Nhận ra mình đang khóc, Sở Ngọc hơi thẹn thùng, vội vàng lau mắt, miệng ấp úng thanh minh: “Gió lớn quá…” Nói dóc, hôm nay trời trong nắng ấm, lấy đâu ra gió lớn… “Có… có hạt cát bay vào mắt…” Lại càng khó tin… Sở Ngọc cũng không biết vì sao mình lại thất thố mà bật khóc thế này. Bị Hà Tập truy sát, đứng ở ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, nàng không khóc. Lúc ngả bài đoạn tuyệt với Dung Chỉ, nàng không khóc. Trôi giạt khắp nơi từ nam đến bắc, nàng không khóc. Lưu Tang, Hoàn Viễn lần lượt ra đi, nàng vẫn cố kìm nén được. Nhưng chính vào lúc này, đối diện với ánh mắt ấm áp của Vương Ý Chi, những kiềm chế tích tụ bấy lâu bỗng hóa thành thủy triều mãnh liệt cuộn trào, phá tan con đê lý trí. Vương Ý Chi lẳng lặng nhìn Sở Ngọc. Trong mắt hắn không có cười nhạo, cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ là trầm mặc biểu hiện sự cảm thông và ủng hộ. Nhìn vào ánh mắt ấy, Sở Ngọc dường như buông lỏng. Nàng cũng không chống chế nữa, thoải mái mà nói: “Đã để huynh chê cười rồi! Vừa nãy, không hiểu sao ta lại…” Nghĩ cũng kỳ lạ, chỉ rơi vài giọt nước mắt, vậy mà cảm giác buồn bực mấy ngày nay cũng theo đó tan biến đi. Vương Ý Chi khẽ gật đầu, không hỏi han gì thêm mà hạ lệnh cho thuyền hoa cập gần bến sông. Từ trên thuyền, một chiếc xuồng nhỏ hạ xuống, hai người chèo vào bờ, nhằm thẳng vị trí Quan Thương Hải đang đứng bên bờ Lạc Thủy. Quan Thương Hải đứng sát mép nước, giày giẫm lên bùn đất ẩm ướt. Hắn chắp tay sau lưng, lẳng lặng chờ chiếc xuồng nhỏ cập bờ. Lúc nãy cứu Sở Ngọc, Vương Ý Chi cũng đã nhìn thấy Quan Thương Hải. Biết người này đi cùng nàng, nên hắn hạ lệnh cho lái thuyền hướng về phía người đó. Cách bờ còn khoảng ba thước thì chiếc xuồng bị mắc cạn. Sở Ngọc hơi bối rối. Nếu lúc này bước xuống thì khó tránh khỏi ướt áo và giày. Định nhảy một bước dài lên bờ, nàng hơi lùi về phía sau nửa bước, nhấc váy lên chuẩn bị nhảy xuống. Không ngờ vì động tác lấy đà này, chiếc xuồng tròng trành khiến nàng không đứng vững, chỉ chực ngã nhào xuống nước. Vương Ý Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Sở Ngọc, dứt khoát ôm nàng nhảy lên bờ. Chân tiếp đất rồi hắn mới buông nàng ra, ngẩng mặt lên nhìn Quan Thương Hải: “Vị này…” Nên xưng hô thế nào? A Man thì hắn biết, nhưng còn vị này… Sở Ngọc giới thiệu hai người bọn họ với nhau. Hai người được giới thiệu đều mỉm cười, nhưng không khí giữa bọn họ có chút khác thường khó nói lên lời. Nếu hai người lần đầu gặp mặt, được giới thiệu với nhau thì thường xưng hô tên gọi hoặc nói xã giao vài ba câu. Nhưng Vương Ý Chi không nói một lời, chỉ khẽ mỉm cười, lẳng lặng quan sát Quan Thương Hải, ánh mắt lộ rõ vẻ xem xét đánh giá. Ngược lại, Quan Thương Hải cũng khẽ nhếch mép cười, mặc cho đối phương tùy ý nhìn. Trực giác phảng phất cảm thấy không ổn, Sở Ngọc vỗ vỗ cánh tay Vương Ý Chi, ngăn không cho hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Quan Thương Hải nữa: “Đã lâu rồi không gặp, Ý Chi huynh, hơn một năm qua huynh sống thế nào?” Vương Ý Chi cười ha ha, cất cao giọng: “Nếu nàng muốn hỏi ta thì… nói ra thực dài dòng, phải không nào? Hay chúng ta kiếm chỗ nào từ từ nói chuyện?” Hắn đã nói như vậy, Sở Ngọc cũng thấy ngứa ngáy tò mò. Nhìn thấy Vương Ý Chi, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều. Chuyện dĩ vãng tích tụ bấy lâu bỗng tan biến theo hư không, hiện tại chỉ hận không thể được gặp gỡ đàm luận với hắn như ngày xưa. Vương Ý Chi mỉm cười: “Vậy còn hai người bạn đồng hành của nàng…” Dường như Vương Ý Chi không muốn Quan Thương Hải và A Man đi cùng. Tuy ngạc nhiên không hiểu vì sao hắn lại trở nên nhỏ mọn như vậy, nhưng Sở Ngọc cũng không có ý kiến gì, đành quay sang Quan Thương Hải, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Thương Hải huynh, hôm nay thực sự xin lỗi, đã làm phiền huynh đưa ta đi giải sầu. Bây giờ có thể nhờ huynh đưa A Man về được không?” Tuy rằng làm như vậy đúng là “qua sông cắt cầu”, nhưng Vương Ý Chi xưa nay lãng tử phóng túng không gì trói buộc được, chẳng may nếu nàng trì hoãn, hắn lại vì nguyên nhân gì đó mà đi mất thì sao? Sở ngọc thầm tính toán: về phần Quan Thương Hải, dù sao hai nhà cũng liền nhau, tạm thời hắn không chạy mất được. Đợi lúc nàng trở về, sẽ xin lỗi và đền bù cho hắn sau. Quan Thương Hải cũng không phản đối, chỉ khẽ gật đầu: “Cô gặp lại bạn bè cũ, ta không tiện đi cùng, vậy để ta đưa A Man về!” Nói rồi hắn gọi A Man đang tỏ vẻ không tình nguyện lắm, cả hai xoay người rời đi. Đợi cho Quan Thương Hải đi xa, Sở Ngọc mới giật giật tay áo Vương Ý Chi, cất tiếng hỏi: “Vừa rồi, huynh làm sao mà cứ nhìn chằm chằm người ta vậy?” Chính chủ đã đi rồi, bây giờ là lúc có thể hỏi. Bình thường khi Quan Thương Hải đi trên đường, vì có băng vải che mắt nên cũng thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người. Đã từng có người bướng bỉnh chạy đến trước mặt hắn khua tay loạn xạ. Nhưng Vương Ý Chi chắc chắn không phải là người thất lễ thiếu hiểu biết. Chưa nói đến việc người mù đối với hắn không có gì hiếm lạ, mà kể cả là gặp lần đầu tiên, thì cũng sẽ không đến nỗi dán chặt mắt vào đối phương như thế. Vương Ý Chi khe khẽ mỉm cười: “Vị Quan Thương Hải này, trông rất giống một cố nhân của ta. Ta nhất thời quên mất đó là một người khá lãnh đạm. Tử Sở huynh chớ ngạc nhiên, và làm ơn hãy thay ta xin lỗi vị bằng hữu đó!” Sở Ngọc khoát tay áo: “Tất nhiên Quan Thương Hải không để ý đâu! Đi đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện. Quay trở lại thuyền của huynh, hay là vào thành Lạc Dương?” Vương Ý Chi nhìn chiếc thuyền hoa, mỉm cười: “Đến chùa Bạch Mã cũng được! Lâu rồi ta chưa gặp Tịch Nhiên!” Ngày trước hắn chia tay Tịch Nhiên, thứ nhất là vì bản tính không thích ở chỗ nào quá lâu, thứ hai cũng là vì khó xử. Hắn chứng kiến Tịch Nhiên và đương kim thái hậu có tình cảm với nhau, nếu cứ ở bên cạnh Tịch Nhiên thì sẽ khiến vị hòa thượng này cảm thấy tội lỗi càng trầm trọng, khó có thể chấp nhận. Bây giờ đã qua lâu, Vương Ý Chi nghĩ Tịch Nhiên đã thông suốt rồi, nên mới quay trở lại Lạc Dương. Hắn định ở Lạc Dương một thời gian, đồng thời đi tìm Sở Ngọc. Tính ra thì, Vương Ý Chi không phải lần đầu đến Lạc Dương. Hơn một năm trước, hắn và Tịch Nhiên đến đây, không biết Sở Ngọc cũng ở trong thành này nên vội vã từ biệt Tịch Nhiên rời đi. Hai người đúng là vô duyên, đến bây giờ mới thực sự gặp lại. Gặp lại Vương Ý Chi, trong lòng Sở Ngọc vui sướng không lời nào tả xiết. Ở bên cạnh hắn, mọi ưu sầu dường như đều tan biến, mọi phiền não trên thế gian đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Không phải là Vương Ý Chi có thể giúp người khác giải quyết chuyện gì, mà mọi người được lây niềm lạc quan vui sống của hắn. Hai người vui vẻ nói cười, cũng vào thành Lạc Dương sau Quan Thương Hải.***Tạm chia tay Sở Ngọc, Quan Thương Hải đưa A Man trở lại xe ngựa. Ba người cùng đi, lại chỉ có hai người trở về. Cả người A Man lấm lem như tượng bùn, còn Quan Thương Hải thì vẫn trầm mặc. Xe trở về, Quan Thương Hải đưa A Man về Sở viên, còn mình thì băng qua cửa ngách vào nhà. Phía trước có một người mặc áo bào đen bước tới, thân hình mảnh dẻ gầy yếu. Mặc Hương bỏ mũ trùm đầu, tiến lên thi lễ với Quan Thương Hải: “Hôm nay tiểu nhân trở về Bình Thành!” Hắn đã ở Lạc Dương một thời gian. Bên kia Phùng thái hậu đang cần người phụ tá, lúc này không thể trì hoãn. Quan Thương Hải khẽ gật đầu, vẫn sải bước về phía trước. Hắn bước từ tốn, không nhanh không chậm, vào phòng đóng cửa rồi mới cất tiếng hỏi: “Hôm nay hắn đến đây, có nói gì không?” Trong phòng vốn không có người, nhưng giờ phút này bỗng vang lên một tiếng nói khác: “Này, ta cũng thấy lạ. Chẳng phải sáng nay ngươi đi cùng Sở Ngọc ư? Sao lại về sớm vậy?”