thấy vết chỉ khâu)
Nhất là kim quan trên đầu của hắn, có hình bán nguyệt, ở giữa được khảm một viên Hắc Huyền Ngọc óng ánh trong suốt, bốn phía dùng kim tuyến làm thành kim long tinh tế (*kim long: rồng vàng). Đây là được Thu Lam từ trong khố phòng đầy ắp trang sức quý giá của Tiêu gia tỉ mỉ chọn lựa ra, vốn là bảo vật năm xưa một người Phác Nhung quyền quý tiến vào dâng tặng khi thỉnh cầu Tiêu Túng nhận con mình làm đồ đệ, trong đó lại ẩn giấu ý tứ ca tụng Tiêu Túng là thiên hạ đệ nhất tông sư, ám chỉ chủ nhân của đồ vật tuy không phải quân vương của bất kì một quốc gia nào trên vùng đại lục, nhưng lại có được sự tôn quý có thể so sánh với vua của một nước.
Phượng Minh minh bạch chính mình nhất cử nhất động đều ở trong tầm mắt nghiên cứu dò xét của kẻ khác, giơ tay nhấc chân tự nhiên cũng trở nên cẩn trọng, cố gắng lưu lại hình ảnh rực rỡ của bản thân trong mắt mọi người, chứ tuyệt không phải là ấn tượng khiếp đảm sợ sệt. Từ trên thuyền xuống dưới thuyền, từ xa tới gần, đường nhìn thay đổi góc độ, tiến thêm một bước lại làm tăng thêm sức công kích thị giác đối với đám người Đồng quốc.
Bình thản ung dung bước xuống tấm ván rời thuyền, đi tới cách nhóm tùy tùng của Khánh Chương một khoảng cách tầm mười thước thì dừng lại, hắn trước tiên dùng con mắt hắc bạch phân minh nghiêm túc đánh giá Khánh Chương một lát, rất có phong độ mà chắp tay, cất cao giọng nói, "Đồng Quốc Vương thúc hạ mình tới đón, khiến cho Phượng Minh vừa không ngờ tới, lại vừa cảm thấy xấu hổ".
Tiếp theo, lại lộ ra nụ cười thẳng thắn bộc trực chỉ riêng hắn mới có, hỏi, "Một vị tổng quản của Tiêu gia ta biết được Đồng quốc Vương thúc đích thân tới, vui mừng khôn xiết, nói với ta Vương thúc đã đến, thiếu chủ ở Đồng quốc tuyệt đối có thể yên tâm kê cao gối đầu, không biết hắn có nói sai hay không?"
Hắn đặt câu hỏi trực tiếp như vậy, thái độ lại thẳng như cây trúc khiến người không thể để bụng, đám người Khánh Chương vì trục lợi mà tiến đến nghênh đón không khỏi bị câu hỏi làm cho sửng sốt.
Khánh Chương chưa trả lời, quan ngự tiền Trang Bộc ở bên cạnh đã lộ ra dáng tươi cười, hỏi ngược lại, "Tiêu gia Thiếu chủ cảm thấy mình ở Đồng Quốc sẽ gặp phải bất trắc sao? Chẳng lẽ Tiêu gia thiếu chủ làm chuyện gì "khiêm tốn", người còn chưa rời thuyền, đã lại vì an toàn của bản thân mình mà lo lắng?" Lời này giống như tơ tằm có chứa kim, ám chỉ Phượng Minh tham gia âm mưu mưu hại Đồng quốc đại vương Khánh Đỉnh, thập phần lợi hại.
Nếu như tỏ sai thái độ, Trang Bộc chỉ cần vươn ngón tay ra, đội quân đón khách của Đồng Quốc giờ phút này đang ở phía sau xếp hàng nhìn đến phi thường ngay ngắn nói không chừng sẽ nhất loạt bổ nhào lại đây, biến hắn trở thành một đống huyết nhục tứ tung, rối tinh rối mù.
Càng làm người ta không yên tâm chính là, bọn họ nếu biết ở chỗ này chuẩn bị tốt việc nghênh đón hắn, cũng liền khó đảm bảo bọn họ không ở bên trong những thành quách cũ hay những khu rừng hoang vu thấy không rõ thực hư ở vùng phụ cận mà "chuẩn bị" đông đảo nhân mã.
Tuyệt đối không thể tỏ ra yếu kém!
Phượng Minh chung quy ở những thời điểm tình hình thực sự không xong mới nỗ lực ép bức ra tiềm năng của bản thân mình, biết mình lâm vào một thời khắc mấu chốt khác, hai đồng tử tựa như hắc bảo thạch nhìn chằm chằm Trang Bộc, không chút nào sợ hãi mà nghiêm túc đánh giá một phen, cuối cùng, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay phải lên đánh một cái thủ thế, ra lệnh cho mọi người ở phía sau không cần đi theo.
Hắn hít sâu một hơi, thản nhiên bước đi, một mình hướng về phía trước, đi tới vị trí bất quá chỉ cách trước mặt Trang Bộc có một cánh tay, cùng Trang Bộc bình tĩnh đối diện, lễ phép hỏi, "Ngự tiền tướng quân cảm thấy ta có chỗ nào phải chột dạ sao?"
Tư thái tùy hứng mà tiêu sái nói không nên lời.
Ở loại khoảng cách gần như vậy, càng có thể thấy rõ ràng bộ dáng tuấn mĩ nhu hòa, cùng đôi mắt trong veo không nhuốm lấy một chút bụi trần của hắn.
Dựa vào phong độ mị lực do Dung Điềm cùng mọi người ra sức dạy dỗ huấn luyện đã lâu kết hợp với sự thản nhiên thành thật chỉ riêng hắn mới có, nghiễm nhiên cũng có thể trở thành một loại vũ khí tâm lý cực tốt --- khá phù hợp với "cận thân giao chiến".
Tin đồn Minh Vương sát hại Đồng Quốc Đại vương, người Đồng quốc nên vì Đại vương mà báo thù, mọi người ở đây mỗi người đều nắm rõ. Hắn giờ phút này lại dám tay không tấc sắt đứng ở nơi mà kiếm khách nổi danh Trang Bộc rút kiếm một cái liền có thể đâm tới, ngay cả Ngự tiền tướng quân Trang Bộc cũng có chút trở tay không kịp.
Sau khi ngạc nhiên, đôi đồng tử sáng trong hơi hơi phiếm vàng của Trang Bộc dật ra một tia bội phục, nghiêm nét mặt nói, "Minh Vương quả nhiên có khí phách can đảm, Trang Bộc vừa rồi vô lễ, thỉnh Minh Vương thứ tội."
"Ha ha! Chỉ là nói giỡn mà thôi, Trang Tướng quân hà tất để ý?" Vương thúc Khánh Chương luôn luôn ở bên cạnh không chớp mắt chằm chằm nhìn kĩ Phượng Minh, rốt cục dùng một tràng tiếng cười hơi có vẻ giả tạo mà dẫn đi lực chú ý của bọn họ.
Hắn là đệ đệ duy nhất của Đồng quốc Đại vương Khánh Đỉnh, cũng là Vương thúc của Đại Vương tử Khánh Ly, kỳ thực bất quá mới ba mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì tửu sắc quá độ, ăn uống lại không biết tiết chế, dẫn đến sắc mặt suốt ngày tái nhợt không ánh sáng, hơn nữa còn bụng phệ, dáng người mập mạp, thập phần một bộ dáng của tửu sắc môn đồ.
Sau vài tiếng cười, thấy mọi người ánh mắt đều chuyển hướng về phía mình, hắn ngược lại đối Phượng Minh nói, "Minh vương đại giá quang lâm tệ quốc, thật vô cùng vinh hạnh. Bản Vương thúc đại diện cho Đồng quốc hoan nghênh Minh vương, đã ở trong thành chuẩn bị chút rượu tẩy trần*, Minh vương sẽ không phải không nể mặt chứ? Đến đến đến, thỉnh Minh vương cùng bổn vương thúc ngồi chung, hảo hảo cùng nhau thưởng thức cảnh trí trong tiểu thành Phương Địch của Đồng quốc chúng ta."
(*Nguyên bản: sái thủy 洒水 (vẩy nước). Hai nghĩa: 1. Tiệc tẩy trần cho người đi xa mới về => Rửa sạch bụi bặm lúc đi đường ---- 2. Rượu tẩy trần: Dành cho khách phương xa mới đến => Hàm ý biểu lộ sự hiếu khách, muốn đặt kết giao -----à Phượng Minh là người từ phương xa đến + căn cứ vào câu ở ngay sau, ta chọn "rượu tẩy trần". Có ai biết rõ về cách dịch từ sái thủy trong văn cảnh này thì chỉ giùm ta nha)
Không đợi Phượng Minh trả lời, đã một tay vươn ra kéo lấy cánh tay của Phượng Minh.
Đội quân tiếp khách ở phía sau từ giữa tách ra, mở ra một con đường, cuối đường rõ ràng là một chiếc mã xa hoa lệ có khắc dấu hiệu của Đồng quốc vương tộc, này hiển nhiên chính là tọa giá riêng của Khánh Chương.
Trang Bộc không không nhanh không chậm hỏi, "Người trong đội bảo hộ Vương thúc đều là cao thủ cao cấp nhất của Đồng quốc, tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn cho Minh vương tới trước yến tiệc đón tiếp, chính là... Minh Vương có nổi khổ thầm kín khác, không thể cùng Vương thúc ngồi chung xe ngựa?"
Dung Hổ cùng thị vệ xung quanh sắc mặt khẽ biến, lập tức nháy mắt ra dấu lẫn nhau, mưu cầu kế sách ứng phó khẩn cấp.
Cái khác không nói, nếu trong mã xa có giấu thích khách, Minh Vương chẳng phải mạng nhỏ khó bảo toàn? Đáng hận là lúc này, hắn thân là thị vệ lại trăm triệu lần không thể nói lời phản đối, đó là cực đại vũ nhục đối với Đồng quốc Vương thúc, cũng làm tăng thêm hiềm nghi đối với Minh vương.
Hơn nữa trong tin tình báo nói Đồng quốc Đại vương tử Khánh Ly muốn giết chết Minh vương vì phụ thân báo thù, Vương thúc Khánh chương thân là đối thủ của Khánh Ly, hẳn phải ứng ở phía bên Minh vương mới đúng.
Cho nên, hiện tại tuyệt không thể phá hư quan hệ coi như hữu hảo của Minh vương cùng Khánh Chương!
Phượng Minh cũng là âm thầm kêu khổ. Hắn đâu có đoán được Khánh Chương sẽ dứt khoát như vậy, lập tức liền cùng hắn xưng huynh gọi đệ? Hiện tại một cánh tay bị người ta kéo chặt đến phi thường thân thiết, mà hắn không lâu trước còn tỏ vẻ vô cùng anh hùng, không sợ hãi khi một mình đối mặt với người Đồng quốc, hiện tại nếu như lập tức từ chối không chịu ngồi chung, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Không đúng a! Hắn chỗ nào là hồ ly? Khánh Đỉnh vốn không phải bị hắn sát hại.
Nhiều lắm là đầu tự động được đưa tới cửa khi heo thế tội sơn dương mà thôi.
"Minh vương, thỉnh."
"Ân... Thỉnh, thỉnh, Vương thúc thỉnh." Phượng Minh vẻ mặt tươi cười, bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn bọn thị vệ sắc mặt khó coi ở phía sau, làm bộ như vui sướng mà cùng Khánh Chương nắm tay nhau bước đi.
"Minh Vương!" khi Phượng Minh bất chấp khó khăn mà đi tới trước mã xa riêng của Khánh Chương, Dung Hổ đúng lúc từ phía sau đi tới, không thèm để ý tới biểu tình trong kinh ngạc mang theo chút tức giận của Khánh Chương, mỉm cười đối Phượng Minh nói, "Minh vương quên lời căn dặn của Diêu Duệ phu nhân sao? Ngồi mã xa cần đổi sang giày vải cho thoáng khí."
Phượng Minh làm sao đoán không được hắn hiện tại đang giả thần giả quỷ, đương nhiên một trăm phần phối hợp, làm ra vẻ mặt bừng tỉnh, vỗ vỗ trán nói, "Đúng vậy, lại nhất thời quên quy củ của mẫu thân, may mà có ngươi nhắc nhở." Quay đầu đối Khánh Chương chịu lỗi, "Vương thúc chờ một chút, gia quy nghiêm ngặt, ta không dám làm trái."
Khánh Chương cho dù chưa từng thấy qua Diêu Duệ phu nhân, cũng có thể nghe qua lời đồn Diệu Duệ phu nhân tính cách cổ quái, lộ ra một biểu tình đã hiểu.
"Thuộc hạ hầu hạ Minh vương đổi giày." Dung Hổ quỳ xuống, từ trong lồng ngực lấy ra một đôi giày vải mới tinh, cũng không biết có phải giày Thu Lam mới làm cho hắn hay không, giả bộ giúp Phượng Minh đem ủng dài tinh xảo trên chân cởi ra.
Có một hồi công phu trì hoãn này, Lạc Vân cũng chạy tới nơi, trong tay đang cầm một cái đệm không biết từ nơi nào vội vàng làm ra rồi mang tới, nói, "Đệm chuyên dụng của Thiếu chủ đã mag tới, muốn thuộc hạ giúp thiếu chủ đặt ở trên mã xa hay không?" Hắn bình thường bất cẩu ngôn tiếu, hiện tại bày ra bộ dáng làm việc nghiêm cẩn, càng thêm đứng đắn.
(*bất cẩu ngôn tiếu: trầm mặc, ít nói ít cười)
Phượng Minh đương nhiên biết thời biết thế, liền quay đầu đi, phi thường lễ phép mà dò hỏi ý tứ của Khánh Chương.
Người quyền quý đa phần được nuông chiều từ nhỏ, khi xuất hành dùng đồ vật chuyên dụng của bản thân mình cũng cực kì bình thường, tỉ như Đồng quốc Vương tử phi Trường Liễu công chúa từ Chiêu Bắc xa xôi gả đến Đồng quốc, mỗi lần xuất môn liền tất yếu mang theo cước đạp* chuyên dụng của chính mình, bằng không sẽ tuyệt đối không bằng lòng bước ra đại môn một bước. Phượng Minh thân là Minh vương kiêm Tiêu gia thiếu chủ, có đệm chuyên dụng được bản thân yêu thích cũng là chuyện vốn rất có khả năng. Khánh Chương đương nhiên không thể không gật đầu.
(*cước đạp: giẫm chân --- đạp thanh: giẫm lên cỏ xanh)
Lạc Vân vừa được cho phép, lúc này đang cầm "Đệm chuyên dụng" của Phượng Minh lên mã xa của Khánh Chương, một lúc sau bước xuống dưới tuân theo chức vụ mà trung thành bẩm báo, "Thiếu chủ, đệm đã dọn xong."
Phượng Minh "Ân" một tiếng, trong lòng hiểu rõ Lạc Vân một khi đem vật này vào trong mã xa chuyên dụng của Khánh Chương, phàm là nơi có thể giấu thích khách giấu binh khí đều lục soát hết.
Lúc này, "Hành động đổi giày" mà Dung Hổ dây dưa kéo dài mới tuyên bố chấm dứt, đứng lên nói, "Hài đã thay xong, Minh vương có thể lên xe."
Khi đó cũng vừa đúng lúc Thu Lam dẫn theo Thu Nguyệt Thu Tinh, mỗi người trên tay cầm một cái khay vuông nhỏ, mặt trên đều đặt trà nóng cùng mấy đĩa mứt kẹo, hoa quả khô đi sang, hướng phía Phượng Minh quỳ gối hành lễ, nói, "Minh vương muốn nô tì vì Vương thúc chuẩn bị quất trà* đặc sản của Vĩnh Ân, cùng các loại mứt kẹo, hoa quả khô, đều đã chuẩn bị hảo. Vương thúc cùng Minh vương vừa thưởng thức cảnh sắc ven đường, vừa uống chút trà nóng ăn chút điểm tâm, để bọn nô tì hầu hạ cũng được".
(*quất trà 橘茶: trà quýt)
Nhóm thị vệ thị nữ này ứng biến cực nhanh, quả thực khiến Phượng Minh không khỏi cảm thán.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền hoàn thành nhiệm vụ kéo dài thời gian, lục soát mã xa, bây giờ còn tích cực muốn ở phía trong xe ngựa một hơi nhét vào ba thần hộ mệnh của Phượng Minh.
Không đợi Phượng Minh lần thứ hai dò hỏi ý tứ của mình, vị Đồng quốc Vương thúc này đã quan sát ba thị nữ khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều ướt át mà hắc hắc nở nụ cười, "Hảo! Hảo! Trên mã xa mặc dù có chuẩn bị trà nước, nhưng e rằng không có những tiểu mĩ nhân như các ngươi phao ra* thì uống không ngon,đi lên hầu hạ đi. Minh Vương thỉnh." Tay nắm tay cùng Phượng Minh lên xe ngựa.
(*Mĩ nhân phao trà: Ám chỉ trà ngon phải pha từ tay người đẹp, chỉ có mỹ nhân mới có thể khiến cho bọt trà không trồi lên quá nhiều. Pha trà trải qua 4 giai đoạn là thấp, mau, đều, tẫn.
+ Thấp: Rót trà không được để tay quá cao, như vậy sẽ làm cho mùi thơm của trà bị phân tán, làm cho bong bóng nổi lên như vậy đối với khách nhân là bất kính.
+ Mau: không được để cho mùi thơm của trà bị phân tán, hơn nữa còn phải bảo trì nhiệt độ.
+ Đều: chia đều lượng trà, chứng tỏ đối xử với khách nhân bình đẳng.
+ Tẫn là: lá trà không được ngâm quá lâu, trà sẽ bị đắng.)
Thị vệ Dung Hổ cùng đội hộ vệ của Khánh Chương đứng chung một chỗ, tư thế oai hùng trấn ở trước sau xe ngựa.
Thu Lam đương nhiên lập tức đem đồ đạc theo lên xe, may là mã xa của Khánh Chương cực lớn, mặc dù năm người ngồi, lại tuyệt không có vẻ chật chội.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
69 chương
106 chương
71 chương
240 chương
83 chương