Phượng Tù Hoàng
Chương 169
Thành Giang Lăng, hay còn gọi là Kinh Châu, nằm ở lưu vực sông Trường Giang, trên đồng bằng Giang Hán. Phía bắc là sông Hán Thủy, phía tây tiếp giáp với đất Ba Thục, phía đông là Tương Việt, từ thời cổ vùng đất này đã được mệnh danh là đường huyết mạch nối bảy tỉnh. Thời Tam quốc, Lưu Bị chiếm được Kinh Châu, ký giao ước “mượn” nhưng không trả chính là vùng đất này.
Thành Giang Lăng giàu có, dân cư đông đúc phồn thịnh, có vị trí quan trọng cả về đường thủy và đường bộ. Thời chiến tranh, đây là vùng giao tranh ác liệt, nhưng trong thời bình, lại là đất phong vương địa linh nhân kiệt, so với Trường An, Lạc Dương cũng chẳng kém là bao. Sở Ngọc không rõ lắm về tình hình cụ thể của Giang Lăng, nhưng nhìn chung, nàng biết nơi đây cũng không thua kém gì mấy so với thành Kiến Khang. Nhìn từ xa, sông đào vờn quanh tường thành sừng sững, mà đi qua cầu vào thành, vẻ phồn hoa tao nhã hiển hiện trước mặt.
Quang cảnh đường phố hoa lệ, nhưng Sở Ngọc nhìn qua cửa xe thì thấy, dân chúng nơi đây so với ở thành Kiến Khang có vẻ nhàn nhã tự tại hơn.
Có lẽ bởi vì ở đây không phải núp dưới chân thiên tử.
Vu Văn sai người bố trí chỗ nghỉ tạm cho cả đoàn ở phía đông thành, còn bản thân hắn đi tìm Thương Hải trước, còn nói là nếu người kia đồng ý mới dẫn bọn họ đi gặp mặt.
Nghe Vu Văn nói, Sở Ngọc không khỏi bật cười: “Thật quá phách lối!” Ngừng một chút, nàng hạ mắt, khẩn thiết tiếp lời: “Vu Văn huynh hẳn là quen biết vị Thương Hải kia hơn ta. Vậy có điều gì cần lưu ý, kiêng kỵ không, làm ơn cho ta biết để tránh mạo phạm vị kia?” Vu Văn cười khổ: “Không phải là ta không muốn cho ngươi biết, ngay bản thân ta cũng chẳng biết vị kia thế nào! Chỉ là mấy năm trước, Vu Dung nói với ta có một người như vậy, dặn ta phải cẩn thận, tiếp đãi cung kính, mà không hề nói thân phận người kia thế nào. Nếu nói Thương Hải có điều gì kiêng kỵ, chắc là… không thích có người đến quấy rầy!”
Cũng thật là…
Đây gọi là kiêng dè?
Sở Ngọc muốn hỏi thêm vài tin tức, nhưng Vu Văn không nói gì thêm, vội vàng cáo từ. Mọi người được bố trí nghỉ lại trong tòa nhà. Thời gian nghỉ ngơi, là… mười ngày.
Mỗi ngày, công việc của Sở Ngọc chỉ có ăn, ngủ và đợi tin tức của Vu Văn. Vu Văn đã bố trí vài người đến hầu hạ. Tòa nhà tuy không lớn, nhưng việc sinh hoạt rất thoải mái dễ chịu.
Sở Ngọc đã từng sai thị vệ đi dò la tin tức về họ Vu ở Giang Lăng thì biết được, họ Vu vốn không thuộc Nam triều, mà là người Hán ở Bắc Ngụy. Một vài thập niên trước, bọn họ chuyển nhà đến đây, nhờ công lao trong quân đội mà dần dần thăng tiến. Tuy nhiên, vì của cải không nhiều lắm, lại ở giữa thành Giang Lăng tập trung đông đúc các hào môn thế gia, nên bọn họ chỉ được xem là sĩ tộc hạng nhì mà thôi.
Nhưng trong thâm tâm, Sở Ngọc biết họ Vu không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ngày đầu tiên nàng gặp lại Vu Văn, Việt Tiệp Phi đã nhân lúc vắng người mật báo với nàng, đội hộ vệ mà Vu Văn mang theo không hề đơn giản. Bọn họ nhìn qua rất bình thường, nhưng đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, kỷ luật còn nghiêm ngặt hơn cả quân đội chính quy. Về khả năng của bọn họ, Việt Tiệp Phi suy đoán, bản thân hắn chỉ có thể đối phó được với ba bốn người.
Đối mặt với nhóm người như vậy, Việt Tiệp Phi cảm thấy nguy hiểm, khuyên Sở Ngọc lập tức quay về, hoặc chí ít quay lại thành Kiến Khang xin hoàng đế phái quân đội đi theo bảo vệ, nhưng nàng chỉ cười cự tuyệt.
Tuy không muốn học theo Dung Chỉ coi thường sinh mạng của chính mình, nhưng Sở Ngọc cũng muốn thử mạo hiểm một chút.
Tất nhiên, Sở Ngọc không phải không có biện pháp dự phòng. Trước khi đi, nàng đã nói rõ nơi đến cho Hoàn Viễn biết. Sau khi đến Giang Lăng, nàng lại bí mật gửi một phong thư cho Hoàn Viễn, dặn rằng nếu nàng xảy ra chuyện gì, bên phía thành Kiến Khang chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Trong mười ngày, Sở Ngọc thúc giục Vu Văn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hắn cũng chỉ có một câu trả lời: Thương Hải chưa chịu gặp bọn họ.
Sở Ngọc không biết lời hắn nói là thật hay giả. Hoặc là vị Thương Hải kia quá kiêu ngạo cao giá, hoặc là Vu Văn nói dối. Nhưng hắn nói dối vì mục đích gì? Giữ bọn họ lại chỗ này để nuôi dưỡng chăm sóc sao?
Sở Ngọc trong lòng lo lắng nên ở lỳ trong nhà, hàng ngày đọc sách giết thời gian. Còn Lưu Tang, chưa từng đến Giang Lăng, trước cảnh sắc mới mẻ cảm thấy rất hiếu kỳ, ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi và làm quen với bọn trẻ con. Sau vài ngày, liên tục có bọn trẻ tìm đến rủ Lưu Tang đi chơi.
Thấy Lưu Tang hồ hởi như thế, Sở Ngọc cũng cảm thấy vui vui. Nàng thầm nghĩ, có lẽ từ trước đến nay, Lưu Tang không có bạn cùng tuổi để chơi đùa, nên mới gắn bó dựa dẫm vào Sơn Âm công chúa như thế. Sau này cần cho cậu bé ra ngoài vui chơi nhiều hơn, có lẽ sẽ làm phân tán tâm tư của đứa trẻ này đi!
Đến ngày thứ mười, rốt cuộc Sở Ngọc không bình tĩnh được nữa. Mười ngày vừa qua là cực hạn của nàng, xem như khách tỏ lòng tôn trọng chủ nhà. Tiếp tục như vậy, Vu Văn chịu được chứ nàng thì không thể!
Thế là sáng sớm, Sở Ngọc đi tìm Hoa Thác.
Vu Văn đã kiên tri đi xin Thương Hải đồng ý, lại không cho biết người kia ở đâu, vậy thì nàng sẽ tự mình đi tìm.***Nếu so về khinh công, Việt Tiệp Phi khá hơn Hoa Thác một chút. Nhưng Sở Ngọc muốn giữ người tin cậy bên cạnh để bảo vệ mình, chỉ còn Hoa Thác là có thể sai đi làm nhiệm vụ. Nàng bảo hắn đi theo dõi Vu Văn hoặc thuộc hạ của Vu Văn, xem bọn hắn đến chỗ nào, gặp những ai. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời Sở Ngọc mấy hôm trước không, mà mấy ngày qua Hoa Thác rất an phận thành thật. Tử khi đến Giang Lăng, hắn chỉ ở trong phòng. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn qua cửa sổ, sẽ thấy Hoa Thác ngồi bên giường cẩn thận lau trường kiếm.
Nhưng tinh thần Hoa Thác không hề sa sút. Sau khi nghe Sở Ngọc đề nghị, mắt hắn bỗng sáng ngời.
Phái Hoa Thác đi rồi, Sở Ngọc lại theo lệ thường, ngồi trong sân đọc sách. Nàng mới đọc được hai trang, bỗng có người đến gần, hai tay che kín mắt nàng: “Đoán xem ta là ai?”
Người đó cố ý trầm giọng hỏi.
Sở Ngọc nín cười: “Bắt ta đoán sao? Là …
Hoa Thác?”
“Không đúng!”
“Việt Tiệp Phi?”
“Không đúng!”
“A Man?” “Vẫn chưa đúng!” Giọng nói không che giấu được vẻ thất vọng tiu nghỉu.
Sở Ngọc càng buồn cười, tiếp lời: “Không phải Vu Văn huynh đó chứ? Ngươi lại đùa cợt với ta như vậy sao?”
“Đáng ghét!” Lưu Tang giận dỗi buông tay ra: “Công…
Công tử không nhớ đến em chút nào sao?”
Sở Ngọc cười ha ha, quay lại véo cái mũi nhỏ của Lưu Tang: “Ngốc thật, học ai cái trò này? Chẳng lẽ em không biết, trong nhà này, ngoài em ra còn ai dám chơi trò này với ta? Ai mà tay lại nhỏ như thế? Em chưa lên tiếng, ta đã biết là ai rồi!”
Trò này là Lưu Tang học được từ các bạn mấy hôm nay. Thấy cậu bé vui vẻ linh hoạt, Sở Ngọc cũng cảm thấy mừng. Trẻ con phải như vậy mới đúng!
“À, chuyện là thế này!” Nghe Sở Ngọc nói xong, Lưu Tang bỗng nhớ đến mục đích chính của mình, hào hứng nói: “Hôm qua ở trong thành, em phát hiện ra một nơi rất đẹp, muốn dẫn công… công tử đến xem!”
Tuy chơi đùa rất vui vẻ với các bạn nhỏ cùng lứa tuổi, nhưng khi phát hiện ra một nơi cảnh đẹp, Lưu Tang lập tức muốn đi thưởng ngoạn cùng với Sở Ngọc.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương