Hai người trở lại phòng ngủ của Dung Chỉ. Sở Ngọc đứng cạnh Thiên Như Kính, đợi hai canh giờ cho hắn tập trung tinh thần, rồi mới bắt đầu. Nàng lệnh cho tên gia nhân phụ trách chăm sóc Dung Chỉ lui ra, trong phòng giờ chỉ còn ba người. Khuôn mặt Thiên Như Kính dửng dưng lạnh nhạt như thường lệ. Hắn nhìn Dung Chỉ một lúc, rồi quay sang Sở Ngọc: “Bây giờ ta sẽ cứu hắn. Nhưng như đã nói từ trước, cơ thể hắn bị tổn thương quá nghiêm trọng, có thể tỉnh lại hay không còn phải trông chờ ở vận may của chính hắn!” Lời hắn nói rất giống những gì bác sĩ trong bệnh viện thường cảnh báo trước khi tiến hành ca phẫu thuật nguy hiểm, yêu cầu người nhà bệnh nhân ký tên, chấp nhận mạo hiểm giữa sự sống và cái chết. Sở Ngọc nghe vậy hơi sửng sốt, rồi cắn chặt răng: “Ngươi không cần nhiều lời! Vận mệnh là do ý trời, đạo lý này ta hiểu!” Chẳng lẽ lúc này nàng có thể nói: ngươi không cứu được, chúng ta đổi bệnh viện? Sở Ngọc không hề nghi ngờ Thiên Như Kính thoái thác lý do để lừa nàng. Bây giờ nàng đã trả lại chiếc vòng cho hắn, nếu có ý hủy ước, hắn chỉ cần xoay người bỏ đi, nàng cũng chẳng thể làm được gì. Thiên Như Kính chịu ở lại, chứng tỏ là hắn giữ chữ tín. Thiên Như Kính cúi xuống ấn tay vào chiếc vòng. Chiếc vòng vốn không có một khe hở, bỗng trồi lên một một hình vuông nho nhỏ, nhìn kỹ thì đó là miệng nắp. Hắn chạm ngón tay một lần nữa, nắp kim loại màu bạc mở ra, rồi hắn lấy ra hai viên thuốc trắng chỉ to bằng hai hạt đậu xanh. Sở Ngọc nhìn hắn đến bên giường, nhét thuốc vào miệng Dung Chỉ, cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Chỉ như vậy thôi sao?” Thiên Như Kính thản nhiên đáp: “Tất nhiên là không, rồi nàng sẽ biết. Sư phụ ta cấm chế hắn, đâu chỉ đơn thuần là hạn chế sức lực? Lý do lớn nhất khiến cơ thể hắn suy kiệt như ngày hôm nay là bị hạ độc. Vừa rồi là thuốc giải, chỉ có điều…” Sở Ngọc nghe hắn giải thích, đang tạm yên lòng, bỗng nhiên mấy chữ “chỉ có điều…” khiến nội tâm nàng lại như bị treo lên lơ lửng. “Chỉ có điều làm sao?” Còn câu “rồi nàng sẽ biết” là ám chỉ cái gì, nàng hơi tò mò nhưng không dám hỏi thêm. Thiên Như Kính chậm rãi cất tiếng: “Thứ nhất, tuy sư phụ đã từng hạ độc người khác, nhưng chưa bao giờ dùng đến thuốc giải. Thứ hai, tuy ở đây đánh dấu là thuốc giải, nhưng đã lâu như thế, có giải được hay không, ta cũng không dám chắc!” Sở Ngọc thầm nghĩ: ngươi không dám chắc mà lại cho người khác uống! Nàng cố đè nén cơn giận dữ: “Sao không tìm chó mèo để thử trước?” Tốt xấu gì cũng phải kiểm tra hậu quả trước chứ? Nhận ra vẻ bất mãn trong giọng điệu của nàng, ánh mắt Thiên Như Kính hơi ảm đạm, hắn thấp giọng: “Độc dược do tiền bối để lại, đã dùng hết, không còn chút nào để thử cả!” Lúc trước Dung Chỉ bị Thiên Như Nguyệt hạ độc là phần thuốc cuối cùng, giải dược thì còn rất nhiều. Vì nghĩ cơ thể Dung Chỉ bị suy kiệt lâu như vậy, hắn mới dùng gấp đôi liều thuốc giải, hi vọng có tác dụng. Sở Ngọc nghe lời hắn nói có chỗ không hợp lý, nên cẩn thận suy nghĩ một lúc. Bỗng nghĩ tới một chuyện, nàng đột nhiên biến sắc: “Ngươi nói là do tiền bối để lại? Tiền bối từ đời nào? Đã lâu chưa?” Thiên Như Kính không hề giấu diếm: “Ít nhất là hơn hai trăm năm. Lúc tổ sư phát hiện ra thần vật, thuốc đã ở trong đó rồi!” Nghe hắn nói, Sở Ngọc lạnh cả người: hơn hai trăm năm! Bình thường hạn sử dụng thuốc khoảng ba đến năm năm đã là dài lắm rồi, vậy mà thứ thuốc này đã hơn hai trăm năm. Chưa biết chính xác là từ bao giờ, không khéo còn phải thêm vài trăm năm trước đó… Có trời biết thuốc đã biến chất thế nào rồi! Sở Ngọc cố gắng nhớ lại. Lúc Thiên Như Kính đưa ra, thuốc có bị bao quanh một lớp rêu mốc xanh không nhỉ? Vừa rồi nhìn rõ ràng là một màu trắng thuần khiết, nhưng chẳng may nàng nhìn nhầm thì sao? Nếu chiếc vòng là sản phẩm công nghệ cao, thì chắc hẳn thuốc trong đó cũng sản xuất từ công nghệ cao. Nhưng dù thế nào, cũng không thể chịu nổi mấy trăm năm, nhìn chung là thuốc quá hạn sử dụng. Sao nàng có thể yên tâm để Dung Chỉ uống thuốc quá hạn? Sở Ngọc đang định mở miệng chất vấn, bỗng nhiên dừng lại, cười khổ một tiếng. Ngay cả khi Thiên Như Kính báo trước với nàng chuyện này, thì sẽ thế nào? Dù biết thuốc hết hạn sử dụng, nàng vẫn phải cho Dung Chỉ uống, vì không còn biện pháp khác. Bây giờ chỉ có thể hi vọng, độc dược có tác dụng thì thuốc giải cũng sẽ phát huy hiệu quả kỳ diệu. Thiên Như Kính đứng yên chờ đợi. Sở Ngọc không biết hắn định làm gì tiếp theo, nên cũng chỉ có thể cùng đứng chờ. Khoảng nửa giờ sau, rốt cuộc mới có động tĩnh. Dung Chỉ khẽ động đậy, vừa mở miệng lập tức nôn ra một ngụm máu đen. Hai lần tiếp theo, máu bắt đầu trở về màu đỏ bình thường, nhưng từ miệng hắn, máu cứ ộc ra liên tục không ngừng. Một ngụm,… hai, ba, bốn ngụm,… năm, sáu, bảy, tám ngụm… Chỉ trong khoảnh khắc, giường ngủ của Dung Chỉ bị nhuộm đỏ giống như hiện trường vụ ám sát, mà máu vẫn chưa ngừng chảy. Sở Ngọc nhìn tình cảnh này, sợ đến ngây người. Một lúc sau nàng mới có phản ứng, định chạy đến đỡ Dung Chỉ, nhưng sợ làm tổn thương hắn thêm, nàng chỉ còn biết quay sang túm cổ áo Thiên Như Kính, nghiến răng hỏi: “Thế này là thế nào? Dung Chỉ sao rồi?” Thiên Như Kính hơi giật mình, nhưng hắn ngâm chặt miệng không nói không rằng, ánh mắt như đang nhẫn nại chờ đợi. Thấy Dung Chỉ hộc máu, hắn có cảm giác thầm vui sướng khi người gặp họa. Tuy hắn không hề cố ý, nhưng có thể khiến Dung Chỉ đau đớn thì cũng được hả dạ phần nào. Chuyện này không đúng! Hắn không nên quan tâm đến sự sống chết của người khác. Nhưng phàm là chuyện gì liên quan đến Sở Ngọc, hắn rất dễ mất bình tĩnh, tâm tư rối loạn. Đối diện với cặp mắt lo lắng thất thần của Sở Ngọc, mọi cảm giác thoải mái vừa rồi của Thiên Như Kính mất sạch sành sanh, đổi lại là từng đợt chua xót. Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Thiên Như Kính buông tầm mắt: “Ta cũng không biết!” Hắn chưa từng giải độc cho ai. Thiên Như Nguyệt đã từng lấy người sống làm thí nghiệm cả độc dược và thuốc giải, nhưng hễ ai uống thuốc giải thì đều chết. Tất nhiên, hắn sẽ không nói với Sở Ngọc điều này. Nếu Dung Chỉ tốt số, có thể sống sót thì hẳn là sẽ vượt qua được cửa ải này. Nếu thực sự có ý trời, thì hắn sẽ giao vận mệnh Dung Chỉ cho ông trời quyết định. Mặc cho số phận, điều này khiến hắn có thể rũ bỏ trách nhiệm, đồng thời cũng hoàn toàn yên tâm, không áy náy. Mặc cho số phận. Đáy lòng Sở Ngọc cũng hiện ra câu nói này, nhưng một lát sau, nàng bỗng bật cười giễu cợt: “số phận”, chắc Dung Chỉ ghét nhất là từ này?