Phương trình
Chương 14 : không bình tĩnh
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Bình thường Chu Nhất có loại kháng cự bản năng đối với sự đụng chạm của người khác, song lúc này anh chẳng có sức kích mở bản năng ấy, ngầm chấp nhận để nhiệt độ cơ thể của người ta thăm dò mình. Phương Trình Vũ đưa tay chạm vào trán Chu Nhất, vẫn ổn, chưa phát sốt, nhưng lạnh quá!
Vào nhà, Phương Trình Vũ dìu Chu Nhất về phòng. Anh yếu ớt ngồi xuống giường.
"Phương Trình, cô tìm thuốc hộ tôi, trong tủ nhà bếp ấy."
Phương Trình Vũ gật đầu, vội vàng đi ra. Chu Nhất ngồi trên giường cởi áo sơ mi xong thì ngất lịm.
Sau khi tỉnh lại anh phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Anh trông thấy trên giường bệnh bên trái là một người đàn ông tay bó thạch cao liên tục to tiếng nói vào điện thoại, sức sống tỏa ra bốn phía, căn bản coi thường ý nghĩa bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trên người anh ta mang lại và cái thực tế mặt mũi bầm dập. Bên phải là một ông già, bấy giờ đang bưng bô hứng chính xác nước tiểu của mình. Trong chớp mắt, phòng bệnh ngập tràn thứ mùi kỳ quái, đối diện là một người đàn ông gầy gò treo một bịch dung dịch dinh dưỡng to, ra sức uống một bát đồ ăn.
Chu Nhất chống người dậy, kéo xệt cơ thể, dựa vào đầu giường rồi ngồi nhìn vết kim cắm thâm tím trên mu bàn tay.
Phương Trình Vũ không có ở đây, cô đi mua bữa sáng, tiện thể gọi điện thoại.
Điện thoại được kết nối.
"Tiểu Vũ sao không về nhà hả con?"
"Ông chủ của con bị ốm, không có ai chăm sóc, giờ con đang ở bệnh viện ạ."
"Sáng sớm bố con bảo với mẹ hôm nay phải đi tìm con đấy. Con không sao là tốt rồi. Ông chủ của con hiện giờ thế nào?"
"Anh ấy... vẫn ổn."
"Vậy thì tốt, không sao thì tốt rồi."
Phương Trình Vũ mua xong bữa sáng về tới phòng bệnh thì trông thấy Chu Nhất chăm chú nhìn nước muối nhỏ giọt trong ống truyền dựa bên hông giường. Giường đối diện có người đang nôn khan, có người ghếch chân xem di động, còn có một ông già chống cái nạng to, chật vật đi lại. Trong ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu rọi, Chu Nhất không hề khó chịu, trái lại sau lưng anh, Phương Trình Vũ nhìn thấy một loại điềm tĩnh, có thể làm thành ý thơ, họa thành tranh. Anh lặng im ngồi ngẩn trên giường. Cơ thể tàn tật tìm được đồng loại trong bệnh viện, không bận tâm tới chuyện phương diện tinh thần. Bất giác, anh nghĩ đến linh hồn cùng cảnh ngộ, rất hiếm hoi và mệt mỏi. Anh chỉ muốn ngây ngẩn thêm lát nữa, sau đó sẽ về nhà.
"Chu Nhất, tôi mua bữa sáng rồi đây, anh ăn chút đi!" Phương Trình Vũ đứng trước mặt anh, cháo trên tay được bọc trong hai lớp túi ni lông màu trắng, tay kia còn cầm hai chiếc bánh bao, huơ huơ.
Anh đưa tay lấy một cái bánh, cầm chiếc thìa dùng một lần xúc cháo, nhưng rất nhanh lại bỏ cái bánh bao ấy vào túi.
"Cô ăn chưa?" Anh hỏi cô.
Phương Trình Vũ gật đầu.
Ngoài cửa sổ có tiếng tu tu tu của công trường xây dựng.
"Bác sĩ bảo anh có thể xuất viện luôn."
"Khiến cô sợ rồi à?" Chu Nhất vừa ăn vừa hỏi.
"Không đâu." Phương Trình Vũ thật thà đáp, nói dối cũng không trơn tru, cô sợ đấy, nhưng cô luôn giả vờ rất bình tĩnh.
"Uống rượu hại cho cơ thể lắm. Trước kia bố tôi..."
"Tại sao cô muốn nói với tôi những điều này?"
Phương Trình Vũ không biết lý do, nhỏ giọng lẩm bẩm theo bản năng: "Đừng uống ly rượu cuối cùng có lẽ sẽ không ngất..."
"Phương Trình, cô ấy là bạn gái trước của tôi, tên là Hạ Vũ."
Phương Trình Vũ vô cùng kinh ngạc, bàn tay không tự chủ véo một miếng bánh bao, trên khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện lạ lùng nào. Bởi lẽ mặt biết lừa gạt người, những thứ khác thì không.
"Cô tức giận không?" Chu Nhất lại hỏi.
"Tôi không tức giận đâu, bạn gái trước của anh rất đẹp." Là một kiểu xinh đẹp mà bản thân cô không có cách nào đuổi kịp, ghen tị đến chết.
"Cô ấy không yêu tôi" Chu Nhất thấp đầu xúc cháo trước mặt, nhẹ nhàng nói.
Vậy anh yêu ai? Hay anh thích ai, Phương Trình Vũ thầm hỏi.
"Này người anh em, bã xã không tệ nha, biết chăm sóc lắm đấy!" Gã đàn ông nghịch điện thoại ở giường bên thốt ra một câu.
"Tôi không phải..." Phương Trình Vũ nhỏ giọng phản bác, mặt nóng bừng.
"Cảm ơn."
Cô cảm thấy cả người không bình tĩnh nữa, nhưng cũng chỉ hơi run tay khi thu dọn.
Hôm sau, Phương Trình Vũ đi làm thủ tục xuất viện. Chu Nhất ngồi đợi trong sảnh lớn bệnh viện. Nom Phương Trình Vũ giống cái bánh mì khô gầy màu đen đi qua đi lại giữa đám đông, anh không nhịn nổi buồn cười, có điều chỉ cong khóe môi, không cười ra tiếng.
Hai người trở về căn hộ của Chu Nhất.
"Cô vất vả rồi." Chu Nhất thoáng im lặng: "Tôi có thể trả tiền công cho cô."
"Tôi không cần tiền. Anh nghỉ ngơi cho tốt." Phương Trình Vũ nhanh chóng đóng cửa.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
269 chương
146 chương
49 chương
42 chương
12 chương