Phượng Tù Hoàng
Chương 195
Hoa Thác kể lại chậm rãi, các khoảng thời gian gián đoạn ngắt quãng. Ký ức năm xưa, hắn chỉ có thể nhớ được vài tình tiết chính.
Ba năm trước, trong lúc ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, Dung Chỉ nói hắn rơi vào hoàn cảnh này là vì Thiên Như Nguyệt. Hắn bị quản chế, cơ thể suy bại. Cách giải quyết duy nhất cũng nằm trên người Thiên Như Nguyệt.
Qua những lời nói hỗn loạn của Hoa Thác, Sở Ngọc hiểu ra một vài việc. Dung Chỉ vốn có trình độ kiếm thuật tuyệt thế, thậm chí còn cao hơn cả Hạc Tuyệt. Chỉ có Thương Hải may ra thắng được Dung Chỉ. Điều đó cũng nằm trong dự đoán của Sở Ngọc, nhưng ngoài dự đoán là, tình cảnh Dung Chỉ trở nên như ngày hôm nay là do Thiên Như Nguyệt tạo một chế ước gì đó trên người hắn. Cơ thể hắn suy kiệt cũng liên quan đến cái này. Không phải việc hủy bỏ võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, còn cụ thể là cái gì, thì bởi lúc đó Hoa Thác uống say, lại do thời gian đã lâu nên không nhớ rõ lắm.
Nhưng, có thể xác định chắc chắn là, nếu giải trừ chế ước thì có lẽ cứu được Dung Chỉ.
Thiên Như Nguyệt đã chết.
Thiên Như Nguyệt…
Thiên Như Kính là đồ đệ của Thiên Như Nguyệt. Tuy Thiên Như Nguyệt đã chết, nhưng hình như Thiên Như Kính đã từng nói, hắn kế thừa mọi thứ của sư phụ.
Vừa rồi Dung Chỉ đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Sở Ngọc cảm thấy rối loạn, bế tắc, thậm chí hoàn toàn quên mất ý muốn trở về. Nghĩ đến Thiên Như Kính, nàng mới nhớ ra chiếc vòng tay.
Phương pháp Thiên Như Nguyệt dùng để trấn giữ Dung Chỉ, có phải là nhờ công năng của chiếc vòng? Nếu đúng, điều kiện tiên quyết là nàng phải khởi động và sử dụng được chiếc vòng. Nếu không sử dụng được, thì dù muốn cứu người hay trở về cũng chỉ là ảo tưởng.
Đợi Hoa Thác đi khỏi, Sở Ngọc nhẹ chân bước đến, cẩn thận ngồi xuống mép giường. Nàng chăm chú nhìn khuôn mặt gầy guộc của Dung Chỉ. Gương mặt hắn trắng bệch, tựa như lớp tuyết tơi xốp, chỉ cần chạm nhẹ là tan biến.
Sở Ngọc đưa tay ra, định sờ vào mặt Dung Chỉ. Chỉ còn cách cằm hắn chừng ba tấc thì nàng khựng tay lại, có ảo giác như đưa tay ra thêm là chạm vào lưỡi dao sắc chảy máu.
Nhưng Sở Ngọc chỉ lưỡng lự khoảng ba giây.
Bị dao sắc cứa tay cũng được!
Ngón tay nàng chạm vào cằm hắn, dừng trong khoảnh khắc, rồi thuận theo đường nét gương mặt chậm rãi di chuyển lên trên. Cuối cùng dừng ở đuôi lông mày hắn, ngón tay nàng lưu luyến.
Da hắn lạnh lẽo như sương giá giữa trời đông. Cho dù trong phòng có lò sưởi nóng rực cũng không thể làm cơ thể hắn ấm lên chút nào.
Lạnh lẽo như một xác chết.
“Thật khó khăn!” Sở Ngọc buột miệng, rồi đứng dậy rời đi.
Lúc nàng bước ra ngoài, trời đã lấp lánh sao. Ấu Lam vẫn đứng chờ ngoài cửa. Bây giờ là mùa đông, đêm xuống trời càng lạnh. Không biết Ấu Lam đã đứng ngoài bao lâu, không ngừng lắc tay dậm chân, mặt tái xanh tái xám, trông thực đáng thương.
Thấy Sở Ngọc bước ra, bất chấp cơ thể rét lạnh, Ấu Lam vội nhanh chóng nghênh đón: “Công chúa, bây giờ người có dùng cơm không?”
Nghe nàng ấy hỏi vậy, Sở Ngọc mới giật mình nhớ ra. Sáng nay sau khi lo xử lý Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi, lại bất ngờ được tin Dung Chỉ hôn mê, nàng lo lắng đến mức không để ý rằng trời đã tối lúc nào, chứ đừng nói là ăn cơm.Ăn qua loa một chút, Sở Ngọc quay trở lại chỗ hai người mà nàng định thẩm vấn.
Cánh cửa bị Hoa Thác đánh gãy đã được thay, Sở Ngọc gõ hai cái, bên trong liền truyền ra giọng nói trầm tĩnh: “Ai đó?”
“Là ta!” Sở Ngọc thản nhiên đáp.
Cửa mở ra, Hoàn Viễn với vẻ mặt ngạc nhiên đứng ở ngưỡng cửa, dẫn Sở Ngọc vào phòng.
Bước vào, Hoàn Viễn lập tức khép cửa, rồi mở chiếc tủ đứng to bên tường. Trong ngăn tủ lớn nhất là hai người, lúc này đã mất khả năng phản kháng.
Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tuy bây giờ Thiên Như Kính đang ở trạng thái mặc người ức hiếp, nhưng thanh danh hắn vẫn gắn với sự thần bí vượt lên trên thế tục. Hoàn Viễn không giống Sở Ngọc, không biết chân tướng sự việc, nên trong lòng hắn, Thiên Như Kính có thể coi là một dạng thần tiên. Vậy mà bây giờ, nhìn hắn bị trói chặt cầm tù, còn bị Sở Ngọc tùy ý chọc ghẹo, đối với Hoàn Viễn quả thực là chuyện không tưởng tượng nổi.
Bây giờ mặc dù hắn đứng về phía Sở Ngọc vô điều kiện, nhưng nhìn nàng gây sức ép với một vị tiên nhân, thật sự không phải là chuyện hào hứng gì.
Đồng thời, hắn cũng thấy chấn động vì sự liều lĩnh của Sở Ngọc, nàng dám miệt thị thần linh!
Sao nàng dám làm như thế? Không hề có ý kính sợ thiên địa quỷ thần?
Thậm chí sau khi đã biết về pháp lực thần thông quảng đại của Thiên Như Kính?
Bất kính quỷ thần, đối với thuyết duy vật ở thế kỷ hai mươi mốt là một việc bình thường, nhưng đối với người cổ đại vốn tin tưởng có quỷ thần là không thể tưởng tượng nổi. Muốn thoát khỏi tâm lý đó, thì phải ở vị trí cao nhất nhìn xuống, phải có bản tính lạnh lùng, vô tình, nghiêm nghị.
Hoàn Viễn lại không có tính cách đó, hắn quá câu nệ, quá ôn hòa.
Sở Ngọc không biết những dao động trong lòng Hoàn Viễn. Nàng nhờ hắn kéo Thiên Như Kính ra, lại trói trên ghế như lúc trước. Rồi nàng bê lên chiếc chậu đồng đã hai lần phải đặt xuống, không chút lưu tình hắt cả chậu nước lạnh xuống đầu Thiên Như Kính. Mặt hắn ướt nhèm, nửa trên y phục cũng thấm nước ướt sũng.
Lần này, cuối cùng không có ai xông đến quấy rầy.
Hoàn Viễn không tự chủ được quay mặt đi, không nhẫn tâm nhìn bộ dạng khổ sở của Thiên Như Kính…
Tuy trước đó hắn đã đủ khổ sở rồi!
Những vết đỏ trên mặt Thiên Như Kính đã nhạt đi, mặt mũi tóc tai bị tưới ướt, phác họa đường nét gương mặt tuấn tú đẹp đẽ. Hàng lông mi dài ngập trong bọt nước, làn da trắng trẻo càng sáng ngời dưới làn nước, trông rất động lòng người.
Đột nhiên bị nước lạnh dội xuống, Thiên Như Kính cứng người, sau đó hàng mi run nhè nhẹ. Hắn chậm rãi mở to mắt, hai con ngươi trong trẻo tinh khiết đối diện với Sở Ngọc.
Nhìn thấy Sở Ngọc, ban đầu Thiên Như Kính hơi mờ mịt, dường như ngạc nhiên không hiểu tại sao mình lại ở chỗ này. Một lúc lâu sau, có lẽ đột nhiên hiểu ra chuyện gì, khuôn mặt hắn hiện lên đủ loại thần sắc phức tạp, nửa muốn khóc, nửa muốn cười.
“Thì ra là thế…
Ta đã hiểu nhầm ý nàng…” Thiên Như Kính nói rất nhỏ, âm thanh khẽ đến mức không thể nghe thấy. Sở Ngọc chỉ thấy làn môi hắn khép mở, không nghe thấy gì, không nhịn được truy hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
Thiên Như Kính nhìn nàng chăm chú, rất chăm chú. Trong đôi mắt hắn, không rõ thứ tình cảm gì đang biến ảo, càng lúc càng chậm, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không dấu vết, chỉ còn ánh sáng thanh khiết, an tĩnh. Hắn cất tiếng, rõ ràng từng chữ một: “Ta nói, ta sẽ không đồng ý!”
Tuyệt đối không.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương