Phượng Tù Hoàng
Chương 73
Vấn đề băn khoăn trong lòng, Sở Ngọc đã hỏi Thiên Như Kính. Con người này khí chất ung dung tự tại, khiến người khác khi đối diện có cảm giác bình lặng yên tâm. Nhưng không hiểu sao, đứng trước hắn, Sở Ngọc lại cảm thấy cực kỳ lo âu. Một người có thể khiến người khác mất cảnh giác đề phòng, về mặt nào đó thật ra còn đáng sợ hơn cả Dung Chỉ. Thiên Như Kính chậm rãi lắc đầu: “Giao ước giữa hắn và sư phụ, ta sẽ kế thừa!” Thái độ, ánh mắt hắn thản nhiên, ngữ điệu bình tĩnh như đang trần thuật lại một việc rất đơn giản. Sở Ngọc trầm mặc trong khoảnh khắc. Tình thế chuyển biến hoàn toàn, nhận định ban đầu không còn phù hợp khiến cho suy nghĩ của nàng cũng không theo kịp, chỉ còn lại mờ mịt và hoang mang. Tự nhủ không được dồn quá nhiều tâm tư cho việc này, Sở Ngọc lấy tay vỗ vỗ mặt hai cái cho hoàn toàn tỉnh táo. Thở một hơi thật dài, rồi nàng nhìn Thiên Như Kính: “Thế này nhé, ta sẽ đưa ngươi đến gặp bệ hạ. Bệ hạ lấy lý do trong phòng thái hậu có ma quỷ nên không chịu đến thăm thái hậu. Vậy ngươi nói với hắn, ngươi có thể đuổi hết ma quỷ, để cho hắn yên tâm!” Thời điểm này không thích hợp để bài trừ mê tín. Sở Ngọc không hi vọng trong thời gian ngắn có thể vực dậy lương tri của Lưu Tử Nghiệp. Trước mắt, biết Lưu Tử Nghiệp sợ ma quỷ, nàng phải “lấy độc trị độc”. Thiên Như Kính thong thả nói: “Ta sẽ không đuổi ma quỷ!” Điều này đã nằm trong dự liệu, nên Sở Ngọc không ngạc nhiên. Nàng chỉ cười lạnh, phất tay chặn lời hắn: “Ta chẳng quan tâm ngươi có hay không thể xua đuổi ma quỷ. Ngươi chỉ cần tuyên bố mình có thể là ổn! Đừng lo lắng, việc xong xuôi ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh!” Vẻ mặt Thiên Như Kính không đổi, chỉ hờ hững nói: “Ta không nói dối!” Thế mà hắn dám thản nhiên tuyên bố sẽ không đuổi ma quỷ! Phải chăng hắn không lo sau khi vạch trần sự việc sẽ chịu hậu quả gì, hoặc từ trước đến giờ hắn vốn là người thẳng thắn chính trực? Suy nghĩ một lát, Sở Ngọc thay đổi thái độ, chuyển sang dụ dỗ, cố gắng lấy tình cảm làm người khác mủi lòng: “Thiên Như Kính, ngươi đứng ở ngưỡng cửa đã nhìn thấy mẫu hậu ta rồi đấy! Người sắp qua đời, chỉ có nguyện vọng duy nhất là được gặp mặt đứa con trai mà mình rứt ruột đẻ ra. Đây là nguyện vọng trước khi chết của một người mẹ, ngươi nỡ lòng nào nhìn người ôm hận ra đi sao?” Nàng tự thấy giọng điệu đã nghẹn ngào sắp rơi nước mắt đến nơi, ngữ khí cũng hết sức buồn rầu. Thế nhưng Thiên Như Kính nghe xong, chẳng có chút nào dao động…
Không, cũng có dao động. Đôi mắt trong veo hiện lên vẻ hơi hơi khó hiểu, dường như nghe những lời nói của Sở Ngọc có vẻ kỳ lạ bất bình thường. Sở Ngọc lại khuyên nhủ thêm mấy câu, nào là đạo lý từ bi bác ái gì gì đó. Rồi nàng nghe Thiên Như Kính chậm rãi thốt lên: “Ta sẽ không nói dối, dù có thế nào cũng không!” Hắn nói rất chậm. Vừa nghe thấy những lời này, Sở Ngọc vội ngậm miệng, cảm giác như lời Thiên Như Kính nói ra là chân lý không gì thay đổi được. Sở Ngọc thầm than vãn: cái tên Thiên Như Kính này, cứng mềm đều không nghe, khiến nàng thật bất lực! Nàng nghĩ lại, quyết định bản thân mình phải lui một bước trước, về sau mới có thể dần dần xoay chuyển tình thế được: “Được, vậy nếu thế này thì sao: ta không buộc ngươi nói dối, nhưng vào lúc cần thiết ngươi cứ im lặng cho ta, được không? Ít nhất, trước mặt bệ hạ ngươi đừng nói không biết đuổi ma quỷ, đừng phủ nhận lời ta, như vậy đã được chưa? Nếu hôm nay không đồng ý, ta sẽ không thả ngươi ra!” Đến mức này, Sở Ngọc không thể không giở thủ đoạn vô lại, nói xong cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nàng cứ nhìn chằm chằm Thiên Như Kính, mãi một lúc lâu sau mới thấy cằm hắn hơi động đậy, động tác gật đầu rất khó nhận ra. Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải này! Trong lòng thầm cảm tạ trời đất, Sở Ngọc xoay người rời đi: “Đi theo ta!” Nàng cảm thấy tên Thiên Như Kính này còn khó đối phó hơn cả Dung Chỉ. Đối với Dung Chỉ, khó phán đoán được mưu kế dự tính của hắn, nhưng nói chuyện hàng ngày với hắn vẫn rất logic dễ hiểu. Nhưng đối với Thiên Như Kính, hắn thường im lặng là vàng, hỏi nửa ngày cũng không nói năng gì. Và nghĩ kỹ thì thấy suy nghĩ của hắn luôn thẳng mạch không lắt léo, không thay đổi, dường như con người này không có bất kỳ động cơ nào. Trên đường hỏi thăm mấy cung nữ, Sở Ngọc mới biết Lưu Tử Nghiệp ở đâu. Mẹ hắn đang hấp hối, còn hắn thì đang ở cung điện có tên Nhân Đức hưởng lạc với cung tần mỹ nữ. Sở Ngọc đứng ngoài cung điện, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười đùa vui vẻ, cảm thấy hai chữ “Nhân Đức” thật châm chọc, nực cười. Trấn định tinh thần, cố nặn ra một nụ cười tươi, Sở Ngọc ngoái lại nhìn Thiên Như Kính. Hắn vẫn ung dung tự tại, cũng chẳng nhìn tránh đi nơi khác, vẻ mặt tự nhiên chứ không giống Sở Ngọc căng thẳng như sắp ra chiến trường. Là do không đủ bản lĩnh! Lắc đầu tự cười giễu bản thân, Sở Ngọc thong thả bước vào tẩm cung. Vừa vào bên trong, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt Sở Ngọc vẫn cả kinh. Trong nội cung, có khoảng mười thiếu nữ trẻ trung mơn mởn. Vải vóc trên người các nàng cộng lại không bằng một tấm trên người Sở Ngọc, có thể gọi là hầu như không mảnh vải che thân. Người nằm người ngồi, có người còn đang bò, làm nổi bật những đường cong hấp dẫn. Da thịt trắng muốt như ngọc, tư thế hớ hênh làm ẩn hiện những nơi bí ẩn động lòng người. Người mặc nhiều vải nhất ở đây, có lẽ là Lưu Tử Nghiệp. Vây xung quanh hắn là bảy, tám cô gái xinh đẹp. Một nàng tì bầu ngực trắng ngần lên đầu gối hắn, mà chân hắn lại gác lên cặp đùi ngọc ngà của một cô khác. Mấy cánh tay trắng muốt đang vuốt ve, xoa bóp trên cơ thể hắn, còn có một nàng kiều diễm bên cạnh thỉnh thoảng lại đút cho hắn một miếng điểm tâm. Giữa ban ngày ban mặt mà hoang dâm như thế! Nhìn cảnh hoang đường trước mặt, Sở Ngọc đứng ngẩn cả người. Không gian tràn ngập tiếng nói cười lả lơi, mùi hương nồng nặc, quang cảnh sa đọa khiến Sở Ngọc chỉ muốn tông cửa chạy ngay ra ngoài. Tỉnh táo, phải tỉnh táo! Nỗ lực thuyết phục chính bản thân, mặc dù trong lòng thấy phản cảm vô cùng nhưng trên mặt Sở Ngọc lại duy trì nụ cười, hướng thẳng tới chỗ Lưu Tử Nghiệp. Lúc này Lưu Tử Nghiệp cũng phát hiện ra Sở Ngọc, hắn đẩy nữ nhân bên cạnh ra, vui mừng đứng dậy: “A tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Sở Ngọc không hề trả lời, chỉ mỉm cười nhìn các nữ tử vây quanh Lưu Tử Nghiệp. Hắn để ý ánh mắt của nàng, bèn phất tay: “Các ngươi lui hết ra!” Cho đến khi nội điện chỉ còn lại ba người, Lưu Tử Nghiệp mới đặt tay lên vai Sở Ngọc hỏi ngạc nhiên: “A tỷ tìm ta có chuyện gì sao?” Sáng nay Sở Ngọc vừa mới tiến cung, giờ đã quay trở lại, khó tránh khỏi làm hắn ngạc nhiên. Sở Ngọc chậm rãi, cẩn thận, ôn hòa nói: “Ta nghe nói, bệ hạ không muốn đi gặp mẫu hậu?” Lưu Tử Nghiệp vừa nghe xong, hất tay Sở Ngọc ra, sắc mặt lạnh lùng: “A tỷ, tỷ cũng đến để nói dài dòng về đạo hiếu với ta sao?” Thoáng nhìn cặp mắt hẹp dài của hắn ánh lên vẻ âm u tàn độc, Sở Ngọc nổi hết da gà. Nàng cố gắng áp chế cảm xúc, cầm lấy tay Lưu Tử Nghiệp dịu dàng nói: “Bệ hạ, ta không giống người khác. Lần này ta đến đây là vì bệ hạ!” Biết Lưu Tử Nghiệp đã nổi cơn thịnh nộ, Sở Ngọc phải cẩn thận từng câu từng chữ. Chỉ cần nàng nói sai một câu thôi, cũng có thể dẫn đến họa sát thân.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương