CHƯƠNG 7 Phượng Minh nhíu mi khó hiểu: “Quốc sư nói cái gì?” “Thân thể Minh Vương, nội bộ nguyên khí đã bị thương, nếu lúc này không chữa trị, tương lai khó tránh khỏi suy yếu, bệnh giống ta.” Lời nói mơ hồ của Lộc Đan kèm theo nụ cười, hắn vươn ngón trỏ, chậm rãi nâng cằm Phượng Minh lên, nhìn xoáy vào con ngươi đen láy của Phượng Minh: “Chẳng biết tại sao, trong lòng ta với tiền đồ của Đông Phàm tràn ngập bất an. Tai họa lâm đầu, Đông Phàm vị tất có thể tránh được trường kiếp nạn này. Nhưng ta tin tưởng, Minh vương nhất định có thể bảo hộ Đại vương. Vì Đại vương, Minh vương nhất định phải bình an. Những ngày cuối cùng này, ta sẽ dùng thật có ích, vì Minh vương ta có thể hao tổn nguyên khí.” “Không!” Phượng Minh lui ra phía sau mấy bước, trừng mắt nhìn Lộc Đan, lắc đầu nói: “Ta không cần! Không cần ngươi làm như vậy.” Trong lòng cậu mơ hồ biết được trong lời nói của Lộc Đan có mấy phần là sự thật, bởi vì sau chiến dịch ở bờ Ô-man, thân thể hắn đúng là có suy yếu. Bởi vậy Dung Điềm mới ngạc nhiên những lúc thấy hắn ho khan. Nhưng giờ cũng cậu cũng không thể yên tâm thoải mái dùng sinh mệnh trân quý của người khác để tu bổ nguyên khí của mình. Lộc Đan mở miệng định nói nói, lại tựa hồ không khỏi bị lạnh, đột nhiên ho khan  một trận mới dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đôi mắt mở to kinh hồn bạt vía của Phượng Minh, khẽ cười nói: “Minh vương có sao có thể ngăn ta làm việc này? Nơi này là Đông Phàm vương cung, ta lại có tường ngăn thi pháp. Minh vương đừng quên , ngươi vừa mới ở cung điện của ta dùng trà bánh, trà bánh Trung Tảo đã buông thi pháp môi giới, bất quá lần này không phải máu tươi thôi.” Phượng Minh ngạc hỏi: “Ngươi tại sao phải làm như vậy?” Lộc Đan nở nụ cười, nhẹ nhàng tới gần Phượng Minh, ở cơ hồ mũi chạm mũi: “Ta muốn ngươi, vĩnh viễn còn không ta đây phân nhân tình.” Thiên địa tối sầm một mảnh, đẹp như một vị thần ngay trước mắt, Phượng Minh cả người đông cứng. Trí tuệ Lộc Đan sâu sắc đến đâu? Có lẽ hiện tại hắn thật sự còn không biết Phượng Minh giấu diếm cái gì, nhưng minh minh trung, hắn đã vì tình nhân làm  tương lai tươi sáng xuất hiện tối phá hư tình huống đã được tính toán. Nếu Lộc Đan vì Phượng Minh hy sinh những ngày trân quý cuối cùng này, nếu trước kia xuất hiện đại loạn, nếu Tây Lôi quân thật sự bỗng nhiên nguy cấp, nếu kế hoạch của Dung Điềm thành công thậm chí chiếm lĩnh  Đông Phàm, ít nhất Phượng Minh sẽ không tiếc hy sinh sinh mệnh bảo hộ Đông Phàm vương. Cậu chăm chú nhìn đôi mắt biết cười của Lộc Đan, thật lâu sau mới tìm lại hơi thở, hít mạnh một hơi khí lạnh, làm cho phế bộ nháy mắt cảm thụ mùa đông lãnh liệt, thấp giọng hỏi: “Có đáng không?” Lộc Đan cười tươi hơn, bỗng nhiên đứng dậy, nhàn nhã trông về phía câu tùng bị một mảng tuyết bao phủ phía xa xa đối diện thiên địa cung, nói: “Minh vương có biết không? Nếu như thuyền lớn ở dòng chảy xiết chạy về trung tâm đi mà không thể khống chế phương hướng bánh lái, người trên thuyền cho dù trí tuệ đến đâu cũng có thể tính toán được thuyền lớn sẽ ở đâm vào đá ngầm rồi chìm, cũng cũng không đủ khả năng xoay chuyển cục diện, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền lớn đi vào hủy diệt. Một người cho dù lợi hại đến đâu, cũng vô pháp một mình tả hữu thiên hạ đại thế. Bởi vì nhân lực thủy chung là có hạn.” Hắn quay đầu nhìn Phượng Minh, thở dài: “Đông Phàm đang ở dòng chảy xiết chạy về trung tâm, mà bánh lái đang bị những người không đồng lòng cùng nhau khống chế, nếu có một người có thể có quyền khống chế bánh lại, có lẽ Đông Phàm có thể trữ hàng đắc lâu hơn. Muốn đoạt thủ quyền khống chế bánh lái cũng không dễ dàng, Đại vương cần người giúp hắn. Nhưng điều ta lo lắng chính là ―― ở trong dòng chảy xiết kia sẽ xuất hiện một địch nhân không tưởng.” Ánh mắt ý vị thâm trường bắn về phía Phượng Minh. Phượng Minh bị ánh mắt lợi hại của hắn đâm xuyên vào lưng khiến cả người thấy ớn lạnh. Tiếng vó ngựa hốt khởi, sổ kỵ nghe xa mà gần, đạp xé khoảng trời yên tĩnh trước thiên địa cung. Một gã thị vệ xoay người xuống ngựa, trầm giọng nói: “Quân vụ hội nghị khẩn cấp triệu tập, Tướng quân cho mời Minh vương.” Phượng Minh chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị đẩy lên ngựa, phi đi một nước. Lộc Đan đứng yên tại chỗ, huowngs theo bóng dáng nhỏ bé xa xa của Phượng Minh. Đuổi tới quân vụ nghị thính, kim cổ mới vừa đến hai mươi mốt hạ. Phượng Minh thầm nghĩ: chẳng lẽ ma ngươi tư mật của Dung Điềm lại truyền tới? Thường xuyên như vậy, hắn cũng không sợ Quân Đình nhìn ra sơ hở. Phượng Minh vội vàng đi vào, chỉ sợ hắn lại là người đễn trễ nhất. Thương Nhan sắc mặt trầm trọng, đứng lên cùng Phượng Minh chào hỏi, nói: “Vốn đã muốn phái người thỉnh Tôn Tử đại sư tới, đại sư nói nàng không muốn phiền lòng, không muốn tới đây.” Phượng Minh sớm nghe thái hậu nói, gật gật đầu: “Sư phụ là người tu hành, vốn chính là không thích tham dự việc này.” Ngồi trở lại vị trí của mình bên cạnh Quân Đình. Cánh cửa bị mở ra, gió lạnh dật nhập, một gã tướng lãnh lúc này đầy người phong sương tiến vào, hướng Quân Thanh hành lễ, cao giọng bẩm báo: “Tướng quân đại nhân, các bộ tinh binh chính khẩn cấp triệu hồi, trừ bỏ chín quân gác ở biên cùng đệ thập nhất quân ngoại, mặt khác ở đội quân tinh nhuệ ở đô thành phụ cận đêm nay có thể về.” Quân Thanh gật đầu, cho hắn lui ra, hướng Tà Quang nói: “Ngươi báo tình huống một chút đi.” Tất cả mọi người biết phải bắt đầu công bố quân tình, không biết xảy ra chuyện gì, khẩn cấp triệu tập bọn họ tới đây thế này, đều nín thở chờ đợi. Tà Quang đi ra giữa, quét bốn phía một vòng, mới âm trầm nói: “Trước đây không lâu, ta phụng mệnh Tướng quân lĩnh hai quân bao vây tiễu trừ phục binh ở thành nam. Không ngờ địch sớm đã biết tung tích của chúng ta, bao vây tiễu trừ chẳng những không thành công, ta quân còn bị sập bẫy bọn chúng, chết thảm trọng.” “Hơn nữa, nhiều dấu vết đã để lại, ở đô thành ngoại có nhân mã mai phục, nhân số xa vượt chúng ta phỏng chừng.” Thương Nhan mở miệng nói: “Có thể nói, đô thành của chúng ta, hiện tại đã lâm vào nguy hiểm.” Quân Thanh nhìn xem bốn phía gương mặt ngạc nhiên của các tướng lãnh, chậm rãi nói: “Ta đã muốn hạ lệnh các lộ tinh binh nhanh hành quân gấp về đô thành.” Phượng Minh vừa nghe, nhất thời hiểu được chuyện hắn nói cùng thái hậu đã bị nghe lén . Bất quá nghe lén thì cứ nghe lén đi, vốn chính là để cho người ta nghe lén. Một gã thoạt nhìn cũng là quân tá đang sầu lo, nói: “Cứ như vậy, mặt khác để thị vệ nội cung có chút thời gian.” “Đô thành dù sao so với những nơi khác cũng là trọng yếu, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.” Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Sách lược của Bắc Kì quốc cũng quá kỳ quái . Công chiếm đô thành lại như thế này sao? Công thành dễ dàng bảo thành nan, cứ chiếm đô thành trung ương, thành bốn phía sẽ lập tức vây quanh tấn công bọn họ, căn bản sẽ không duy trì thắng lợi được.” Nói đến một nửa, chợt nhớ tới hơn phân nửa là trò quỷ của Dung Điềm, vì cái gì phải nhắc nhở bọn họ? Hối hận không thể tự tát chính mình. May mắn vấn đề này tựa hồ này đó tướng lãnh cao cấp đều rất lo lắng. Quân Thanh hung có định kiến, từ từ nói: “Tế sư viện đại loạn vừa mới chấm dứt, đúng là thời kì rung chuyển của Đông Phàm. Phía sau nếu đô thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ dao động toàn bộ trụ cột Đông Phàm. Đến lúc đó cho dù đoạt lại đô thành, dân chúng tâm đã loạn, sẽ là đả kích rất lớn.” “Thế nhưng tuyển binh tập kích ở thời điểm mấu chốt thế này. Tuy rằng cái kế hoạch này sẽ làm bọn hắn tổn thất đại lượng tinh binh, nhưng có thể hoàn toàn đả kích nguyên khí cùng lòng người của Đông Phàm, rốt cuộc cũng là chúng ta chịu thiệt một chút.” Vị quân tá thứ năm đập bàn: “Không biết là ai nghĩ ra mưu kế độc ác như vậy, nếu để cho ta bắt được, nhất định phải đưa hắn ném vào chuồng soi, lấy máu rửa mối hận trong lòng.” Các tướng lãnh đều gật đầu Ứng Hoà. Chỉ có Thương Nhan mặt lộ khuôn mặt u sầu, nhìn về phía Quân Thanh. Quân Thanh đối với hắn hơi ý bảo, Thương Nhan đứng lên nói: “Còn có một việc trọng yếu…” Ho hai tiếng thật mạnh. Hắn là lão tướng Đông Phàm, sắc mặt ngưng trọng lên tiếng, mọi người cơ hồ lập tức an tĩnh lại. Thương Nhan cau mày, nhìn tầm mắt bốn phía đều tập trung ở trên người hắn, mới lấy âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, đè thấp cổ họng nói: “Tất cả dấu hiệu cho thấy, bên trong Đông Phàm có gian tế. Nhất là kế hoạch bao vây tiễu trừ thành nam hôm nay, chỉ có quân tá cấp trên biết.” Quân vụ nghị thính nhất thời tĩnh lại, ngay cả một cây châm rụng cũng có thể nghe thấy. Nếu quân vụ hội nghị cao cấp của Đông Phàm bị địch quốc nắm rõ như lòng bàn tay, kia khởi không phải là ở trên sa trường bịt kín ánh mắt cùng địch nhân đánh với? Có nội gian? Hơn mười ánh mắt, chậm rãi chuyển qua một người. Phượng Minh cả người lông tơ nhất thời dựng thẳng lên. Có lầm hay không? Tuy rằng hắn cũng không lớn không nhỏ xem như nội gian, nhưng chuyện lần này tuyệt đối không phải hắn làm! Chạm đến đôi mắt thần quang huýnh hiện của Quân Thanh, Phượng Minh bỗng nhiên đứng lên. “Ta phải tham gia quân vụ hội nghị tối không có tư lịch, hơn nữa ở lập trường tựa hồ cũng cùng Tướng quân đại nhân có điều bất đồng.” Phượng Minh dùng ánh mắt trong suốt nhìn thẳng Quân Thanh, sau một lúc lâu, lắc đầu cười khổ nói: “Quên đi, bị người hoài nghi nói cái gì cũng sẽ bị trở thành nói láo. Ta chỉ muốn biết, Tướng quân đại nhân tính toán xử trí ta như thế nào?” Hừ vài tiếng tức giận, theo hai bên tướng lãnh truyền ra. Một gã dữ tợn từ phía sau mười bốn quân tá bước ra, chắp tay hành lễ với Quân Thanh rồi nói: “Thỉnh Tướng quân đem gian tế này giao cho ta, bảo đảm một lúc nữa hắn sẽ đem tất cả bí mật nói ra.” Phượng Minh ngầm rùng mình một cái, khóe miệng lộ ra một ý cười châm chọc: “Dù sao, ta chẳng những sẽ thổ lộ tất cả bí mật, còn nhất định sẽ cam đoan sau này tuyệt không cùng Tướng quân đại nhân tranh đoạt cái gì nữa. Ha hả, dù sao nơi này đều là người của quân đội, không ai dám nói Tướng quân đại nhân đang dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó đối thủ.” Quân Thanh ánh mắt dời về phía Phượng Minh, cả tòa quân vụ nghị thính cũng chẳng dám nháy mắt. Phượng Minh mím môi, thẳng thắn đứng đối mặt Quân Thanh. Thời cổ đại loại hình phạt tàn nhẫn, ở trên TV nhìn thấy, chính mình sắp sửa tự thử nghiệm, tuyệt nhiên chẳng phải chuyện hay ho gì. Tối không xong chuyện, thái hậu lão nhân gia còn ở trong cung Đông Phàm vương, việc này tám phần cũng sẽ liên lụy đến nàng. Trái tim mang nặng áp lực, tựa hồ càng đập càng chậm, cuối cùng là ngừng lại. Tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.