Sở Ngọc đang chờ chính hắn mở miệng gây sự, nếu không nàng rất khó có thể đánh trực diện. Nàng mỉm cười, lắc lắc cây quạt trong tay. Phong thái thanh nhã mỹ lệ, sáng ngời, thản nhiên, lợi hại. Ánh nắng ngoài đình chiếu lên nàng, khiến cả người nàng như tỏa sáng. Ngay cả Vương Ý Chi cũng không khỏi nhíu mày. … Trông quen quá! Sở Ngọc trong lòng thầm run, nhưng ngoài mặt lại không lộ chút sơ hở nào, dáng điệu càng thong dong tao nhã. Một lúc lâu sau, nàng nói với Tiêu Biệt nổi tiếng tài năng: “Vị… Tiêu Biệt huynh này, có thường hay xuống bếp nấu cơm không?” Tiêu Biệt không hiểu nàng có ý gì, ngớ người sửng sốt. Thừa dịp Tiêu Biệt chưa kịp phản ứng, Sở Ngọc lại chậm rãi tiếp lời: “Người ta thường nói “quân tử xa nhà bếp”, chắc là Tiêu Biệt huynh cũng thế, nhưng Tiêu Biệt huynh phải biết ăn cơm chứ! Người biết ăn cơm, chưa chắc đã biết nấu cơm, cũng giống như, người biết thưởng thức tiếng đàn, chưa chắc đã biết đánh đàn. Chỉ vì ta chê tiếng đàn của Tiêu Biệt huynh, huynh liền bức ta phải gảy đàn, như vậy hình như hơi nhỏ mọn! Chẳng lẽ không đánh đàn thì không có tư cách chê hay sao?” Những lời này mới nghe qua thì rất hợp lý, nhưng bản thân Sở Ngọc biết rõ, chẳng qua nàng đang mặt dày đánh tráo khái niệm mà thôi! Ăn là bản năng của con người, khi đói là muốn ăn thứ gì đó, vị giác sẽ tự động phân loại đồ ăn ngon hay không ngon. Nhưng muốn tìm ra được nhược điểm trong tiếng đàn bậc thầy của Tiêu Biệt, thì bản thân phải là người hiểu biết về âm nhạc cực kỳ uyên thâm. Chẳng qua nàng đánh tráo khái niệm rất khéo, dùng ví dụ tương tự để suy ra, nên ngay cả Vương Ý Chi cũng không nhận ra được. Tuy hắn cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng không tìm ra được là cái gì. Với câu nói này, nàng đã làm Tiêu Biệt nghẹn họng. Sở Ngọc lại phe phẩy quạt, tiếp tục giáo huấn: “Kỹ thuật đánh đàn của Tiêu Biệt huynh quả thật không chê vào đâu được! Nhưng điều ta muốn hỏi là, cái tâm của người chơi đàn kia!” Một tiếng vang giòn! Nàng gấp quạt trong tay, ánh mắt trong veo mà lợi hại, nhìn gần Tiêu Biệt: “Tiếng đàn là gì? Là âm thanh tao nhã như núi cao nước chảy, là âm thanh không nhiễm bụi trần. Vậy mà Tiêu Biệt huynh, ngươi gảy đàn để làm gì? Ngươi chỉ vì mục đích mua danh! Diễn tấu cho người xem, để nghe tiếng tung hô ca ngợi…” “Câm mồm!” Bùi Thuật vội chặn lời Sở Ngọc, phẫn nộ đứng lên chỉ vào mặt nàng: “Ngươi thực là không biết tốt xấu, ăn nói lung tung. Lần trước Tiêu Biệt huynh nể mặt ta mà chơi đàn, là vì tình bằng hữu, ngươi thì biết cái gì?” Sở Ngọc lại mở quạt một cách thư thái, kiên nhẫn chờ hắn nói xong. Bùi Thuật đang cao giọng khiển trách, bỗng cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhìn nụ cười trên mặt Sở Ngọc mà giật mình. Hắn cảm thấy chung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta thấy bất an. Nhìn lại, tất cả mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Vương Ý Chi uể oải nâng tay, gõ gõ cán quạt lên thành trường kỷ, cười nói: “Bùi huynh, ngươi hơi thất lễ đấy!” Bùi Thuật đột nhiên tỉnh ngộ. Trong tình thế cấp bách, hắn đã làm một việc mà không ai ưa: nói leo. Vương Ý Chi tổ chức hình thức tụ họp này để tán gẫu biện luận, nhưng có một luật bất thành văn. Đó là, khi một người đang trình bày quan điểm của mình, thì tất cả những người khác phải chịu khó lắng nghe, người kia nói xong rồi mới được phản bác tranh cãi lại tùy thích. Chặn lời người khác khi họ đang nói là hành động cực kỳ vô lễ. Bùi Thuật đã phạm phải lỗi này, nên bị tất cả mọi người nhìn với vẻ phản đối. Sở Ngọc tuy không biết quy định này, nhưng lại rất thấm thía một chân lý. Khi tranh luận với người khác mà hùng hổ đỏ mặt tía tai, sẽ tự đưa mình vào thế yếu; càng nói nhẹ nhàng êm tai lại càng có sức thuyết phục. Cho nên Sở Ngọc rất vui vẻ nhường lời cho Bùi Thuật. Thấy hắn ngừng lại, nàng cười mềm mại dịu dàng: “Bùi huynh nói xong rồi sao?" Bùi Thuật rất hối hận, hắn liếc nhìn Sở Ngọc đầy tức giận. Sớm biết tên tiểu tử này là kẻ ghê gớm thâm độc như vậy, ngày đó đã không mời hắn tham dự hội thơ. Bây giờ hối hận cũng đã muộn! Xác định Bùi Thuật không nói tiếp nữa, Sở Ngọc lại hướng về phía Tiêu Biệt, khoan thai nói: “Mưu cầu danh hão, ngươi lợi dụng tiếng đàn! Trong tiếng đàn của ngươi, ta không thấy được tình cảm ấm áp rung động lòng người, không có ý tứ thâm sâu tao nhã. Ngoài kỹ nghệ điêu luyện bậc thầy, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng. Mắt ta nhìn thấy vẻ cao ngạo, tai ta nghe âm thanh cô độc lạc lõng, lòng ta cảm nhận sự lạnh lẽo tuyệt tình. Đây… là cái tâm của người chơi đàn nhà ngươi ư?” Tiếng nàng không lớn, âm điệu không cao, thậm chí có thể gọi là ôn tồn lễ độ, nhưng mỗi từ mỗi chữ lại như mũi đao nhọn đâm thẳng vào lòng Tiêu Biệt. Sắc mặt Tiêu Biệt biến hóa theo từng câu nói của nàng, mà khi nàng dứt lời, thì khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của hắn đã chuyển màu tái nhợt. Bùi Thuật rất khó chịu, muốn đứng lên phản bác, bỗng một cánh tay giơ ra chắn trước mặt hắn. Tiêu Biệt cũng đứng dậy. Tiêu Biệt cản Bùi Thuật lại, sau đó hắn hướng về phía Vương Ý Chi, hơi cúi người rồi đi thẳng ra ngoài. Bùi Thuật hung hăng trừng mắt nhìn Sở Ngọc, rồi vội vã đuổi theo. Kìa! Vừa vào trận, chưa đánh hiệp nào đã chịu thua à? -------------------------- Phản ứng của Tiêu Biệt như vậy, Sở Ngọc hơi thấy hẫng. Nàng vốn đã sẵn sàng chờ đối phương phản kích, cũng đã chuẩn bị phương án tiếp theo. Không ngờ nàng vừa mới giơ binh khí, đối phương đã quay đầu bỏ chạy. Chắc cũng bị nàng nói trúng rồi đi! Sở Ngọc đã từng sai người tìm tất cả sách vở, giấy tờ, hồ sơ có lưu bút tích của Sơn Âm công chúa. Cuối cùng nàng tìm thấy một bản cầm phổ (bản nhạc), chính là cầm khúc của Tiêu Biệt, trên đó có ghi chú vài lời bình của Sơn Âm công chúa. Nội dung là: Tiêu Biệt chỉ có cầm kỹ chứ không có cầm tâm, danh hiệu thô bỉ “thiên kim công tử” thật là thích hợp với hắn! Đây cũng là dấu tích duy nhất về mối quan hệ giữa Sơn Âm công chúa và Tiêu Biệt. Sở Ngọc suy tính, liền quyết định dựa vào câu nói của Sơn Âm công chúa để phủ nhận hình tượng lâu nay của Tiêu Biệt. Dù sao Tiêu Biệt cũng luôn gai mắt khó chịu với nàng, lại hay gây sự trước. Nhưng Sở Ngọc không dám tin cậy lời nói của Sơn Âm công chúa hoàn toàn, vì vậy còn phải chuẩn bị rất nhiều để đối phó với phản kích của Tiêu Biệt. Lại không đoán được, Tiêu Biệt nghe xong lời này, suy sụp hoàn toàn, nhận thua chạy trốn. Từ đó có thể thấy, trình độ cảm nhận, thưởng thức âm nhạc của Sơn Âm công chúa không tầm thường chút nào! Thông qua thủ đoạn kịch liệt này, chắc hẳn tất cả mọi người ngồi đây sẽ nhớ kỹ cái tên Dụ Tử Sở. Có thể cái tên này không gắn với ấn tượng tốt lắm, nhưng lại khắc rất sâu trong trí nhớ, có muốn quên cũng không quên được! Đã đạt được mục đích, Sở Ngọc phất tay áo rộng đứng lên, hướng về phía Vương Ý Chi, cầm quạt vái chào: “Bỗng nhiên cắt ngang hứng thú nói chuyện của mọi người, Tử Sở thấy thật hổ thẹn! Hôm nay còn có việc khác, đành cáo từ mọi người, mong Ý Chi huynh thứ lỗi!” Thấy Vương Ý Chi khẽ gật đầu, Sở Ngọc cũng không khách sáo, phe phẩy quạt nhanh nhẹn ra khỏi Dư Hương trai. Mỗi động tác của nàng đều văn nhã thong dong, như mây bay nước chảy, mà lúc này rời đi, còn có dáng vẻ tự tin kiêu hãnh. Sở Ngọc đi trước, Việt Tiệp Phi và Lưu Tang tiếp bước phía sau. Ba người đi được khá xa, Sở Ngọc mới dừng lại nâng tay áo lau trán. Thời tiết khá mát mẻ nhưng cả người nàng ướt đẫm mồ hôi. Sở Ngọc nóng quá, lấy tay quạt lấy quạt để, chẳng còn chút nào dáng vẻ thanh nhã vừa rồi. Khuôn mặt nàng còn nhăn nhó khó chịu, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường. Nàng vừa mới làm ra vẻ ta đây, hoàn toàn là ngụy trang. Bởi vì đối thủ của nàng là đệ tử danh môn, dòng dõi thế gia, nàng muốn không chỉ áp đảo đối phương bằng ngôn từ, mà phong thái cũng phải hơn người. Vì thế, nàng đã phải đóng cửa hơn nửa ngày trong nhà để tập luyện, mà các động tác phần lớn là bắt chước Dung Chỉ. Nhớ lại chuyện vừa rồi, Sở Ngọc chợt thấy dựng tóc gáy! Nàng thật không hiểu, cũng là phong độ tao nhã như thế, nhìn Dung Chỉ thì tự nhiên, mà nàng bắt chước lên lại gượng gạo thế nhỉ? Cảm giác giống như trên người, từng đốt xương không đúng vị trí! Có lẽ, đó là sự khác nhau giữa phong thái tự nhiên và bắt chước! Đi về phía cửa lớn, trên đường nàng nhìn thấy la liệt xe kiệu xa hoa lộng lẫy. Khách đến đây toàn là thượng lưu quý tộc, nên nhiều xe kiệu cũng phải! Tìm thấy xe ngựa của mình, Sở Ngọc đang định lên xe thì nghe thấy tiếng rút kiếm phía sau. Nàng quay lại, thấy Việt Tiệp Phi đã dừng bước, chỉ kiếm vào Tiêu Biệt đang đứng cách đó vài bước. Xem bộ dạng của hắn, hình như đã đứng chờ ở đây khá lâu. Tiêu Biệt sắc mặt trắng nhợt, nhìn Sở Ngọc không chớp mắt. Bùi Thuật vừa chạy theo hắn, giờ đã không thấy đâu. Sở Ngọc nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?" Chẳng lẽ vừa bị nàng chèn ép, khó chịu quá nên tìm chỗ riêng để tính sổ? Lại không đoán được Tiêu Biệt cúi người vái chào, kiên định nói: “Tiêu Biệt chịu thua tâm phục khẩu phục, tự nguyện nhập phủ, mong công chúa chấp thuận!” Gì gì gì gì gì gì gì?! Tự tự tự tự… Tự nguyện? Sở Ngọc trợn tròn mắt, nhìn Tiêu Biệt hình như không phải đang nói đùa, trong đầu bỗng “ong” một tiếng: vừa rồi, có phải nàng đã làm một việc không nên làm a? Sao lại chuyển thành cục diện thế này?