Sở Ngọc không định hạ độc thủ với Ấu Lam, nhưng lại muốn kéo dài thời gian sợ hãi của nàng ta. Đây là một kiểu tra tấn tinh thần, cũng là lời cảnh cáo nho nhỏ với tiểu cô nương này. Đừng quá càn rỡ, đừng quá tự tiện, đó là ẩn ý của Sở Ngọc. Mỗi người là một cá thể độc lập tự chủ. Sở Ngọc từ trước đến giờ không hề nghĩ mình có thể dễ dàng thu phục nhân tâm người khác. Lợi ích, tình cảm, lý trí, dục vọng, đây là những yếu tố phức tạp tạo nên tâm lý con người. Cái gọi là lòng trung thành, chẳng qua là lợi ích cộng thêm một chút tình cảm. Mọi người đều như vậy, bao gồm cả Sở Ngọc. Bản thân nàng không phải là ngoại lệ, sao có thể yêu cầu Ấu Lam giống như rối gỗ hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của nàng? Tâm tư của Ấu Lam, nàng hoàn toàn hiểu được. Mặc dù hiện nay Dung Chỉ có vẻ bị thất sủng, nhưng hắn đã xây dựng ảnh hưởng từ lâu khiến Ấu Lam vẫn tình nguyện phục tùng. So sánh giữa Hoàn Viễn và Dung Chỉ, Ấu Lam đã vô thức thể hiện sự lựa chọn của mình. Có lẽ nàng ta thấy nếu đi theo Dung Chỉ sẽ có nhiều ưu đãi hơn, nên tận lực trợ giúp cho hắn. Hiểu thì hiểu, thông cảm thì thông cảm, nhưng không thể tha thứ được. Thật ra hành động của Ấu Lam chẳng gây tổn thất gì cho Sở Ngọc, nhưng nàng ta xui xẻo. Sở Ngọc vừa mài dao sắc thì bắt được quả tang tại trận, nên phải giết con gà này cho con khỉ khác xem. (thành ngữ “giết gà dọa khỉ”) Nhưng “làm thịt” cụ thể thế nào, thì lại hơi khó. Ấu Lam là thiếu nữ mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu sai người đánh nàng ta mấy gậy, thì một là Sở Ngọc không nỡ, hai là có thể gây thương tích, thậm chí tử vong không biết chừng. Nhưng nếu phạt nhẹ, thì lại không có lực trấn áp, không thể răn đe kẻ khác. Suy nghĩ một hồi, nàng sai thị vệ: “Đem tống vào vựa củi, bỏ đói ba ngày!” Ngữ khí nàng nhàn nhạt, lạnh lùng. Ấu Lam cả người run rẩy, bị thị vệ xốc hai tay kéo đi. Sở Ngọc nhìn gương mặt trẻ thơ của nàng ta trắng bệch, cảm thấy mềm lòng, suýt nữa thì buột miệng thu hồi mệnh lệnh. Tuy nhiên lý trí vẫn xuất hiện đúng lúc, đè nén sự xúc động không nên có. Lúc này không thể mềm lòng, Sở Ngọc tự nhủ. Không để ý đến Ấu Lam nữa, Sở Ngọc quay sang hỏi Hoàn Viễn: “Tìm ta có việc gì?” Không đợi Hoàn Viễn trả lời, nàng quay sang ra lệnh cho hai thị vệ: “Nhớ kỹ, sau này nếu công tử tới tìm ta, thì cứ cho đi”. Hai tên thị vệ đưa mắt nhìn nhau vẻ ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: đúng là sự sủng ái của công chúa đã chuyển sang Hoàn Viễn, sau này phải cẩn thận hơn mới được! Xong xuôi, Sở Ngọc quay sang nhìn Hoàn Viễn: “Có việc gì nói đi! Sau này có việc quan trọng, cử người báo với ta là được. Ta sẽ giao cho ngươi mấy người hầu để sai bảo!” Nhìn Hoàn Viễn, nàng hơi xấu hổ. Nàng ngủ đẫy giấc mới tỉnh, còn người giúp nàng đếm tiền mỏi tay, mỏi đến rút cả gân tay là Hoàn Viễn. Có Hoàn Viễn bận rộn trong hậu trường, nàng mới có thời gian thong dong thư thả lo những việc khác. Hoàn Viễn mời Sở Ngọc đến một chỗ yên tĩnh, mặt hiện vẻ xấu hổ nói: “Công chúa, trong phủ liên tiếp xảy ra mất trộm đồ quý!” Thật ra hắn định bẩm báo chuyện này với nàng từ hôm qua, nhưng không hiểu sao tối hôm qua nhìn thấy Sở Ngọc lại quên mất, nên mới để đến hôm nay. Sở Ngọc nhíu mày, hỏi: “Đã điều tra ra kẻ nào chưa?” Nhìn thái độ của Hoàn Viễn, nàng đã có câu trả lời. Không đợi Hoàn Viễn đáp lại, nàng mỉm cười hỏi tiếp: “Bị mất đồ gì? Tổn thất có lớn không?” “Một số đồ trang sức, tổng cộng khoảng ba, bốn mươi vạn tiền” Hoàn Viễn hơi mím môi nói: “Và sổ sách những năm trước cũng có chút vấn đề!” Sở Ngọc vừa nghe nói đến sổ sách đã nhức đầu, những con số phức tạp có thể làm người ta sợ muốn ngất. Nàng sờ cằm, một lát sau quyết định: “Chuyện này giao cho ta đi. Bây giờ ta muốn đến một nơi, ngươi đi theo ta!” Hoàn Viễn sửng sốt một chút rồi đuổi kịp bước chân Sở Ngọc: “Công chúa định đi đâu?” “Mộc Tuyết viên”. Nơi ở của Dung Chỉ. Mộc Tuyết Viên của Dung Chỉ vẫn thanh tĩnh, u tịch như trước. Những khóm trúc bị Hoa Thác và Việt Tiệp Phi chém gãy đã được chuyển đi, thay bằng cây mới. Dưới ánh nắng ban trưa, màu xanh mát khiến người ta khoan khoái hẳn. Dưới giàn dây mây che nắng, Dung Chỉ nhàn nhã nằm trên giường nệm. Ánh nắng đã bị những tầng lá rộng hầu như che kín, Dung Chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng mỉm cười, dáng người biếng nhác. Nhưng Sở Ngọc lại có cảm giác, hắn đang chờ nàng. Khi Sở Ngọc đến cạnh Dung Chỉ, đôi mắt sâu không thấy đáy chậm rãi mở ra. Sở Ngọc cũng không quanh co lòng vòng, rút từ trong ngực áo ra mảnh lụa trắng, quơ quơ trên đỉnh đầu hắn: “Ngươi không nói rõ, nên ta đành phải đến hỏi ý ngươi”. Dung Chỉ cười cười nói: “Tất nhiên rồi, Dung Chỉ đang ở đây đợi công chúa!”. Hắn chống tay lên giường chậm rãi ngồi dậy. Khi ngồi dậy hình như chạm đến vết thương, khiến hắn dừng lại một lúc. Gương mặt trong phút chốc lại mỉm cười vui vẻ. Sau khi hơi thở dốc một chút, hắn mới chậm rãi nói: “Ta muốn hỏi xin công chúa một thứ”. “Là cái gì?” “Thất diệp tuyết chi” Thất diệp tuyết chi? Đó là cái gì? Sở Ngọc chớp chớp mắt, cố gắng nhớ xem. Hoàn Viễn đứng bên cạnh nhắc nhở: “Công chúa, đó là một trong những thứ mà bệ hạ ban thưởng mấy ngày trước”. Tuy Dung Chỉ nắm giữ Thượng Dượng ti, dược liệu và hương liệu, nhưng “thất diệp tuyết chi” hoàng đế ban thưởng lại là loại dược liệu có thể để lâu, giống như một loại đồ quý, nên được cất trong kho đồ quý. Mà hiện nay, người quản lý kho này là Hoàn Viễn, ai muốn dùng cái gì phải thông qua Sở Ngọc. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc đứng bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên: “Nội thương của A Thác đã kéo dài vài năm rồi, bây giờ chỉ còn đợi loại dược liệu quan trọng nhất, hi vọng công chúa có thể giúp đỡ!” Dung Chỉ đang cần một thứ, lại thấy Sở Ngọc muốn tìm ra cách điều chế hương liệu liền chủ động đưa đến, để đổi lấy loại dược liệu có thể chữa khỏi cho Hoa Thác. Công bằng mà nói, lần giao dịch này đôi bên cùng có lợi. Bởi vì “thất diệp tuyết chi” gì gì đó, với Sở Ngọc có cũng như không. Nếu đổi lấy cách điều chế hương liệu, đối với Sở Ngọc chỉ có lợi chứ không có hại gì. Nhưng phải… Sở Ngọc nhìn xuống Dung Chỉ, bốn mắt chỉ cách nhau không đến hai thước, bất cứ một biểu hiện nhỏ nào của đối phương cũng có thể nhìn thấu. Nàng mỉm cười, dường như có chút ác ý: “Nếu, ta không đồng ý thì sao?”