Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 132
CHƯƠNG 3
Diệu Quang cùng Khánh Đỉnh tuy rằng không phải người tốt, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lẻn vào ám sát, châm ngòi quan hệ các quốc gia, cũng không phải là thói quen của Phượng Minh.
Phượng Minh há mồm, trên vai bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng vỗ, cậu quay đầu lại.
Dung Hổ ghìm ngựa đứng ở phía sau cậu, trầm giọng nói: “Minh vương thỉnh đi theo hạ thần, chúng ta nói chuyện.”
Hai người kỵ mã đi đến một bên, Dung Hổ nhìn chung quanh, cau mày nói: “Nơi này không cản gió.” Khinh xả dây cương, dẫn Phượng Minh đi xuống một tiểu sơn tìm một chỗ có mấy khối cự thạch, xác định không có ai có thể nghe lén bọn họ nói chuyện, mới xoay người xuống ngựa.
Phượng Minh đợi một hồi, không thấy Dung Hổ mở miệng, hỏi: “Ngươi không phải muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?”
Dung Hổ ngẩng đầu nhìn Phượng Minh.
“Nói đi.”
Dung Hổ vẫn không nói, hắn lấy vẻ mặt trầm ổn được ca ngợi, gặp chuyện rất ít khi kích động lung tung, cho nên mới được Dung Điềm phân phó ở cạnh Phượng Minh. Nhưng giờ, trên mặt của hắn lại – lộ ra một chút do dự.
Phượng Minh kiên nhẫn đợi một hồi, không nghe có tiếng đáp lại, đành phải cao giọng: “Dung Hổ! Có chuyện gì thì nói mau.”
Dung Hổ cau mày nói: “Minh vương phải chăng cảm thấy không nên dùng thủ đoạn ám sát đối phó Khánh Đỉnh cùng Diệu Quang?”
“Này…” ánh mắt Phượng Minh rũ xuống, thấp giọng nói: “Ta cũng biết quốc gia đại sự không thể nhân từ nương tay, nhưng Diệu Quang chỉ là vì bảo toàn tổ quốc của mình, tình trạng này thật đáng thương, huống chi ám sát nói như thế nào cũng là một loại thủ đoạn đê tiện.”
“Nếu đêm nay kế hoạch ám sát phải tiến hành, Minh vương sẽ ngăn cản Đại vương tự mình tham gia?”
“Đương nhiên, ” Phượng Minh nghĩ tới Dung Điềm lần trước xông vào Đông Phàm vương cung cơ hồ chết ở trong loạn đao, cơ tim liền không tự chủ tắc nghẽn: “Nếu là hắn gặp nguy hiểm, ta đây… Tây Lôi kia làm sao bây giờ? Quân tử không không đứng dưới hiểm nguy, thật sự không có lý do gì lấy thân phạm hiểm.”
Dung Hổ im lặng, cách một hồi, lại hỏi: “Nếu Đại vương kiên trì tự mình đi giết Khánh Đỉnh, không chịu thay đổi chủ ý, Minh vương khẳng định sẽ ở lại đây chờ Đại Vương về đoàn tụ?”
Phượng Minh lập tức lắc đầu thật mạnh: “Làm sao có thể? Hắn đi tới đâu ta theo tới đó! Bất quá nói đi nói lại, ta không tán thành kế hoạch ám sát, loại hành vi này…” Cậu quay nhìn lại Dung Hổ, đột nhiên lạnh run sống lưng, nhất thời đem lời muốn nói nuốt trở lại bụng.
Khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của Dung Hổ trầm lại, con ngươi màu hổ phách mang vẻ hàn quang, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ. Phượng Minh trải qua không ít phong ba, thấy qua không ít uy thế quyền quý thâm trầm , giờ phút này thấy vẻ mặt nghiêm nghị cùng nghiên túc của Dung Hổ xuất ra, như nhìn thấy một tầm cao mới.
“Thuộc hạ muốn hỏi Minh vương, ngươi cũng biết vì Đồng quốc ở biên cảnh quấy rầy, Tây Lôi hàng năm phải tiêu hao nhiều ít binh lực?”
Phượng Minh sửng sốt, há miệng thở dốc, lại ngoan ngoãn nhắm lại. Cậu quả thật không biết.
Hôm nay thái độ của Dung Hổ đại biến, tuyệt không dễ dàng buông tha, vẫn đang ngữ khí thẳng cứng rắn, hỏi: “Minh vương rốt cuộc có biết hay không?”
“Ta… Không biết.” Phượng Minh rũ mắt xuống.
“Vậy Minh vương có biết binh lực của Ly Quốc, Đồng quốc, Bác Gian hiệp lại, là hơn Tây Lôi rất nhiều lần không?”
“… Không biết.”
“Nếu Tây Lôi cùng những quốc gia đó đánh nhau, có bao nhiêu binh sĩ Tây Lôi sẽ chết đi, Minh vương biết không?”
“Ta… Rất nhiều…”
Bốn phía không khí ứ đọng đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi, Dung Hổ tuy rằng không tức giận, so với nộ phát ngút trời càng khiến người khác không chịu nổi. Phượng Minh chỉ cảm thấy chính mình bị duyên khối giống như gì đó đặt ở trong tâm oa, trong lòng ít nhiều cũng thấy chột dạ.
Dung Hổ thấy Phượng Minh đầu ủy ủy khuất khuất cúi thấp, vẻ mặt đáng thương, nhưng sắc mặt không phóng hoãn, lạnh như băng nói: “Việc ám sát là thương xúc quyết định, địch nhân trú đóng ở thành trì, tình huống chưa minh bạch, tốt nhất ở đây phải có người chỉ huy. Việc này quan hệ trọng đại, chúng ta lại có thể liên minh rất nhanh với quân đội của Vĩnh Ân, thảo phạt Đồng gia cướp vương vị. Nếu Đại vương tự mình suất lĩnh cao thủ giết chết Khánh Đỉnh cùng Diệu Quang, vừa lời bỏ được tin đồn Đại vương đã chết, chẳng những địch quốc đồng minh tan rã, càng có thể dựng hình tượng uy mãnh của Đại vương, khiến dân chúng Tây Lôi hy vọng Đại vương quay về. Đến lúc đó, muốn đoạt lại Tây Lôi cũng không cần hy sinh quá nhiều mạng người.” Hắn dừng một chút, nhìn thẳng Phượng Minh nói: “Tình huống như vậy, Minh vương còn muốn ngăn cản Đại vương tự mình suất lĩnh cao thủ tiềm phản Hàm Quy thành sao?”
Phượng Minh trầm mặc, cắn răng nói: “Ta đây sẽ cùng hắn quay về Hàm Quy.”
Dung Hổ nói thẳng: “Minh vương thân phận đặc thù, mà kiếm thuật cũng không so được với một tử sĩ cao cường bên cạnh Đại vương.”
Phượng Minh mặt đỏ, miễn cưỡng nói: “Cho dù ta kiếm thuật không tốt, tiếp ứng một chút cũng có thể đi.”
“Minh vương có thể cam đoan Đại vương sẽ không vì Minh vương mà phân tâm sao?”
“…”
Phượng Minh nửa ngày không mở miệng nói.
Dung Hổ hít một hơi, sắc mặt dịu lại, nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều chuyện, Minh vương cũng biết đạo lý đó, chính là tiếng lòng thường thường để bất quá trí năng thôi. Đây là nhược điểm của mỗi người, lý trí biết nên làm như thế nào, cuối cùng lại lựa chọn sai lầm.”
Phượng Minh rầu rĩ gật đầu, cau mày nói: “Ta biết ngươi nói đúng, nhưng muốn ta ở lại đây, bất an chờ đợi tin tức của Dung Điềm, thật sự là một loại dày vò.”
“Nói nhiều như vậy, Minh vương có thể tạm xa Đại vương một chút thôi, để cho Đại vương một mình suất lĩnh cao thủ tiến hành kế hoạch ám sát?”
Phượng Minh gật gật đầu, lại lắc đầu, thở dài nói: “Làm sao bây giờ? Cho dù ta hiện tại đáp ứng ngươi. Nhưng ta sợ chỉ cần thấy hắn thúc ngựa đi xa một chút thôi, cũng lại bán sống bán chết đòi đi theo cùng. Phải khống chế chính mình thật sự rất khó.” Sắc mặt một mảnh khuôn mặt u sầu, khốn khổ không thôi.
“Minh vương còn không có nghĩ thông suốt thuộc hạ vì sao phải cùng Minh vương hảo hảo đàm riêng sao?” Khóe miệng Dung Hổ dật ra một tia cười thoải mái: “Đại vương đã muốn mang theo Liệt Nhi cùng một nửa nhân thủ đi rồi.”
Phượng Minh ngạc nhiên, nửa ngày mới giật mình kêu một tiếng, giục ngựa xông lên tiểu sườn núi.
Quả nhiên, Dung Điềm cùng Liệt Nhi sớm không biết bóng dáng, đám thị vệ còn lại miên nhai chào đón: “Đại vương mệnh ta nói cho Minh vương, bọn họ sẽ trở lại mau thôi, ở chỗ này chờ , không nên nóng lòng.”
Thực chất thì nguyên văn lời Dung Điềm là “Ở trong này ngoan ngoãn chờ.”, miên nhai không dám làm Phượng Minh dao động, tự động xóa hai chữ “ngoan ngoãn” đi.
“Sao có thể như vậy!” Phượng Minh cả giận: “Dung Hổ tiểu tử này thực đáng giận, ta thiếu chút nữa bị hắn dọa cái chết khiếp.” Vừa quay đầu lại, vừa vặn chạm phải con ngươi đen của Dung Hổ.
Dung Hổ giục ngựa chuyển qua bên cạnh hắn, cùng hắn đang nhìn ra xa phía Hàm Quy.
Sắc trời dần dần lần bụi, thành Hàm Quy sắp đến giờ đóng cửa.
Phượng Minh trong lòng tức giận, không nói được một lời.
Dung Hổ ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Minh vương cho rằng thuộc hạ đáng giận, thuộc hạ làm sai cái gì sao?” Ngữ khí không có một tia chột dạ hụt hơi.
Phượng Minh nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Dung Hổ nói: “Thuộc hạ từ nhỏ phụng dưỡng Đại vương, theo chưa thấy qua Đại vương coi trọng ai như thế. Đại vương có được Minh vương trở nê khoái nhạc, vì này, thuộc hạ nguyện ý theo khi dùng tánh mạng đến bảo vệ Minh vương.”
Hắn quay đầu cùng Phượng Minh đối diện, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn ngưng trọng.
Thậm chí ngay cả gió nhẹ cũng không dám quấy rầy hắn nói chuyện, khiến cho mái tóc ngắn của hắn dính sát vào trán, giống như điêu khắc đao công lão luyện.(ta chả hỉu nó miêu tả cái j nữa)
“Có một lời, thuộc hạ đã muốn giấu ở trong lòng thật lâu, Minh vương muốn nghe không?”
Phượng Minh tựa hồ ẩn ẩn biết Dung Hổ muốn nói gì, lộ ra biểu tình nghiêm túc: “Ngươi nói, ta nghe.”
Dung Hổ tựa hồ cần suy nghĩ lại, hướng mắt ra xa, hít một hơi thật sau, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Minh vương có lẽ là người Đại vương yêu nhất, hiểu rõ Đại vương nhất, cũng là Minh vương. Ở trong mắt Minh vương, Dung Điềm cũng chỉ là Dung Điềm mà thôi. Nhưng trên thực tế, Dung Điềm cũng không hẳn là Đại vương, nhưng nhiều lúc, người cũng không phải Dung Điềm, mà là vương.” Dung Hổ nói: “Chuyện tình ái của quân vương không phải chuyện dễ dàng, Minh vương sẽ rất khó phân rõ công và tư. Minh vương phân không rõ công và tư, sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán đúng sai của Đại vương đối với công việc. Ngày đó Diệu Quang công chúa có thể bình an rời Tây Lôi, cũng chính là lọt qua sơ hở này.”
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh thở dài, cũng học bộ dáng Dung Hổ, hướng mắt ra xa hít một hơi thật sau, khiến cho không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng trong phổi lưu chuyển một vòng, chậm rãi nói: “Giờ ta phải làm sao?”
Dung Hổ trầm ngâm, một hồi lâu sau mới hỏi: “Minh vương thật sự muốn thuộc hạ trả lời sao?”
“Cứ việc nói thẳng.”
“Được.” Dung Hổ khẽ cắn môi, chậm rãi buông từng chữ: “Thỉnh Minh vương khắc cốt ghi tâm lời thuộc hạ nói ── chỉ có Tây Lôi vương mới có thể quyết định vận mệnh Tây Lôi, chỉ có Đại vương mới được quyền quyết sách.”
Trên sườn núi phía tây, bán mặt trời đỏ nhuộm đám mây giống như máu, Phượng Minh đứng ngây người trong hòa phong mỹ cảnh*. (cảnh đẹp gió êm dịu).
Chỉ có Tây Lôi vương mới có thể quyết định vận mệnh Tây Lôi.
Chỉ có Đại vương mới có quyền quyết sách.
Cậu rốt cục hiểu được Dung Hổ đang lo lắng cái gì.
Cậu rốt cục biết Dung Hổ vì sao phải lựa chọn nói ra những lời này trước khi trở lại Tây Lôi.
Vương quyền không để khiêu chiến, bất luận kẻ nào, cho dù là Phượng Minh, cũng không có thể mưu toan tả hữu quyết định của Dung Điềm.
Hắn là vương.
Muốn chiến tức chiến, muốn hòa tức hòa.
Chinh phạt, liên minh, phá hư, ám sát, một khi vương lệnh đã ra, không ai được nghi ngờ.
Dù sao cũng là thời đại quân chủ độc tài, dù sao không phải thời đại dân chủ đại sự.
Phượng Minh không nói được một lời, quay lại đầu ngựa, chậm rãi hạ triền núi, tìm một chỗ u tĩnh, xuống ngựa ngồi ở trên tảng đá.
Lo lắng của Dung Hổ không phải không có lý, khi Dung Điềm xử lý quốc gia đại sự, quả thật không nên bị ý kiến của cậu làm ảnh hưởng.
Giống như nếu tổng thống Hoa Kì lo lắng vấn đề quốc phòng, cũng sẽ không đưa ý kiến của đệ nhất phu nhân và quyết định.
Nhàm chán dùng mã tiên quật vào hoàng thổ dưới chân, làm dấy lên từng trận bụi mịt mù.
Cậu là của Dung Điềm.
Nhưng Dung Điềm, Dung Điềm có phải là của cậu không?
“Nan đề tình yêu…” Phượng Minh thở dài: “Dính dáng đến chính trị, càng làm cho người ta đau đầu. Chẳng lẽ về sau Dung Điềm làm chuyện nguy hiểm gì, hoặc là hắn quyết định đem ta an trí ở chỗ nào, ta đều phải ngoan ngoãn nghe lệnh sao?”
TIếng giày dậm vào đất cứng vang lên, Phượng Minh ngẩng đầu, nói với Dung Hổ: “Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ lời nói của ngươi. Cho dù quan điểm của ta trước kia có lệch lạcsuy cho cùng ta chỉ cần điều chỉnh lại thôi. Nhân tiện hỏi một câu, ngươi về sau sẽ không thường xuyên đưa bản mặt như vậy ra giáo huấn ta chứ?”
Dung Hổ lời nói nghẹn lâu ngày dưới đáy lòng nói xong trong một hơi, tâm tình tốt lên, sắc mặt như đít nồi đã sớm biến mất , bị Phượng Minh oán trách, bất an nói: “”Thuộc hạ sao dám giáo huấn Minh Vương? Thuộc hạ là tới báo cáo Minh Vương, chúng ta từ thành Hàm Quy trở về. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, miên nhai theo trên sườn núi lao xuống đến: “Đã trở lại! Đại vương đã trở lại!” Bọn họ ở chỗ cao, sớm đã thấy rõ nhất gương mặt của những người từ thành Hàm Quy trở về.
Phượng Minh cùng Dung Hổ đều cảm ngạc nhiên, nhảy dựng lên, ngay cả mã cũng không kỵ liền chảy thẳng xuống sườn núi, ba bước cũng chỉ hai bước vượt qua mấy khối đá lớn, chuyển quá mảnh rừng cây nhỏ, vừa vặn thấy đám người Dung Điềm đang kỵ mã trở lại.
Dung Điềm cười nói: “Vốn định lặng lẽ đến từ phía sau hù ngươi một trận giật minh, ai ngờ lại bị ngươi nhìn thấu .”
Liệt Nhi kỵ mã đi theo phía sau Dung Điềm, khẽ chớp mắt thi lễ với Phượng Minh.
Phượng Minh hoan hô một tiếng nhào lên ngựa, Dung Điềm cố ý kêu thảm một tiếng, ôm Phượng Minh trở mình xuống ngựa, lăn hai vòng trên cỏ mới ngừng, cười ha ha nói: “Đây là cách chào đón của Tây Lôi Minh vương hay sao?”
Phượng Minh vừa mới chạy một lúc còn chưa kịp hoàn hồn, thở hồng hộc hỏi: “Sao nhanh vậy? Ta đoán ngươi ít nhất phải hai cái canh giờ sau mới có thể trở về.”
Dung Hổ cũng chạy đến, thấy người trở về thần thái bình thường, không hề có dấu vết ác chiến, cau mày nói: “Kế hoạch hủy bỏ sao? Hay xảy ra biến cố gì?”
“Quả thật có biến cố, hơn nữa là biến cố không tưởng.” Liệt Nhi mau mồm mau miệng đáp: “Chúng ta còn chưa tới Hàm Quy, liền nhận được tin tức, Hàm Quy đã giới nghiêm . Kết quả ngay cả cửa thành cũng chưa vào đã trở lại.”
Phượng Minh lắp bắp kinh hãi: “Chẳng lẽ tin tức bị lộ? Diệu Quang bọn họ đã có phòng bị.”
Dung Điềm tâm tình rất tốt, nháy mắt, nói: “Lại cho ngươi một cơ hội nữa.”
Phượng Minh nháy mắt nửa ngày, suy tư thật lâu đều tìm không được đáp án, nản lòng lắc đầu nói: “Ta thật sự nghĩ không ra nguyên nhân gì. Nếu các ngươi còn chưa vào được thành, Khánh Đỉnh cùng Diệu Quang cũng đã bị người khác xử, ai lại có lá gan lớn như vậy chứ?.”
“Ha ha ha!” Liệt Nhi cười ha hả, liều mạng vỗ tay nói: “Không hổ là Minh vương, đáp án khó như vậy mà cũng đoán ra.”
“Cái gì? Nhưng sao lại như thế?” Phượng Minh cùng Dung Hổ ngạc nhiên: Là ai làm.”
Liệt Nhi lắc đầu: “Chúng ta nghe tin lập tức trở lại. Ai xuống tay, ai sai khiến, hiện tại mọi người cũng không biết.”
Dung Điềm kéo Phượng Minh đứng lên, giải thích: “Không biết người nọ là ai, nhưng tâm tư của hắn thật thực giống chúng ta. Tình huống cụ thể ngài mai sẽ phái người điều tra, giờ phải đi ngay, để tránh gặp nhân mã thành Hàm Quy phái ra để bắt thích khách.”
Dung Hổ lập tức gật đầu nói: “Không sai, nếu bị hiểu lầm là thích khách, thật oan uổng.”
“Ngựa của ta!” Phượng Minh hốt thở nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: “Vừa mới nghe thấy ngươi trở về, nhất thời kích động, ngay cả mã đều ném ở bên rồi tới . Ta đi dẫn trở về.” Xoay người còn chưa cất bước, khuỷu tay đã bị Dung Điềm giữ chặt.
Phượng Minh quay đầu nhìn Dung Điềm.
Dung Điềm nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tức giận sao?”
Phượng Minh khó hiểu: “Giận cái gì?”
“Ta kêuDung Hổ giữ ngươi lại, không cho ngươi đi theo.” Dung Điềm cẩn thận hỏi: “Ngươi giận ta sao?”
“Nga…” Phượng Minh nghĩ nghĩ, lắc đầu đáp: “Không giận, ngươi cũng không phải gạt ta đi tầm hoa vấn liễu, có gì đáng giận?”
Dung Điềm ngạc nói: “Thật sự tuyệt không tức giận?”
“Không tức giận.”
“Ngay cả một chút mất hứng cũng không có.”
“Ta đâu phải người dễ tức giận như vậy.” Phượng Minh làm mặt quỷ với Dung Điềm: “Ta đi dẫn ngựa.” Vút một cái đã chạy mất rồi.
Dung Điềm liếc nhìn Liệt Nhi một cái, Liệt Nhi vò đầu, ra chiều không hiểu chút.
Mọi người một lần nữa lên ngựa xuất phát.
Miên nhai lĩnh mấy người ở phía trước dò đường, Dung Điềm cùng Phượng Minh cưỡi ngựa đi ở giữa.
Dung Điềm vẫn hết sức kinh ngạc trước thái độ khoan dung độ lượng kì lạ hiếm có của Phượng Minh, nhìn sắc mặt cậu, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Ta sao?” Phượng Minh đang trầm tư chợt bừng tỉnh, tả hữu nhìn quanh, thấy khuôn mặt của Dung Điềm: “À, ta suy nghĩ điểm khác biệt giữa công và tư.”
“Điểm khác biệt giữa công và tư?”
Phượng Minh không muốn đáp lại, nhìn Dung Điềm thấp giọng nói: “Ta hơi mệt, ngươi ôm ta đi.”
Dung Điềm cười cười, lại gần, ôm ngang người Phượng Minh: “Dựa vào ngựa ta ngủ đi, bảo đảm ngươi ngủ sẽ rất thoải mái.”
Có thị vệ khác theo kịp, chiếu cố ngựa của Phượng Minh.
Liệt Nhi cố ý trụy ở phía sau đầu, lặng lẽ tới gần Dung Hổ, hỏi: “Hôm nay ngươi nói gì với Minh vương đó?”
Dung Hổ khóe mắt nhảy dựng, bất động thanh sắc nói: “Nói gì là nói gì, nói một chút tình huống trước mắt, thỉnh Minh vương thông cảm khó xử của Đại vương.”
“Còn gì nữa?”
“Còn gì?” Dung Hổ tảo mắt liếc Liệt Nhi, Trong con ngươi có một tia lãnh ý bay nhanh xẹt qua: “Ta làm sao dám nói chuyện lung tung với Minh vương?”
Liệt Nhi hoài nghi nhíu mi: “Nhưng này lần Đại vương bỏ lại Minh vương, Minh vương một câu oán giận cũng không có, thật sự làm người ta thấy kỳ quái.”
“Minh vương từ trước đến nay điều biết nhận thức đại cuộc.”
“Vậy sao?”
“Không phải sao?” Dung Hổ liếc nhìn Liệt Nhi cảnh cáo.
Liệt Nhi cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, thúc ngựa đi đến phía trước, một tiếng thì thào tơ nhện chui vào tai Dung Hổ: “ Cứ cho là thế đi…”
Dung Hổ nhìn bóng dáng Liệt Nhi chiếu rọi dưới ánh trăng, khóe miệng dật ra một tia cười thản nhiên.
Nguyệt cao hơn sao.
Vĩnh Dật kia, đang lo lắng chờ ở biên ải Vĩnh Ân
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
69 chương
106 chương
71 chương
240 chương
83 chương