Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 166
CHƯƠNG 10
Dung Điềm gật đầu tán thành, “Như vậy đi, ta sẽ đích thân viết một bức mật lệnh cho Tử Nham lẻn vào Thiệu Bắc, âm thầm mang binh mã đến đây.”
“Không, Đại vương phải tự mình đi một chuyến.” Liệt Trung Lưu nghiêm mặt nói, “Đại vương không được xem thường chuyện này, hiện tại chúng ta cực kỳ thiếu binh lực, một vạn nhân mã này không phải là nhỏ đối với chúng ta, một chút sơ suất cũng không thể ra. Không có đội quân tinh nhuệ này, chúng ta sẽ khó khống chế thế cục ở Đông Phàm, như vậy sẽ không thể nhanh chóng xây dựng nhà xưởng binh khí, chiêu mộ binh lính.
Phượng Minh quá kinh ngạc, không ngờ Liệt Trung Lưu lại nghĩ xa đến như vậy, ngay cả chuyện nhà xưởng binh khí, chiêu mộ binh lính đều được xếp vào kế hoạch.
Liệt Trung Lưu lại nói, “Đại vương thử nghĩ một chút, Đông Phàm gặp phải nạn đậu mùa, binh sĩ chết hay bệnh, quân lực giảm sút mà tương lai Đại vương dấy binh thống nhất thiên hạ, nhất định cần một đội quân cường đại. Muốn tăng cường cho một đội quân cường hãn, ngoài việc chiêu mộ tân binh thì huấn luyện lão binh cũng không thể thiếu, một vạn tinh nhuệ này của Đại vương tới Đông Phàm, sau nửa năm có thể cho ra ba vạn tinh nhuệ.”
Hắn vừa nói xong, mọi người vừa khâm phục lại tán thưởng, đều nhìn nhau gật đầu.
Lại nghe Liệt Trung Lưu tổng kết, “Cho nên, lúc này nhất định phải thật cẩn thận, hiện tại chuyện ta lo lắng nhất chính là một vạn tinh nhuệ này muốn tới Đông Phàm thì trên đường phải đi qua nước khác, nếu bị lộ ra, đại quân của họ sẽ nuốt một vạn người của chúng ta dễ như ăn sủi cảo. Cho nên, thỉnh Đại vương trăm triệu lần phải thân chinh vào Đông Phàm, nắm bắt thời cơ, không thể mượn tay người khác.”
Dung Điềm đồng ý, “Thừa tướng nói rất đúng, là bổn vương sơ suất. Sau hội nghị hôm nay, bổn vương sẽ tự đi một chuyến tới Thiệu Bắc, nhất định mang đội binh mã bình an tiến vào Đông Phàm. Tử Nham dẫn ba trăm người theo bổn vương, nghe hiệu lệnh của bổn vương, cùng lẻn vào Thiệu Bắc.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tử Nham lên tiếng.
“Hảo! Sau hội nghị hôm nay, ngoại trừ Thiên Lâm cùng nhân mã trấn thủ Thành Việt Trọng, mọi người về chuẩn bị, sáng mai xuất phát.” Liệt Trung Lưu đứng lên, tuyên bố hiệu lệnh.
Mọi người đều nhất trí xác nhận, tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Liệt Trung Lưu lại nói, “Tối nay chúng ta sẽ khởi hành, ở đây chờ Thái hậu Tây Lôi đại giá quang lâm, sau đó phụng giá quay về Đông Phàm, sau đó sẽ tập hợp với Đại vương ở đô thành Đông Phàm. “
Liệt Nhi vỗ đầu, ngượng ngùng cười, “Nếu Thừa tướng không nhắc thì ta thiếu chút nữa đã quên Thái hậu lão nhân gia đang chạy tới đây.”
“Cho nên Thừa tướng chính là Thừa tướng, cái gì cũng nghĩ tới.”
Ánh mắt Thu Nguyệt vừa chuyển, đúng lúc thấy Vệ Thu Nương vẫn không lên tiếng ngồi ở đằng kia, dùng giọng nói thanh thúy hỏi, “Liệt phu nhân cũng cùng Thừa tướng quay về Đông Phàm sao?”
Vệ Thu Nương thấy Thu Nguyệt nhắc tới mình, liền quay lại liếc Liệt Trung Lưu.
Liệt Trung Lưu nào dám sai khiến nương tử nhà hắn, vội vàng thu liễm khí thế tiêu sái hăng hái vừa rồi, cúi người cười hì hì nói, “Nương tử muốn đợi ở đâu thì đợi ở đó a.”
Vệ Thu Nương hoàn toàn không thèm nhìn bộ dạng mặt dày mày dạn này của hắn, nàng hừ lạnh, “Đừng ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, ngươi đã đoán được là ta sẽ không rời khỏi Thành Việt Trọng.”
Liệt Trung Lưu vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, “Nương tử muốn ở lại Thành Việt Trọng cũng không sao. Chỉ là ta ở Đông Phàm nhất định sẽ nhớ ngươi mỗi ngày.”
“Ai cần ngươi nhớ hả?” Vệ Thu Nương xem thường liếc hắn một cái, lại quay đầu lớn tiếng với Thiên Lâm, “Ngươi nên hảo hảo trấn thủ Thành Việt Trọng cho ta, nếu nơi này xảy ra chuyện gì, không cần quân địch tiến vào, ta sẽ là người đầu tiên cho ngươi một kiếm từ phía sau.” Ngữ khí còn thật sự nghiêm túc, không hề có chút vui đùa.
Thiên Lâm bị nàng cảnh cáo liền sửng sốt, cười cũng không được mà khóc cũng không xong, không biết nên trả lời như thế nào.
Lại thấy Vệ Thu Nương quay mặt đi, trừng Liệt Trung Lưu một cái, “Coi như ngươi thông minh, chọn người xem như lanh lợi. Hừ, ta chỉ biết ngươi không có hảo tâm, vẫn luôn dòm ngó bảo vật gia truyền của Vệ gia chúng ta.”
Liệt Trung Lưu bị nàng giáo huấn nhưng nụ cười trên mặt lại càng lớn, còn cúi thấp người khẩn cầu, “Cầu xin nương tử đại pháp từ bi.”
Mọi người nghe hai vợ chồng đối thoại, càng nói càng không thích hợp, một chữ cũng nghe không hiểu, còn đang mơ hồ thì Vệ Thu Nương lại gật đầu thở dài, “Không muốn từ bi cũng không được. Ai kêu Thành Việt Trọng lại để hắn thủ hộ chứ? Tổ tiên ta dốc hết tâm huyết kiến công lập nghiệp, uy danh cũng không thể cứ như vậy mà bị mai một được.”
Không biết vì sao mà Liệt Trung Lưu vừa nghe xong lời ấy liền mừng như điên, nhào qua nắm cổ tay Thiên Lâm, la lên, “Chúc mừng chúc mừng, mau lại đây bái kiến sư phó.”
Liệt Trung Lưu trông giống thư sinh nhưng lực đạo cũng rất lớn, cổ tay Thiên Lâm bị hắn nắm đến phát đau, lại không dám phản kháng, thân bất do kỷ bị hắn lôi tới trước mặt Vệ Thu Nương, sau đó bị Trung Lưu ấn đầu làm một đại lễ. (thân do bất kỷ: bất đắc dĩ)
“Mau gọi sư phó.”
“A? Thừa tướng, cái này…”
“Đừng dài dòng, mau gọi cho ta.”
Mọi người mắt trừng to, vẻ mặt hồ nghi, nhưng bọn họ đã biết được sự lợi hại của Liệt Trung Lưu, vị Thừa tướng này tuy việc làm có hơi cổ quái một chút, nhưng nhất định có đạo lý thâm ảo trong đó, cho nên không ai ngăn cản cả.
Thiên Lâm bị Liệt Trung Lưu hưng phấn cầm cổ tay kéo qua, khó hiểu nhìn Vệ Thu Nương ngồi ngay ngắn ở trước mặt, vẻ mặt bí hiểm.
“Thừa tướng…”
“Mau gọi đi!”
Liệt Trung Lưu nói như thế nào cũng là Thừa tướng, nên là thượng cấp của hắn, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, Liệt Trung Lưu cố ý muốn hắn gọi, hắn đành ngoan ngoãn tuân lệnh, nhìn Vệ Thu Nương, vô cùng hoang mang gọi một tiếng, “Sư phó.”
Không biết Vệ Thu Nương bị hành vi dã man ‘không trâu bắt chó đi cày’ của Liệt Trung Lưu chọc cười, hay là bị một tiếng ‘sư phó’ cổ quái của Thiên Lâm làm buồn cười, dù sao vẫn nhịn không được ‘Phụt’ một tiếng, khóe môi nhếch lên.
Tuy nàng luôn hung hãn, trên mặt lại luôn phủ một tầng băng, nhưng diện mạo khả ái, khiến nụ cười này hệt như hoa xuân chợt nở rộ từ trong băng tuyết, làm ánh mắt mọi người đều sáng ngời.
“Ta chưa từng thấy người nào bái sư lại miễn cưỡng như vậy.” Vệ Thu Nương liếc Liệt Trung Lưu một cái rồi thở dài, “Quả nhiên, ngươi làm Thừa tướng nên thứ gì tốt đều muốn đưa cho nhà người ta. Mai này, e là cả ta cũng bán đi để giúp Tây Lôi vương của ngươi chuẩn bị quân lương.”
Liệt Trung Lưu đương nhiên kiên quyết lắc đầu, “Không! Trăm triệu lần cũng không!”
Vệ Thu Nương không đếm xỉa tới hắn, mắt phượng vừa chuyển liền dừng trên mặt Thiên Lâm đang xấu hổ lại mơ hồ, nghiêm giọng nói, “Ngươi yên tâm, đã bái ta làm sư phụ thì ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Thừa tướng của ngươi không phải coi trọng bản lĩnh của Vệ Thu Nương ta, mà là quân pháp do tổ tiên Vệ thị lưu lại.
Vệ Thu Nương không đếm xỉa tới hắn, mắt phượng vừa chuyển liền dừng trên mặt Thiên Lâm đang xấu hổ lại mơ hồ, nghiêm giọng nói, “Ngươi yên tâm, đã bái ta làm sư phụ thì ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Thừa tướng của ngươi không phải coi trọng bản lĩnh của Vệ Thu Nương ta, mà là quân pháp do tổ tiên Vệ thị lưu lại.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn động.
Ngay cả Dung Điềm luôn trấn định tự nhiên cũng không nhịn được động dung.
Tổ tiên của Vệ Thu Nương không phải là Đại tướng quân Vệ Tiềm oai phong một cõi trăm năm trước sao?
“Chẳng lẽ Vệ đại tướng quân lại có quân pháp lưu truyền tới nay?” Dung Điềm trầm giọng hỏi.
“Đúng.”
Trong sảnh phát ra một tiếng động nặng nề, Thiên Lâm vốn đứng trước mặt Vệ Thu Nương đã mang theo vẻ mặt thành kính cùng không dám tin mà quỳ xuống.
Tướng quân lãnh binh đánh giặc, ai lại không xem Đại tướng quân Vệ Tiềm trăm năm trước là thần tượng bản thân sùng bái nhất chứ?
Bản thân không biết đụng phải vận may gì, chẳng những gặp được hậu nhân Đại tướng quân của Vệ Tiềm, còn có cơ hội biết được quân pháp mà Vệ Tiềm Đại tướng quân giữ kín không nói ra?!
Trải qua nhiều năm truyền lưu, chiến dịch mà Đại tướng quân Vệ Tiềm dẫn quân quét ngang tam quốc chỉ còn lại một ít truyền thuyết đại khái, tình hình chiến đấu cụ thể đều do hậu nhân phỏng đoán.
Nếu là tư liệu do Vệ Tiềm thật sự lưu lại, vậy thứ đó là cỡ nào trân quý.
Chỉ nghĩ đến một chút cũng đủ khiến kẻ khác phải mơ ước.
“Thiên… Thiên Lâm bái kiến sư phó.” Thiên Lâm kích động đến mức môi không ngừng run rẩy, vô cùng sùng bái làm một đại lễ với Vệ Thu Nương.
Vệ Thu Nương thản nhiên nhận đại lễ, lẳng lặng quan sát hắn, sau một lúc lâu mới nói “Đứng lên đi.” Nhìn Thiên Lâm từ từ đứng lên, hành vi cẩn thận đoan trang, mũi thẳng, ánh mắt kiên nghị hữu thần, con người có vẻ nhanh nhẹn mà lại trung dũng, không khỏi âm thầm gật đầu.
Ánh mắt nhìn người của Liệt Trung Lưu đương nhiên rất tốt.
Từ Vệ Tiềm trở về sau, Vệ gia đã bí mật bảo tồn binh pháp do Vệ Tiềm lao tâm viết ra, lại không có hậu nhân đủ thiên tư để luyện tập bộ binh pháp này.
Đương nhiên, mất đi sự coi trọng của vương tộc Vĩnh Ân, người Vệ gia cũng không có cơ hội vận dụng bộ binh pháp này.
Tử Nham thấy Thiên Lâm có được một đoạn kỳ duyên như vậy, cũng thật cao hứng thay Thiên Lâm, đi qua vỗ bả vai hắn, cười nói, “Ngươi làm truyền nhân của Vệ đại tướng quân, như vậy sẽ không còn ai đấu lại ngươi trên chiến trường, sau này khi vì Đại vương giành lại vương quyền, ta sẽ do ngươi chỉ huy rồi.”
“Lời này của Tử Nham đã nói sai rồi.” Liệt Trung Lưu nghe xong liền thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, “Binh pháp vốn thiên biến vạn hóa, cũng giống như văn tự, học được cách viết chữ chính là bước đầu tiên, học xong viết chữ thì chưa chắc sẽ viết được văn chương tuyệt đỉnh. Sở dĩ ta chọn Thiên Lâm trấn thủ Thành Việt Trọng, học tập binh pháp Vệ gia, đương nhiên là vì ta cảm thấy hắn có thiên phú, ngoài ra tính cách hắn có chỗ tương tự Vệ Tiềm tướng quân năm xưa, so với ngươi, Thiên Lâm càng có thể lĩnh hội binh pháp mưu lược của Vệ Tướng quân. Về phần ngươi thì…”
Tử Nham bị Liệt Trung Lưu nói đến mức đổ mồ hôi, vẻ mặt xấu hổ, nghe Liệt Trung Lưu nhắc đến chính mình, vội vàng cúi đầu chắp tay, cung kính nói, “Thỉnh Thừa tướng giáo huấn.”
“Tính cách của ngươi không giống Thiên Lâm, luận cẩn thận chu đáo, ngươi không bì kịp Thiên Lâm, nhưng nếu luận tâm tư linh động, phải tìm kiếm đường sống trong tình cảnh cực khó khăn, Thiên Lâm lại không đuổi kịp ngươi.” Liệt Trung Lưu dừng một chút, ánh mắt rơi xuống trên người Tử Nham, trở nên ôn hòa từ ái, ôn nhu giảng, “Cho nên ta chọn ngươi đi theo Đại vương, mạo hiểm lẻn vào Thiệu Bắc. Tình huống càng ác liệt càng biến hóa khó dò lường, mới càng có thể kích phát tiềm lực của ngươi, nói không chừng tương lai ngươi sẽ sáng tạo ra một bộ chiến pháp của chính mình.”
Lời của Liệt Trung Lưu đầy tha thiết chờ mong, Tử Nham nghe vào trong tai, trong lòng vừa rung động vừa cảm kích, đôi mắt đã hơi đỏ lên. Lúc này y nghẹn ngào, cái gì cũng nói không nên lời, liền làm một đại lễ với Liệt Trung Lưu.
Phượng Minh nhìn xong liền cảm khái, cũng rất cảm động, mắt thấy mỗi người đều xuất hết thực lực vì tương lai hiển hách, nhất thời lý tưởng hào hùng trỗi dậy, nhịn không được mở miệng hỏi, “Thừa tướng có thể giao cho ta một nhiệm vụ không?!”
Liệt Trung Lưu nhìn cậu , cười nói, Sao Minh vương lại không có nhiệm vụ chứ? Đừng nóng vội, nhiệm vụ trọng yếu nhất sẽ để lại cho ngươi.”
Dung Điềm lập tức sầm mặt xuống.
Thu Lam ngạc nhiên hỏi, “Không phải Minh vương sẽ cùng Thái hậu và Thừa tướng quay về Đông Phàm sao?!”
Theo tình hình trước mắt, Đông Phàm là chỗ an toàn nhất đối với bọn họ.
“Đương nhiên không phải.”
“A? Vậy Thừa tướng muốn phái Minh vương đi làm việc gì?”
Dung Hổ sợ rằng một khi Liệt Trung Lưu đã nói ra thì muốn bác bỏ sẽ rất khó , lập tức khuyên nhủ Liệt Trung Lưu, “Tuy Đại vương đã nói Thừa tướng có thể sai bảo Minh vương, nhưng về chỗ Minh vương sẽ đi, thỉnh Thừa tướng suy xét cẩn thận. Minh vương đã là mục tiêu mà các quốc gia săm soi, trước đây Tây Lôi lớn mạnh, Đại vương uy trọng, mà còn có người dám liều lĩnh ra tay với Minh vương, hại Minh vương nhiều lần gặp nguy hiểm. Hiện tại ở thế cục này, chúng ta nhất định phải càng cẩn thận bảo hộ Minh vương mới đúng. Nhìn chung, Đông Phàm chính là nơi thích hợp nhất với Minh vương.”
Không khí thoải mái chợt trở nên khẩn trương.
Liệt Trung Lưu đã lên kế hoạch thì sẽ không vì lời nói của Dung Hổ mà dao động, ngược lại hắn đến gần Phượng Minh, nhìn đôi mắt trong suốt của Phượng Minh, mỉm cười hỏi, “Minh vương, ta có một nhiệm vụ rất thú vị lại kích thích dành cho ngươi, ngươi có sợ không?”
Phượng Minh vừa nghe “rất thú vị lại kích thích” thì lòng hiếu kì liền nổi lên.
Dung Điềm thấy ánh mắt cậu tỏa sáng, liền biết mọi chuyện hỏng bét, âm thầm nhéo cậu một cái rồi ho nhẹ hòng hấp dẫn lực chú ý của Liệt Trung Lưu, “Thừa tướng có thể nói cho ta biết là ngươi định giao nhiệm vụ gì cho Phượng Minh không?”
Liệt Trung Lưu làm Thừa tướng Tây Lôi mới một ngày, nhưng lời nói sắc sảo, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, cực kì siêu việt.
Đây đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng nếu dùng sự siêu việt đó lên người Phượng Minh, vậy thì không hề tốt đẹp chút nào.
Mọi người biết Liệt Trung Lưu làm việc không giống người thường, thấy Dung Điềm đặt câu hỏi thì đều nín thở chờ đợi, nghe xem Liệt Trung Lưu tính toán xử lý Phượng Minh như thế nào.
Ai cũng nhìn chằm chằm làn môi mỉm cười của Liệt Trung Lưu.
Hắn nhướng mi, giọng nói đầy nhịp điệu giống như đang niệm thơ ca vang lên, “Đại vương đã đáp ứng ta, chẳng những Đại vương mà ngay cả Minh vương cũng do Liệt Trung Lưu này chỉ huy. Ha hả, vương giả nếu không tuân thủ lời hứa, làm sao có tư cách thống trị quốc gia, quản lý dân chúng?”
Mọi người thấy hắn nói lại toàn bộ những gì Dung Điềm đã nói, ngạc nhiên xong đều hiểu ra, vừa buồn cười vừa tức giận.
Thì ra hồi nãy Liệt Trung Lưu khích lệ Dung Điềm, không phải vì khiến Dung Điềm ngoan ngoãn đi Thiệu Bắc mà vì chuẩn bị đối phó với áp lực do phái Phượng Minh đi làm nhiệm vụ.
Dung Điềm biến sắc, nếu Liệt Trung Lưu đã nghĩ đến việc phải dẫn hắn đi một vòng trước để khiến hắn tuyên bố như thế, không cần phải nói, chuyện mà Liệt Trung Lưu tính giao cho Phượng Minh đi làm nhất định là chuyện mà mình có chết cũng không đồng ý.
“Bổn vương nhớ rõ bổn vương đã nói cái gì.” Đôi mắt sắc bén của hắn trừng Liệt Trung Lưu, hậm hực nói, “Thừa tướng rốt cuộc muốn Phượng Minh đi làm chuyện gì, mau nói cho chúng ta biết đi.”
“Đại vương xin yên tâm, chuyện này chẳng những rất kích thích mà còn thoải mái nữa.” Liệt Trung Lưu thản nhiên nói, “Ta muốn nhờ Minh vương đi dạo qua những quốc gia khác.”
Liệt Nhi biến sắc nói, “Thừa tướng muốn Minh vương lẻn vào những quốc gia khác? Không được, quá nguy hiểm.”
Thu Nguyệt và đám thị nữ cũng liều mạng lắc đầu.
“Không phải lẻn vào, mà là gióng trống khua chiêng, tiền hô hậu ủng, lấy thân phận Thiếu chủ Tiêu gia thị sát tất cả sản nghiệp.” Liệt Trung Lưu thản nhiên nói, “Đi bằng thuyền lớn xa hoa của Tiêu gia, theo A Mạn giang ở Vĩnh Ân đi lên, đến Đồng quốc, sau đó rời thuyền lên bờ, vào Bác Gian, Bắc Kỳ, tới Đông Phàm, nghỉ ngơi một lát, không vào Phác Nhung, Yến Đình. Ý của Minh vương như thế nào?”
Hắn nói một chuỗi tên các quốc gia, nói một cái, Phượng Minh liền bấm tay một cái, cố gắng đánh dấu lên bản đồ thiên hạ trong trí nhớ, đến cuối cùng, há hốc mồm, “Cái này… chính là đi du lịch vòng quanh thế giới a.”
Trừ bỏ Thiệu Bắc, Tây Lôi, Ly Quốc, Phồn Giai, chỗ khác đều đi cả .
“Đúng vậy, đủ thú vị chứ?”
“Thú vị thì có nhưng…”
“Quá nguy hiểm.” Liệt Nhi nói, “Hiện tại Đại vương chưa lấy lại vương vị, các nước luôn quan hệ tốt với chúng ta chưa chắc sẽ nể mặt mũi của Đại vương mà đối xử tử tế với Minh vương, huống chi Đồng quốc Bắc Kỳ luôn đối địch với chúng ta?”
Dung Điềm trầm giọng nói, “Ta không đáp ứng.”
“A?” Liệt Trung Lưu hỏi, “Chẳng lẽ Đại vương muốn đổi ý?”
“Chỉ cần là chuyện nguy hiểm đến an toàn của Phượng Minh, bổn vương quyết không đáp ứng.”
Liệt Trung Lưu cười gian, “Đại vương thật sự không định tuân thủ lời hứa sao?”
“Bổn vương chuyện gì cũng có thể đáp ứng Thừa tướng, chỉ có chuyện liên quan đến an nguy của Phượng Minh, cần mọi người cùng thương lượng.”
“Hảo.” Liệt Trung Lưu gật đầu.
Thu Lam vẫn lo lắng bọn họ xung đột liền thở phào, tranh thủ làm dịu bầu không khí, ôn nhu hỏi, “Như vậy Thừa tướng đồng bàn bạc với mọi người à?”
“Hảo, chúng ta cứ quyết định thế này. Nếu Đại vương lại đổi ý thì Liệt Trung Lưu lập tức từ chức Thừa tướng, từ nay về sau mọi người đều là người xa lạ, mãi mãi không chung đường.”
Lời này vừa nói ra, trong sảnh nhất thời im lặng.
Mọi người ngay cả hô hấp cũng dừng lại, sắc mặt đều tái nhợt.
Mặt Dung Điềm chưa từng âm trầm hơn thế.
Hắn luôn luôn khí phách mười phần, sắc mặt hơi nghiêm trọng, người chung quanh liền sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức cầu xin tha thứ, người không sợ chết như Liệt Trung Lưu chính là lần đầu tiên gặp được, thân là thần tử, cư nhiên dám uy hiếp đường đường Tây Lôi vương.
“Ngươi đang uy hiếp bổn vương?” Tâm càng giận, ngược lại trên mặt Dung Điềm càng bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú chỉ lộ ra một nụ cười lạnh.
Liệt Trung Lưu biết hắn đã tức giận, lại vui mừng, trên mặt toát ra khí thế kiệt ngạo bất tuân, “Quân vương mà ngay cả lời hứa cũng không thể giữ được thì sao xứng đáng có được thiên hạ? Liệt Trung Lưu tội gì vì người như vậy mà lo lắng hết lòng, nhọc lòng hiến kế?”
Dung Điềm bị hắn phản bác liền cứng họng, nhất thời không có lời nào để nói.
Ai kêu Dung Điềm vừa rồi khí phách dâng trào, thoải mái tuyên bố Minh vương do Liệt Trung Lưu chỉ huy đâu?
Phượng Minh ngồi cạnh Dung Điềm, trước mặt là Liệt Trung Lưu, cảm nhận sâu sắc hai đại áp suất thấp đang kịch liệt va chạm, trái tim cũng sắp nhảy tới cổ họng, vội vàng trấn an, “Mọi người không cần cãi nhau, có chuyện gì hảo hảo nói là được rồi! Thừa tướng đừng nóng giận, ngươi là Thừa tướng một nước, sao có thể nói không làm liền không làm đâu? Dung Điềm, ngươi là Đại vương, lời đã nói ra thì như đinh đóng cột, tuyệt đối không được đổi ý.”
Cũng chỉ có cậu mới dám hắt nước lạnh vào Dung Điềm và Liệt Trung Lưu, còn ra vẻ thoải mái mà phân phó, “Cơn giận ở đây quá lớn, miệng khô lưỡi khô rồi, ai lấy chút trà mới mẻ lên đi?”
Tuy Thu Nguyệt Thu Tinh bị dọa đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn phi thường lanh lợi, lập tức chạy tới phòng bếp nhỏ, nhanh chóng mang hai chén trà nóng lại đây. Phượng Minh tự mình đưa cho Dung Điềm.
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của Phượng Minh, Dung Điềm đang tức giận cũng đành gắng chịu đựng, đón bát rồi cúi đầu uống trà.
Tình hình hết sức căng thẳng nguy hiểm, cuối cùng thoáng hòa hoãn một chút.
Phượng Minh lại cầm một tách khác, đi đến trước Liệt Trung Lưu sắc mặt vẫn khó coi, lộ ra nụ cười làm lành, thấp giọng nói, “Thừa tướng, uống tạm một chén trà hạ hỏa đi.”
Trà xanh bốc khói lượn lờ, làm Liệt Trung Lưu im lặng.
Liệt Trung Lưu nhìn chằm chằm chén trà kia một lát, hít một hơi, đưa tay ra nhận nhưng không đưa lên miệng mà để xuống cái bàn bên cạnh, trầm giọng nói, “Minh vương, chúng ta nói chuyện riêng một lát.” Hắn lôi kéo Phượng Minh đi ra ngoài.
“Chờ chút.” Giọng nói của Dung Điềm từ phía sau vang lên.
Hai bóng người liền dừng lại.
Dung Điềm thả bát trà xuống, nhanh chóng đến bên Phượng Minh, cầm chặt tay Phượng Minh nhưng lại không lên tiếng.
Phượng Minh thở dài, “ Ta chỉ cùng Thừa tướng nói mấy câu thôi. “
Dung Điềm bình tĩnh, “ Có lời gì cần phải nói riêng? Ta là Đại vương, không có chuyện ta không được xen vào.”
Liệt Trung Lưu trầm giọng, “ Quốc gia đại chính, mỗi người một chức đều làm tốt mọi việc, mới có thể khiến thiên hạ thái bình. Nếu chuyện gì Đại vương đều phải quan tâm , thì cần Thừa tướng và văn võ bá quan làm gì nữa? “
Mọi người nghe thấy khẩu khí hai người nói chuyện, tâm vừa mới bình tĩnh lại lập tức siết chặt.
Sự căng thẳng trong bầu không khí càng ngày càng tăng mạnh.
“ Cho dù không thể quan tâm , nghe một chút cũng có thể đi? “Vệ Thu Nương vẫn im lặng bỗng nhiên đứng lên, duỗi lưng một cái, tư thái thanh nhàn đi qua nói, “ Nơi này dù sao cũng là phủ phó tướng của ta, mời mọi người cùng ta đến đi dạo một vòng. Liệt Trung Lưu, ngươi cứ việc cùng Minh vương nói chuyện, ta đảm bảo, trong lúc hai người nói chuyện Tây Lôi vương tuyệt đối không ngắt lời hoặc chen vào, đương nhiên những người khác cũng vậy. Như vậy cũng giống nói chuyện riêng đúng không ? “
Mọi người nhanh chóng phối hợp mà gật đầu, đều nói, “ Đúng, đúng, chúng ta tuyệt đối không chen vào. “
“ Một chữ cũng không nói. “
“ Cam đoan không ho một tiếng.”
“ Ngay cả rắm cũng không phóng. “
Thu Nguyệt nhíu mi quay đầu lại, “ Liệt Nhi, ngươi thật là… “
Nếu nương tử đã mở miệng thì Liệt Trung Lưu cũng không có can đảm bác bỏ, liền nhìn Dung Điềm.
Phượng Minh âm thầm liều mạng kéo tay áo Dung Điềm.
“ Vậy cứ làm theo cách Liệt phu nhân nói đi. “ Dung Điềm mất tự nhiên nói.
Tất cả mọi người thở phào một hơi, lúc này cùng nhau di chuyển. Liệt Trung Lưu đi bên trái Phượng Minh, Dung Điềm dùng tư thế cọp mẹ nhìn tiểu cọp con đi bên phải Phượng Minh, ba người sóng vai bước đi, những người còn lại tốp năm tốp ba đi đằng sau.
Ra khỏi tiền thính, tới hoa viên của phủ phó tướng, vừa đi qua núi giả thì một hồ xanh đập vào mắt, tuy rằng không đủ tinh xảo, nhưng khi ánh chiều tà chiếu xuống liền trở nên lóng lánh, cũng có chút cảnh đẹp.
Hai ba gốc lục tùng xung quanh hồ nhỏ, thanh lãnh mát mẻ, không khỏi khiến người ta tâm tình thư sướng.
Liệt Trung Lưu vừa chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp đầu xuân, vừa hỏi, “ Minh vương cảm thấy đoạt được thiên hạ dễ hay là trị vì thiên hạ dễ? “
Phượng Minh trong lòng căng thẳng.
Tuy rằng mọi người đang ở bên cạnh, Dung Điềm còn âm thầm nắm tay cậu , không ngừng truyền đến nhiệt độ quen thuộc.
Nhưng căn cứ đề nghị của Liệt phu nhân, người khác không được mở miệng, cho nên người bị Liệt Trung Lưu chộp tới trả lời vấn đề cũng chỉ còn mình cậu .
Không thua gì tự mình tham gia một cuộc thi.
Càng đáng sợ chính là, tâm tình Liệt Trung Lưu đang khó chịu, nếu trả lời không tốt, nói không chừng sẽ bị hắn ghét bỏ, một cước đá văng cậu ra mà đi tìm lương chủ khác.
Hậu quả này chính là vừa lớn lại vừa nhỏ…
Phượng Minh càng suy nghĩ thì trong lòng càng tự cổ vũ, cung kính đáp, “ Đoạt được thiên hạ không dễ, trị vì thiên hạ càng không dễ. “
Câu trả lời này rất chung chung, cậu sợ Liệt Trung Lưu ghét cậu ba phải, nên thêm vào một câu, “ Nhưng ta cảm thấy trị vì thiên hạ khó hơn đoạt được thiên hạ. Bởi vì có thể hiểu được người trong thiên hạ, nhưng không thể thống trị tốt thiên hạ, ví như Tần triều… Ách… Ta cái gì cũng chưa nói. “
Liệt Trung Lưu dừng bước, quay đầu liếc cậu một cái, ôn hòa cười nói, “ Minh vương không cần cẩn thận quá, muốn nói cái gì liền nói cái đó, chúng ta đang nói chuyện phiếm chứ không phải tra khảo công khóa của ngươi. “ Sau khi nói xong, liền tiếp tục thản nhiên bước đi.
Phượng Minh đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ai nói là đang nói chuyện phiếm? Rõ ràng là đang khảo bài, cười khổ nói, “ Ta sẽ tận lực thả lỏng. “
Phải nói, thái độ của Liệt Trung Lưu với Phượng Minh luôn luôn tốt hơn Dung Điềm.
Hắn thoáng gật đầu với Phượng Minh, như cổ vũ lại giống tán thưởng, tiếp tục sóng vai cùng Phượng Minh trong phong cảnh tự nhiên nhưng đơn sơ của tiểu hoa viên, nhẹ giọng nói, “Vương giả trong thiên hạ, mười người thì ít nhất chín người hy vọng mình có thể thống nhất thiên hạ, mà trong chín người đó, có thể hiểu được việc thống trị thiên hạ so với bảo vệ thiên hạ càng khó hơn, chỉ sợ không quá bốn người . Thiên hạ không phải một khối thịt béo, cướp được rồi nuốt vào bụng thì mọi việc đại cát , thiên hạ có nhiều dân chúng như vậy, cướp được thiên hạ xong, nếu không thể thống trị, loạn cục lập tức xuất hiện, sinh linh sẽ đồ thán lần thứ hai. “
Giọng nói của Liệt Trung Lưu rất dễ nghe, chậm rãi, âm điệu lên xuống uyển chuyển, tự nhiên có một loại mê hoặc lòng người.
Phượng Minh cúi đầu nghe, không nhịn được thừa nhận, “ Thừa tướng nói rất đúng. “
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
114 chương
122 chương
5 chương
20 chương
571 chương
275 chương