Phượng Tù Hoàng
Chương 172
Trên thực tế, sau khi chứng kiến nội lực của nam tử mặc áo tang, Sở Ngọc bạo gan liên tưởng một chút.
Võ công cao cường, tránh xa trần thế, ngay cả một công tử sĩ tộc như Tiêu Biệt cũng phải hạ mình đến nhờ vả…
Vị mặc đồ tang không nhìn rõ mặt này, phải chăng chính là người có tên Thương Hải mà bọn họ đang tìm?
Tất nhiên, Sở Ngọc không hi vọng, vận khí tốt đến nỗi vô tình trên đường có thể gặp người mình đang cần. Nhưng nghĩ kỹ, dường như trong sự trùng hợp ngẫu nhiên lại có cái tất yếu.
Vu Văn đưa bọn họ đến thành Giang Lăng để chờ tin tức, như vậy người kia hẳn phải ở đâu đó quanh thành này, như vậy mới dễ báo tin và cầu kiến.
Lúc trước dặn dò Sở Ngọc, Dung Chỉ không nói cụ thể tên người kia, chỉ nhắc đến mấy chữ “vị khách Thương Hải”, xem ra là danh xưng của người đó với bên ngoài. Từ đó, Sở Ngọc đại khái phỏng đoán, Thương Hải là một dạng ẩn sĩ. Nàng không biết ở thành Giang Lăng có bao nhiêu ẩn sĩ, cũng không biết vị mặc đồ tang vừa nhún nhường, vừa… vô lại kia có phải là người mình muốn tìm không. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng liên hệ một cách kỳ dị giữa người trước mắt với cái tên hư ảo mà mình biết.
Bởi vậy, Sở Ngọc mới cố ý rời đi trước, giống như vô tình đề cập đến việc đợi tin tức của Vu Văn. Bề ngoài, lời nói này là vô thưởng vô phạt, không có gì khác thường, chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Nếu người mặc áo tang là Thương Hải, hắn sẽ hiểu ý của nàng, nếu không phải, thì nàng nói hay không cũng như nhau, chẳng tổn thất gì.
Lần này nàng một mình đến đây, rất mạo hiểm. Nhìn Vu Văn đã từng bắn chết Nhâm lão bản, cho thấy hắn biết võ nghệ. Nếu hắn có ác ý, nàng chỉ còn con đường chết.
May là Vu Văn vẫn chưa đối địch với nàng. Càng may mắn hơn, nam tử mặc áo tang chính là người nàng muốn tìm. Tất cả do Sở Ngọc thiết kế, nhưng nhìn thấy bóng dáng người mặc áo xô gai, nàng vẫn cất tiếng sợ hãi: “Hả, là ngươi sao?” Vẻ mặt cũng hết sức kinh ngạc.
Vu Văn sửng sốt: “Các hạ biết Thương Hải sao?” Nói xong hắn lại thấy kỳ quặc: nếu đã biết, cần gì phải nhờ hắn làm trung gian truyền tin, cần gì phải đợi thấp thỏm mười ngày? Sở Ngọc nói khẽ giải thích: hôm nay vô tình gặp trên đường du ngoạn.
Sở Ngọc trịnh trọng vái chào: “Tại hạ là Vu Sở, không biết các hạ lại là Thương Hải. Vừa rồi gặp mặt, có chỗ nào mạo phạm, xin hãy tha lỗi!”
Người mặc áo tang không đáp lời nàng, chỉ bảo Vu Văn: “Ngươi tạm lui ra, ta có chuyện muốn nói riêng với vị này!”
Vu Văn cúi người thi lễ, rồi lập tức xoay người đi ngược trở ra, không chút chần chừ.
Một lúc sau, xác định Vu Văn đã đi xa, không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, vị Thương Hải cất tiếng lạnh lùng: “Được rồi tiểu cô nương, không cần giả bộ vô cùng kinh ngạc! Trước khi rời đi, cô nói hai câu là nhằm vào ta. Tưởng ta không biết sao?”
Vài câu nói đã vạch trần cả tâm tư và giới tính của nàng.
Lần này, Sở Ngọc thực sự giật mình.
Đã bị người ta nhìn thấu, Sở Ngọc xấu hổ không diễn kịch nữa. Nàng sờ sờ mũi ngại ngùng, bước lên mấy bước, đứng phía sau Thương Hải: “Ách, ta cải trang nam giới có sơ hở sao? Ngươi không cần nhìn cũng nhận ra?” Tiếng nói của Sở Ngọc vốn dĩ khá trầm, khi áp chế giọng lại càng giống nam giới. Nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, dáng đi động tác không có vẻ yểu điệu uyển chuyển của nữ tử cổ đại chút nào. Điều này rất tiện lợi khi nàng cải trang nam giới. Còn khi mặc đồ nữ giới, Sở Ngọc phải cẩn thận chú ý từng động tác cử chỉ.
Còn nữa, ở thời đại này, người ta tôn sùng vẻ đẹp diễm lệ mềm mại của nam giới. Ví dụ như Liễu Sắc, so với nàng còn xinh đẹp dịu dàng hơn. Nếu không phải là cặp mắt cực kỳ sắc bén, sẽ không nhanh chóng nhận ra nàng là nữ.
Thương Hải vẫn không hề quay đầu, tiếp tục quơ quơ cần câu, chậm rãi nói: “Ta không cần nhìn, mà là nghe. Dù có hóa trang giống nam giới đến đâu, nhưng hô hấp của cô, bước chân nặng nhẹ, thậm chí ngôn ngữ động tác, không thể che giấu vết tích nữ giới. Chỉ nghe tiếng gió khi cô đi, ta có thể biết được hình dạng khung xương của cô!”
Ngay cả trong tiểu thuyết võ hiệp, khả năng phán đoán qua âm thanh cùng lắm cũng chỉ thế này thôi nhỉ?
Sở Ngọc còn đang than thầm sợ hãi, lại nghe Thương Hải từ tốn nói: “Nghe tiểu tử họ Vu nói cô muốn tìm ta …
Cô có quan hệ thế nào với Dung Chỉ?” Tiếng hắn không có vẻ già nua, vậy mà gọi người khác là tiểu tử, tiểu cô nương không hề khách khí.
Dung Chỉ?
Vu Văn vẫn gọi Dung Chỉ là Vu Dung, mà nàng cũng chưa hề đề cập tên Dung Chỉ trước mặt Vu Văn. Như vậy xem ra, tên thật của hắn là Dung Chỉ?
Sở Ngọc giật mình một chút, trong lòng vui vẻ, nhưng nháy mắt lại thấy khó xử: quan hệ gì? Nàng và Dung Chỉ là quan hệ gì?
Công chúa và trai lơ?
Người nghi ngờ và người bị nghi ngờ?
Người đền ơn và người cứu giúp?
Bạn bè?
Sở Ngọc nhìn dòng suối lững lờ chảy xuôi, thỉnh thoảng lại có một xoáy nước nho nhỏ. Nghĩ ngợi mông lung, rồi nàng khẽ mỉm cười, thở nhẹ một hơi, thản nhiên nói: “Ta thích hắn”.
Phức tạp như vậy đấy!
Lại đơn giản như vậy đấy!
Không biết bắt đầu từ khi nào, cho dù có thừa nhận hay không, thậm chí nàng đã gắng hết sức chống cự trốn tránh, nhưng đến bây giờ, không thể phủ nhận sự thật.
Thấy hắn, lòng nàng nao nao mềm mại dịu dàng. Con người có vẻ ngoài tao nhã nhưng bên trong quyết đoán kiên định đó đã khắc sâu trong tâm trí nàng, không thể nào xóa nhòa đi được.
Thương Hải cười nhạo: “Cô biết về hắn bao nhiêu?” Sở Ngọc cười tít mắt: “Chính vì không biết, nên mới muốn thỉnh giáo ngươi đó! Ngươi biết gì về hắn, thì nói cho ta đi!”
Đã từng làm Tiêu Biệt nghẹn họng, nhưng hình như Thương Hải chưa từng gặp qua nữ tử nào… mặt dày như vậy, nên cũng cứng lưỡi không biết nói sao. Hồi lâu sau hắn thở dài: “Biết cũng không nói với cô!”
Sở Ngọc bật cười, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái. Cứ đứng mãi thì hơi câu nệ, nàng liền tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Thương Hải có một vẻ tùy ý tản mạn nào đó, khiến cho người khác không khỏi buông lỏng tâm tình. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng rất cảnh giác đề phòng. Nhưng bây giờ, chỉ sau nửa ngày, đối với người không biết tên thật, thậm chí không nhìn thấy một góc mặt kia, Sở Ngọc dường như hoàn toàn không phòng bị nữa.
Cảm giác này khá giống với Vương Ý Chi. Nhưng Vương Ý Chi là một công tử tôn quý, dù có thoải mái tùy ý bao nhiêu vẫn tỏa ánh hào quang quý phái. Còn vị Thương Hải này, giống như cỏ cây lớn lên ở nơi sơn dã, vì thế lại gần gũi dễ tiếp cận hơn.
Lúc trước bởi góc nhìn hạn chế, nên Sở Ngọc không quan sát được phía bên kia tảng đá. Bây giờ, nàng thấy bên cạnh Thương Hải là một chiếc giỏ đan bằng nan trúc, bên trong có khá nhiều cá.
Nếu trừ bỏ bộ tang phục quái dị kia, Sở Ngọc nghĩ hắn là người câu cá chuyên nghiệp.
“Trở lại chuyện chính, cô tìm mọi cách gặp ta, rốt cuộc là có việc gì?” Thương Hải kéo cần lên, gỡ một con cá khỏi lưỡi câu, ném vào giỏ rồi lại thả câu xuống suối.
Nói đến việc chính, Sở Ngọc hơi thu lại nét cười. Nàng nghĩ một lát rồi dè dặt nói: “Ta đến lần này, theo sự phó thác của Dung Chỉ!”
Lời tác giả: (Lau mồ hôi) Thật dài đằng đẵng! Sau nhiều chương như vậy Tiểu Sở mới nói được câu đầu tiên đi vào trọng tâm. Cả nhà đừng đánh ta!
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương