Phượng Tù Hoàng
Chương 121
“Vì sao?” Sở Ngọc kinh ngạc hỏiLưu Tử Nghiệp cúi đầu, nhìn chiếc roi trúc đang đá qua đá lại dưới chân: “A tỷ, chẳng lẽ tỷ quên lai lịch của tên đó thế nào rồi sao?”
Sở Ngọc hơi ngẩn ra. Nàng chỉ nhớ mang máng, Mặc Hương do một người quyền quý tặng cho Sơn Âm công chúa, nhưng cụ thể thế nào thì không nắm rõ.
Nàng gắng hồi tưởng lại tư liệu về các nam sủng ghi trên cuốn cẩm bạch, trong đầu hiện ra mấy dòng chữ. Như ánh sáng lóe lên trong sương mù, Sở Ngọc không nhịn được kêu lên: “Là Tương Đông vương!”
Nàng nhớ ra rồi! Mặc Hương là lễ vật mà Tương Đông vương Lưu Úc tặng cho công chúa nhân dịp sinh nhật.
Tương Đông vương – kẻ được nhắc đến trong bài đồng dao tạo phản, “thiên tử lớn” chính là hắn!
Trước mắt, Lưu Tử Nghiệp muốn đối phó với Tương Đông vương, thì người của ông ta cũng là cái gai trong mắt, nên phải tìm cớ giết đi.
Thì ra chuyện là như vậy!
Lưu Tử Nghiệp cười lạnh lẽo: “Đất Tương có thiên tử, ta giết người của hắn, giết luôn hắn, xem hắn làm thiên tử thế nào!” Lời nói chứa đầy sát khí, nhưng nhớ ra Sở Ngọc vẫn còn giận, Lưu Tử Nghiệp liền dịu giọng, bày ra bộ dạng đáng thương, lại níu tay áo nàng: “A tỷ, đừng giận ta nữa! Nếu biết tỷ thích tên tiểu tử đó như vậy thì ta đã không giết hắn! Bây giờ lỡ giết rồi, ngày mai ta sẽ hạ một đạo ý chỉ, sai quan viên các nơi tìm mỹ nam tử có mùi hương, đem cho tỷ vài người nhé?”
Dừng một chút hắn lại bổ sung một câu: “Nhưng mùi hương trên người tiểu tử đó có dễ ngửi đâu! Sao sánh bằng mùi thơm trên người a tỷ!”
Bàn tay hắn nóng hầm hập nắm tay nàng, khiến tay nàng cũng nóng rực theo, nhưng nội tâm vẫn lạnh buốt. Sở Ngọc thở dài nói: “Tìm mỹ nam tử thì không cần! Gần đây ta không thích trò đó nữa! Bệ hạ cũng không cần hạ chỉ, để tránh các đại thần lại chỉ trích!”
Lưu Tử Nghiệp nói hả hê đắc ý: “A tỷ, cái này tỷ không cần lo lắng nữa! Từ khi ta giết lão già, trong triều đã an tĩnh hơn rất nhiều, không còn ai dám hô to gọi nhỏ với ta nữa! Sau này ai còn dám lên giọng dạy dỗ, ta giết luôn!”
Sở Ngọc điềm đạm nói: “Hôm nay ta tiến cung, là muốn nói với bệ hạ, ta sẽ không giận bệ hạ nữa, nhưng mong bệ hạ đáp ứng một việc!”
“Chuyện gì?” Lưu Tử Nghiệp vừa nghe lời nàng nói, cảm thấy rất cao hứng, tỏ vẻ như một trăm việc cũng sẵn sàng đáp ứng. Chỉ có lúc gặp a tỷ, hắn mới hoàn toàn không nghĩ mình là hoàng đế, mà trở về cảm giác chị em thân thiết trước kia.
Trước mặt Sở Ngọc, hắn không phải là vua một nước, mà trở về là thái tử vận hạn xui xẻo ngày trước, ngay cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Chỉ có a tỷ một lòng một dạ chăm sóc bảo vệ hắn. Bên cạnh nàng, hắn cảm thấy rất an toàn, rất thư thái.
A tỷ gắn bó như chân tay, như bạn bè, thậm chí như mẫu thân. Hắn không nhớ được khuôn mặt mẫu thân, nhưng nhớ kỹ lần mình bị phụ hoàng trách mắng, đánh đập, a tỷ đã đau lòng bôi thuốc cho hắn như thế nào.
Trên thế gian này, người duy nhất hắn sẽ không làm thương tổn, chính là a tỷ. Mà a tỷ cũng là người hắn hoàn toàn tin tưởng, trông cậy.
Nghĩ mông lung, hầu như Lưu Tử Nghiệp không nghe thấy tiếng Sở Ngọc. Cho đến lúc hắn bừng tỉnh, nàng đã nói xong rồi.
Lưu Tử Nghiệp thuận miệng: “Được được, ta đồng ý…Ách, tỷ có thể lặp lại lần nữa không, là chuyện gì?”
Sở Ngọc nén giận, lặp lại lời vừa xong: “Ta nói là, sau này, bệ hạ đừng vì vui giận thất thường mà tùy tiện giết đại thần trong triều!”
Lưu Tử Nghiệp không đoán được Sở Ngọc lại muốn điều này. Hắn không khỏi nhăn mi, cặp mắt âm u tàn độc, nóng nảy nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được! Sao bây giờ a tỷ lại thích lải nhải giống bà già thế?”
Thái độ ngữ khí của hắn thực sự dọa người. Nếu là trước kia, Sở Ngọc nhất định bị dọa cho câm miệng. Nhưng bây giờ nàng nhìn Lưu Tử Nghiệp, lạ lùng là, trong lòng không hề sợ hãi. Nàng nhìn hắn chằm chằm, nói chậm rãi từng chữ: “Bệ hạ, bệ hạ còn cần người khác giúp thống trị quốc gia. Nếu giết sạch rồi, lấy ai giúp người trị quốc?”
Nàng cảm giác mẫn tuệ rằng, Lưu Tử Nghiệp sẽ không tức giận vì yêu cầu của nàng.
Lưu Tử Nghiệp ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, liền nhẹ nhàng nói: “Cũng đúng, nếu giết hết thì ta sẽ phí tâm mệt óc xử lý mọi chuyện, mệt đến chết mất! A tỷ, ta đáp ứng yêu cầu của tỷ!”
Hắn thuận tiện mà đáp ứng, chứ không hề có thành ý. Sở Ngọc biết đạt được kết quả này đã tốt lắm rồi, nên không thúc giục hắn thêm nữa. Thấy Lưu Tử Nghiệp vẫn đá qua đá lại chiếc roi dưới đất, nàng ôn hòa tiếp lời: “Bệ hạ, vậy với bài ca tin đồn…”
Thấy thái độ nhu hòa, biết nàng đã bỏ qua chuyện cũ, Lưu Tử Nghiệp cao hứng cũng dễ dàng thổ lộ ý định: “Ta đã hạ chỉ, lệnh cho Tương Đông vương, Kiến An vương và Sơn Dương vương, cả ba phải về Kiến Khang. A tỷ, lần này tỷ đừng cản ta. Nếu ta không giết họ, cũng phải giám sát thật chặt chẽ, không cho họ cơ hội làm phản!”
Sở Ngọc đã học bổ túc về mối quan hệ trong họ Lưu, nên biết Tương Đông vương, Kiến An vương và Sơn Dương vương là chú của Lưu Tử Nghiệp và Sơn Âm công chúa. Bình thường bọn họ quan hệ qua lại với nhau rất thân thiết. Vì vậy, Lưu Tử Nghiệp định quăng một mẻ lưới bắt hết cả ba.
Sở Ngọc hơi chần chừ, nhưng ngầm đồng ý với hành động của Lưu Tử Nghiệp. Ba người này có lẽ là đầu sỏ mưu phản. Nếu sớm bắt giam bọn họ, thậm chí giết chết thì tương lai sẽ không có kẻ đoạt ngôi hoàng đế.
Suy nghĩ này tuy ích kỷ, nhưng là bản năng tự vệ.
Hơn nữa, Lưu Tử Nghiệp cũng không định giết bọn họ ngay. Sở Ngọc quyết định trước hết xem xét ba vị hoàng thúc này thế nào, sau đó sẽ có bước xử trí tiếp theo.
Bây giờ nàng đã hạ quyết tâm đứng về phía Lưu Tử Nghiệp, trước là quét sạch khả năng mưu phản, sau sẽ chậm rãi tính tiếp. Vì mục đích này, nàng phải cứng rắn quên đi sự áy náy với Mặc Hương, lạnh lùng tự nhủ: đây là lựa chọn của lý trí.***Trong vườn thượng uyển, Sở Ngọc đang suy tư, không hiểu Lưu Úc là người thế nào. Mà cách đó hơn một trăm dặm, Lưu Úc cũng vì tiền đồ mà lo lắng.
“Ngươi nói, lần này ta về Kiến Khang, có thể bình yên vô sự?” Đang ở chỗ nghỉ tạm do quan viên cung cấp, trong gian phòng u tĩnh, Lưu Úc trầm mặc một lúc rồi cất tiếng hỏi.
“Tương Đông vương xin đừng quá lo buồn! Lần này ngài gặp bệ hạ, sẽ phải chịu chút khổ sở. Nhưng con đường vinh hoa tôn quý sau này không thể kể xiết!” Sau giá sách là một bóng người mặc y phục xanh thẫm, vừa tìm sách, vừa từ tốn trả lời.
Tuy đối tượng nói chuyện là người của hoàng thất, nhưng thái độ của người này cũng không cung kính lắm. Ngữ điệu hắn rất đạm mạc, dường như bọn họ là hai người xa lạ.
Không tìm thấy sách, người áo xanh đi ra. Hắn khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, diện mạo đẹp đẽ rung động lòng người. Gương mặt sáng như ngọc, môi đỏ tựa son, cặp mắt phượng hẹp dài, uyển chuyển mềm mại đáng yêu như mỹ nữ. Nhưng thần thái, động tác của hắn lại ẩn giấu sự vững chắc kiên cường.
Thấy người đó đi ra, Lưu Úc cười cười châm chọc: “Hai năm trước ta đem ngươi cho đi, vốn chỉ để làm một tình nhân bên gối. Trong số tất cả, người ta ít trông cậy hi vọng nhất là ngươi. Thật không ngờ, lúc này ngươi lại là người duy nhất báo tin cho ta!”
Nhẹ giọng, hắn gọi tên người kia: “Phải không, Mặc Hương?”
Người đó, chính là Mặc Hương.
Hai năm trước chỉ là một nam sủng không có gì khác ngoài dung mạo, giờ đây lại dường như thay da đổi thịt hoàn toàn.(Lời tác giả: Tốt! Sự thật đã phơi bày!
Kể từ lúc tớ “giết” Mặc Hương, không ngờ phản ứng của mọi người lại mạnh mẽ như vậy. Thực ra tớ đã định sẵn là Mặc Hương không chết, quyển bốn, thậm chí quyển năm còn có lúc dùng tới hắn. Nhưng mấy ngày nay thấy mọi người không ngừng thương tiếc, làm tớ lo lắng không chống đỡ nổi, cứ nghĩ lung tung thậm chí viết nhầm tên Liễu Sắc thành Mặc Hương.
Vì thế tớ điều chỉnh kết cấu truyện một chút, cho Mặc Hương “xác chết sống lại” trước thời hạn. Ách, không phải “xác chết sống lại”, chỉ là giả chết thôi!)
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
16 chương
98 chương
1 chương