Cứ kiên trì không tính toán được mất, không đạt được gì cũng chẳng sao, nàng biết rõ việc tổn hại đến ích lợi của mình, nhưng đã muốn làm là nhất định làm bằng được. Có lẽ trong mắt nhiều người khôn ngoan, Sở Ngọc là kẻ ngốc. Nhưng bản thân nàng thấy như thế chẳng sao. Nếu bất cứ chuyện gì cũng tính toán lợi hại rõ ràng rành mạch, thì nàng sẽ không còn là Sở Ngọc, mà là Dung Chỉ. Dung Chỉ nhìn Sở Ngọc, lâm vào trầm mặc. Nàng có thể theo hắn nhảy xuống vách núi cheo leo, có thể vì cứu hắn mà từ bỏ cơ hội về nhà, gặp lại người thân. Nhưng sau khi trả giá tất cả, nàng lại có thể tiêu sái bứt ra mà lui, hoàn toàn không vướng bận. Buông tay không phải là chuyện đơn giản. Tình yêu là một canh bạc lớn, có người “được ăn cả”, có kẻ “ngã về không”. Bỏ ra càng nhiều, càng không cam tâm không thu hoạch được gì. Chuyện cầm lên được, buông xuống được không phải ai cũng có thể làm, cần có tâm tính kiên nghị quả quyết, và trí tuệ lớn thấu tỏ lạc quan. Dung Chỉ cho rằng Sở Ngọc sẽ yêu cầu điều gì đó, không phải là suy nghĩ theo hướng tiêu cực về lòng người. Hắn chỉ suy đoán theo lẽ thường: đã dành tình cảm nhiều như thế, mấy ai có thể buông tay không cần toan tính? Hóa ra không phải ai cũng như hắn, dùng lý tính để cân đong đo đếm và xử lý mọi việc. Tình cảm không phải mệnh đề số học, hai trừ một bằng một, muốn trừ là trừ đi ngay được. Với tình cảm sâu nặng như thế, phải kiên quyết đến mức nào mới có thể chấm dứt triệt để? Hắn không thể hiểu được, cũng không thể tính nổi. Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ khẽ mỉm cười, bội kiếm trong tay bỗng giơ lên, hướng về phía cổ mình. Động tác của nàng rất bất ngờ, vốn dĩ nhìn nàng không hề giống người có ý tự sát, vậy mà bây giờ lại tiến hành một cách dứt khoát. Thấy nàng như thế, Dung Chỉ đột nhiên cả kinh, định bước tới ngăn cản. Nhưng lúc này thể lực hắn vẫn suy kiệt, vừa nhấc chân thì đầu gối như nhũn ra. Một gối quỳ xuống, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ngọc đưa kiếm lên cổ. Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ, nháy mắt mấy cái, lập tức khóe miệng khẽ cong lên bí hiểm. Nàng mỉm cười trêu chọc hắn: “Ngươi quỳ trước mặt ta làm gì? Miễn lễ, bình thân!” Vừa nói, nàng vừa rút búi tóc, cả mái tóc dài xõa xuống. Lúc nàng đến với thời đại này, mái tóc của Sơn Âm công chúa quá dài. Đã từng cắt đi, nhưng mấy tháng sau tóc lại dài ra. Mái tóc mềm mại xõa xuống bờ vai, nàng cầm một lọn tóc, giơ kiếm lên cắt. Sợi tóc là sợi tình, nàng muốn cắt tóc để thể hiện quyết tâm dứt tình. Nhưng… một lát sau, phát sinh sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn… Sở Ngọc một tay cầm tóc, một tay cầm kiếm dùng lực cưa kéo giằng co. Nhưng cưa qua cưa lại mấy lần, nàng phát hiện ra mình đã đánh giá quá cao độ sắc bén của cây kiếm này. Đừng nói là giết người, cắt vài cọng tóc thôi cũng rất mất sức. Cưa lâu như vậy mà mới đứt được có hơn mười cọng. Có phải tại lọn tóc dày quá không nhỉ? Sở Ngọc ngẫm nghĩ, rồi chia nhỏ nắm tóc trên tay ra. Vốn dĩ nàng cầm một lọn tóc khoảng hơn trăm sợi, nhưng bây giờ chia ra chỉ còn khoảng hai, ba mươi sợi thôi… Sở Ngọc hài lòng nghĩ, vung kiếm chém xuống, hi vọng lần này có thể một kiếm chặt đứt. “Á!” Kiếm còn chưa chạm đến tóc, Sở Ngọc đã cảm thấy da đầu đau đớn như có ai túm tóc nàng mà kéo. Nhìn kỹ, thì ra vừa rồi lúc chia nhỏ lọn tóc, nàng không cẩn thận để dây tua rua ở chuôi kiếm quấn vào tóc. Búi tóc của nàng khá phức tạp, lúc tháo ra khiến cho tóc hơi bị rối, bây giờ càng rối tung không tài nào gỡ được. Sở Ngọc muốn gỡ tóc thật nhanh, nhưng phần tóc rối nhiều nhất ở sau gáy, nàng vừa quay đầu là kiếm cũng chuyển động theo, lại càng khó gỡ. Sở Ngọc vừa đau vừa xấu hổ. Vốn dĩ nàng muốn đùa giỡn Dung Chỉ một phen, thể hiện thật lãnh khốc trước mặt hắn, tỏ vẻ ta đây không lưu luyến gì nữa, ngươi không thích ta thì ta còn quý trọng gì ngươi? Kết quả vì nghiệp vụ chưa thông thạo, lại gây ra sự cố ngoài ý muốn. Dung Chỉ đang cảm thấy lạnh buốt đến tận đáy lòng, nhìn thấy bộ dạng này của Sở Ngọc cũng không khỏi phì cười. Hắn điều khí trong khoảnh khắc, rồi đứng dậy bước tới: “Công chúa, để ta giúp nàng!” Sở Ngọc bị tóc kéo nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy thấp thoáng bóng áo trắng đến bên cạnh, rồi một bàn tay vòng ra phía sau, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên. Cả người nàng cứng ngắc, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, để mặc cho Dung Chỉ giúp đỡ. Dung Chỉ đón lấy kiếm trên tay Sở Ngọc, khẽ xoay mũi kiếm, dùng một lực vừa phải chặt đứt chỗ rối. Hắn liếc nhìn nàng. Người thiếu nữ vừa nãy phát biểu hùng hồn với hắn, bây giờ cả khuôn mặt đỏ bừng, phần vì đau, phần vì thẹn. Khóe mắt lấp lánh trong veo, làn môi mím chặt đến mức trắng bệch, thế nhưng trông lại rất… dễ thương. Hắn biết nàng vốn không phải kiểu con gái mạnh mẽ hào sảng. Nếu nàng là một cô gái mạnh mẽ, thì làm gì có hành vi buồn cười này! Nhưng vì nàng không phải, cũng chính bởi như thế, nên một chuyện nhỏ nàng làm mới có thể khiến hắn chấn động. Dung Chỉ chớp chớp mắt, bàn tay đang gỡ tóc cho nàng bỗng dừng lại. Trong lồng ngực, dường như có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng, theo vết nứt lặng lẽ chui vào. Giống như bây giờ, một sợi tóc dài lặng lẽ rơi vào tay áo hắn.Ôi… ôi… xấu hổ quá! Sở Ngọc nước mắt lưng tròng nghĩ. Trước kia xem tiểu thuyết và phim truyền hình, thấy hình ảnh các mỹ nữ cắt tóc dứt tình, sau đó vung tay áo mà đi thật hoành tráng, thật “khốc”. Không dễ dàng gì mới đến phiên nàng được làm một lần, cuối cùng lại để cho Dung Chỉ chế giễu. Trước mắt là sương mù mênh mông, nhưng góc áo trắng bên cạnh nàng vẫn tươi sáng, thanh tao như thế, dường như muốn khắc sâu vào tâm trí nàng. Tuy ngoài miệng là hoàn toàn từ bỏ, nhưng đâu có dễ dàng nói dứt là dứt được. Hắn ở quá gần, bên tai còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, dù không muốn, nhưng tim nàng vẫn đập rộn lên. Dung Chỉ buông tầm mắt, thu lại tay, lùi ra hai bước, dừng một hồi rồi thấp giọng nói: “Được rồi!” Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra, cầm chiếc kiếm đã không còn quấn lấy tóc mình nữa. Trong lòng hạ quyết tâm, nàng liền hướng về phía Dung Chỉ, hai tay ôm quyền rất có khí thế giang hồ: “Đã như vậy, chúng ta cũng nên chia tay ở đây. Non xanh nước biếc, không hẹn ngày gặp lại!” Trong lòng nàng cảm thấy hơi mất mát. Nếu vừa rồi có thể cắt phăng lọn tóc, ném xuống đất rồi nói những lời này, thì có vẻ rất khốc liệt, rất có khí thế. Nhưng bây giờ chỉ vớt vát được chút mặt mũi mà thôi! Nói xong, Sở Ngọc bước nhanh trở về, chạy đến bên Hoàn Viễn. Rồi nàng gọi mọi người lên xe, bảo A Man nhanh chóng đánh xe rời đi. Trong khoang xe rộng rãi chỉ có ba người ngồi: Sở Ngọc, Hoàn Viễn và Ấu Lam tội nghiệp đang khép nép ở một góc. A Man và Lưu Tang ngồi phía trước. Vốn dĩ nhiều người như vậy rời khỏi thành Kiến Khang, chỉ qua một đêm mà rơi rụng còn thế này. Sở Ngọc đã lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ: thật giống như gió thổi mây tan, không khỏi có chút ảm đạm. Ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hoàn Viễn, nàng mỉm cười: “Ngươi làm sao vậy? Không dễ dàng gì ta mới thoát khỏi bể khổ, ngươi phải mừng cho ta mới đúng chứ!...” Giọng dần trở nên yếu ớt, Sở Ngọc thở dài: “Ta thừa nhận, mình vẫn còn một chút dư tình chưa dứt. Dù sao từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng… Nhưng bây giờ ta đã hết hi vọng, chỉ cần thời gian như nước chảy đá mòn, trên đời này có điều gì là không thể quên lãng?” Thời gian là vực sâu đáng sợ, có thể nhấn chìm hết thảy. Hoàn Viễn nhìn nàng thật kỹ. Khóe mắt nàng tuy hơi ướt, nhưng hàng lông mày giãn ra thấu suốt, thoải mái. Biết nàng nói thật, hắn cũng không muốn ở lâu thêm chỗ này nữa: “Công chúa… Sở Ngọc, nàng có dự tính gì không?” Sở Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cũng chưa biết nên đi về hướng nào, theo ngươi thì sao?” Hoàn Viễn hơi trầm ngâm: “Hôm nay xảy ra chuyện giữa chúng ta và Tông Việt, e rằng hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Hay là đi về phía bắc đi, ở đó không có người biết công… Sở Ngọc nàng, thế nào?” Lúc trước hắn bố trí đường lui ình cũng chủ yếu ở phía bắc, là nơi mà Nam triều không thể vươn tay đến. Sở Ngọc không chút chần chừ tiếp lời: “Được, theo như ý ngươi, đi Bắc Ngụy!” Đi thôi! Đi Bắc Ngụy!