Buổi sáng hôm sau Sở Ngọc lại tiến cung. Trừ lần đầu tiên được triệu tập, thời gian Sở Ngọc chọn vào cung thường là lúc nhà vua vừa tan thiết triều. Đối với những chuyện xảy ra trong buổi chầu, nàng có thể thông qua thái độ Lưu Tử Nghiệp, hỏi khéo thêm một chút là có thể nắm được. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng lúc vào cung, Sở Ngọc vô tình nhìn thấy bóng áo tím mờ ảo thoát tục của Thiên Như Kính, đang đi về phía hậu cung. Nhìn bóng dáng hắn khuất dần, Sở Ngọc nhíu mày hỏi hoạn quan dẫn đường: “Hắn thường xuyên vào cung để đuổi ma quỷ?” Thái giám dẫn đường cho nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tên gọi Huyền An. Sau nhiều ngày vào cung, Sở Ngọc đã thuộc nằm lòng đường đi lối lại. Hắn dẫn đường chẳng qua là làm tròn chức trách mà thôi. Tiếng nói Huyền An hơi the thé, nhưng bởi vì hắn nói nhỏ nhẹ ôn hòa nên nghe không chói tai: “Bẩm công chúa, đúng vậy!” Tuy hắn nói chuyện đúng theo quy củ, nhưng Sở Ngọc chưa hài lòng với câu trả lời này. Nàng rút từ trong tay áo ra một cây trâm vàng, đưa cho Huyền An, khe khẽ mỉm cười: “Và còn?” Trong tay áo Sở Ngọc lúc nào cũng thủ sẵn vài cây trâm bằng vàng, bạc hoặc ngọc quý, rất nhẹ nhàng; dùng để phòng thân hay hối lộ đều tiện lợi. Lẳng lặng nhận cây trâm đút vào tay áo, Huyền An nói nhỏ: “Bẩm công chúa, trong hậu cung ngày nào chẳng có người chết? Người chết càng nhiều thì sinh ra càng lắm ma quỷ!” Sở Ngọc mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước: “Ngươi cũng biết, câu trả lời ta cần không phải là cái này!” Lời Huyền An nói không hẳn là sai, nhưng không phải điều Sở Ngọc muốn biết. Huyền An do dự một chút, rồi đuổi theo Sở Ngọc, đến gần nói khẽ: “Thật ra có một số nữ tử trong cung mượn cớ đuổi ma quỷ. Thiên sư đại nhân vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú như thế…” Nói tới đây, Sở Ngọc hoàn toàn hiểu được. Nữ nhân trong cung rất đông, trừ một số ít được thị tẩm, còn lại phải chịu cảnh phòng không gối chiếc. Nàng kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ… có biết không?” Xem như Lưu Tử Nghiệp đội nón xanh đi! Huyền An vội vàng nói: “Công chúa ngàn vạn không nên hiểu lầm! Thiên sư đại nhân có nhân phẩm đoan chính, thanh cao, trước giờ chưa nhiễm một chút bụi bặm thế tục nào. Thiên Như Kính đại nhân là tiên nhân chuyển thế, người thường sao có thể xứng đôi?” Phi tử trong hậu cung triệu Thiên Như Kính đến, giỏi lắm chỉ có thể nhìn trộm một chút, muốn nắm góc áo hắn còn khó nữa là! Sở Ngọc nhìn Huyền An chăm chú, thấy vẻ mặt hắn rất cuồng nhiệt, ngưỡng mộ, không có chút gì là dối trá giả tạo, hình như lời nói xuất phát từ thật lòng: “Thiên Như Kính như vậy thật sao?” Huyền An thở dài nói: “Thiên sư đại nhân đúng là người đạo hạnh cao thâm, khác hẳn người phàm phu tục tử chúng ta. Phong thái của người, phàm nhân chúng ta làm sao có được? Nếu công chúa đến gần thiên sư đại nhân, sẽ thấy quanh người thiên sư có một linh khí đặc biệt!” Sở Ngọc nghe những lời buồn nôn như vậy thật không nuốt nổi, khoát tay ra hiệu hắn không cần nói nữa. Nàng tập trung vào việc đi gặp Lưu Tử Nghiệp, tiếp tục công cuộc hỗ trợ hoàng đế. Lúc nàng xuất cung, vẫn là Huyền An dẫn đường. Thế là nàng tiếp tục câu chuyện bỏ dở lúc trước: “Nếu muốn mời thiên sư đại nhân đuổi ma quỷ, phải trả bao nhiêu thù lao?” Nói đến bốn chữ “thiên sư đại nhân”, Sở Ngọc cười mỉa mai, nhấn mạnh hơn một chút. Huyền An ngẩn người ra: “Thiên sư đại nhân là người trời giữa chốn nhân gian, sao có thể cần thù lao?” Sở Ngọc định châm chọc thêm mấy câu. Nhưng thấy thái giám này có vẻ tôn sùng Thiên Như Kính quá mức, không muốn gây mâu thuẫn với hắn, nên nàng âm thầm nhịn xuống, chỉ mỉm cười nói: “Thế thì tốt quá! Mấy ngày nay trong phủ ta, không hiểu sao có vài căn phòng lại xuất hiện ma quái. Ta cũng đã nói qua với bệ hạ, nếu thiên sư đại nhân không bận, thì ta muốn mời đến phủ giúp ta đuổi ma quỷ!” Hai người đã đến cửa cung. Nghe thấy lời nàng, vị hoạn quan trẻ tuổi vốn ngưỡng mộ nồng nhiệt thiên sư đại nhân cứng đờ cả người, trơ mắt nhìn Sở Ngọc nghênh ngang bước đi. Sau một hồi, khi xa giá của Sở Ngọc đã rời đi, hắn mới dường như trấn tĩnh lại tinh thần. Bước chân thất tha thất thểu, hắn đi tìm Thiên Như Kính, rồi cuống lên chân càng lúc càng nhanh. Hắn muốn, hắn phải nhắc nhở Thiên Như Kính đại nhân: công chúa này thường gặm nam nhân không cần nhả xương cốt! ------------------------- Sở Ngọc về phủ, đi thẳng đến Tu Viễn cư tìm Hoàn Viễn. Nàng vừa đến chỗ giao với Tây Thượng các, liền có người báo với nàng: một vị họ Vương gửi thiếp mời. Sở Ngọc lười biếng không muốn vì một cái thiếp mời phải dừng bước, nên sai người mang đến Tu Viễn cư. Trong Tu Viễn cư, Hoàn Viễn đang xử lý công việc. Còn Sở Ngọc thì ngồi phía đối diện, chăm chú nhìn hắn. Tuy Sở Ngọc bảo Hoàn Viễn không cần để ý đến nàng, nhưng Hoàn Viễn không thể nào thực hiện được. Càng không muốn để ý, lại càng phải để ý đến người đang ngồi trên trường kỷ đối diện, vừa đúng tầm mắt của hắn. Hắn dường như đứng ngồi không yên, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa. “Công chúa, người có muốn lấy thiếp mời ra không ạ?” Thanh âm nhỏ nhẹ sợ hãi, chính là người vừa mới được điều đến cạnh nàng hôm nay, Phấn Đại. Phấn Đại bước vào dâng thiếp mời rồi nhanh chóng lui ra. Sở Ngọc mở thiếp, là chữ của Vương Ý Chi, mời “Dụ Tử Viễn” đến tham gia gặp gỡ tụ họp. Bên trên là lời mời, bên dưới còn có vài dòng hỏi thăm Sở Ngọc về nước cất và một số chi tiết nhỏ khác. Hôm qua trước khi Sở Ngọc đi tìm Dung Chỉ, đã viết chữ vẽ hình vào một phong thư, sau khi gặp Dung Chỉ liền sai người mang đến cho Vương Ý Chi. Thực ra trong thư chỉ là một số công đoạn thí nghiệm hóa học mà nàng biết. Ví dụ như với nước thì tốt nhất dùng nước cất, trước khi thí nghiệm phải rửa sạch tay, khi thử nghiệm các chất khác nhau phải dùng đồ đựng khác nhau, và thêm một vài cách bảo quản nguyên liệu, đều là những yêu cầu cơ bản của thí nghiệm hóa học hiện đại. Tuy nhiên với hơn một nghìn năm trước, những kiến thức này là nghe thấy lần đầu. Không ngoài dự liệu, những điều này đã gây hứng thú với Vương Ý Chi, khiến hắn chủ động đề xuất mời mọc nàng. Bước thứ nhất xem như Sở Ngọc đã thành công. Sở Ngọc đến chỗ Hoàn Viễn rồi ở lỳ trong phòng hắn, cũng không phải là muốn làm hắn bối rối khó xử. Nàng làm như vậy là lấy hành động cụ thể ọi người trong phủ biết “chiều hướng gió”, muốn bọn họ biết rõ khuynh hướng của nàng. Hoàn Viễn không hiểu được dụng ý của Sở Ngọc, chỉ thấy không thể tập trung vào công việc. Thấy Sở Ngọc xem thiếp mời, hắn không khỏi tò mò, muốn biết chuyện gì mà khiến nàng có vẻ phấn khởi như vậy. Lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa: “Bẩm công chúa, thái sử lệnh Thiên Như Kính đến chơi!” “Đến rồi thì tốt!” Sở Ngọc gấp tấm thiếp lại, đứng lên bước nhanh ra ngoài. Hoàn Viễn nhìn theo hướng Sở Ngọc rời đi, bối rối không thôi, vẫn chẳng hiểu là chuyện gì!