Phượng Tê Thần Cung
Chương 10
Hoàng đế khẽ cong môi cười nhạo, ánh mắt có chút suy tư, liếc về hướng cửa cung.
“Hoàng thượng, Thần thiếp đi xem một chút.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, không đợi hắn trả lời, liền bước đi.
Đi tới ngưỡng cửa, chỉ thấy một tỳ nữ thanh tú mặc váy hình trăng lưỡi liềm sáng ngời, đứng thẳng bên ngoài tẩm cung, dung mạo xinh đẹp hơn người, khí chất phiêu dật như nước.
Lộ Ánh Tịnh khẽ cong môi, chỉ cảm thấy thú vị. Tê Điệp bắt chước nàng nhưng lại quá giống. Chỉ đáng tiếc Tê Điệp đã đoán sai, Hoàng đế chẳng hề để tâm đến mẫu người như nàng.
“Nương nương!” Vừa thấy nàng, Tê Điệp liền ngạc nhiên, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống.
“Không cần hành lễ.” Lộ Ánh Tịch phất tay, vẻ mặt thân thiện, hỏi, “Hôm nay là phiên trực của ngươi?”
“Bẩm nương nương, đúng là phiên trực của nô tỳ.” Tê Điệp kính cẩn đáp, hàng mày thanh tú nhíu lại, sắc mặt tái nhợt, như đang nén chịu đau đớn.
“Không khỏe?” Lộ Ánh Tịch đưa tay lên trán của nàng, quả thực rất nóng.
“Đa tạ nương nương quan tâm, nô tỳ chịu đựng được.” Tê Điệp đứng thẳng người, khẽ cười, ánh mắt trong trẻo ngây thơ.
Lộ Ánh Tịch cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì. Đúng là bệnh thật, nhưng vừa rồi nàng ta rên rỉ, là cố ý.
“Có chuyện gì sao Hoàng hậu?” Phía sau, một giọng nói trầm mạnh đến gần hơn.
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, chỉ cười mà không nói, ánh mắt thoáng trào phúng. Hoàng đế vốn nhìn xa trông rộng, thế nào lại không nhìn ra mánh khóe cỏn con này? Nàng rất muốn xem thử, hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Hoàng đế đến cạnh nàng, chăm chú nhìn Tê Điệp đang quỳ gối hành lễ. Lúc sau, hắn hất mi, cười nói: “Lần trước vội vã chỉ nhìn thoáng qua nên Trẫm không phát hiện thì ra cung nữ này lại giống Hoàng hậu như thế này.”
“Hoàng thượng cũng cảm thấy như vậy ư?” Lộ Ánh Tịch dịu dàng phụ họa .
Hoàng đế len lén liếc nàng một cái, lại nói: “Nhưng mà, dù có giống thế nào, cũng không sánh kịp dung mạo thanh khiết vạn phần của Hoàng hậu.”
Lời vừa nói ra, Tê Điệp đang nhún nhường cúi đầu chợt ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Hoàng đế.
Lộ Ánh Tịch không khỏi cười khẽ: “Hoàng thượng, người nói như vậy sẽ làm Tê Điệp không phục.”
Hoàng đế cũng cười, tiến lên trước một bước, điềm đạm hỏi:“Ngươi tên là Tê Điệp? Họ là gì ? ”
Tê Điệp ngẩn người, một lát sau mới bĩnh tĩnh lại, khuôn mặt trắng nõn dần đỏ bừng, vừa vui mừng vừa thẹn thùng, nhỏ giọng trả lời: “Tâu Hoàng thượng, nô tỳ Tê Điệp chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có họ.”
Hoàng đế không hỏi nữa, chỉ tao nhã nhìn nàng ta.
Tê Điệp e thẹn cúi đầu, vành tai ửng đỏ như mây màu quyến rũ, nhưng lại không mất vẻ ngây thơ đáng yêu .
Chăm chú nhìn giây lát, Hoàng đế đột nhiên quay đầu, nhìn Lộ Ánh Tịch đang ung dung xem kịch vui, trầm giọng nói: “Theo Hoàng hậu, chuyện này phải xử lý như thế nào?”
Lộ Ánh Tịch thoáng kinh ngạc, nghe được ngụ ý của hắn, dường như đang muốn trách phạt Tê Điệp?
“Hoàng hậu?” Giọng Hoàng đế lại trầm thấp hơn, đôi mắt thăm thẳm nổi lên ánh nhìn sắc bén không chút che giấu.
Tê Điệp mơ hồ khó hiểu, lén nhìn trộm vẻ anh tuấn mạnh mẽ của Hoàng đế, khuôn mặt lộ rõ vui mừng không thể che giấu, cho rằng Hoàng đế muốn Hoàng hậu chọn nàng ta.
Ánh mắt Lộ Ánh Tịch lướt nhìn Tê Điệp rồi chậm rãi thu về. Thật ra thì con người quá đơn thuần, cũng không hẳn chuyện hạnh phúc.
“Hoàng thượng, Thần thiếp cho rằng không cần vì một chuyện cỏn con mà làm hỏngkhẩu vị của người.” Nàng hời hợt nói, giúp Tê Điệp tránh phải nỗi đau thể xác. Chiếu theo luật hậu cung, hễ cung nữ nào có ý định mê hoặc chủ nhân, phạt đánh mười trượng.
“Ừ.” Hoàng đế khẽ gật đầu, khuôn mặt như cười như không.
Ánh mắt Tê Điệp ẩn chứa oán hận. Những gì nàng ta nghe được lại thành Hoàng hậu cố tình thẳng tay cắt đứt hy vọng bay lên cành cao của nàng ta.
Lộ Ánh Tịch thầm thở dài. Nàng vốn chỉ định đứng ngoài xem vui, ai ngờ lại làm trò vui cho Hoàng đế xem. Nàng không khỏi thừa nhận, thủ đoạn của hắn cao hơn nàng rất nhiều. Bởi vì nàng mềm lòng, mà hắn thì lòng dạ sắt đá.
“Tê Điệp, đến Ngự thiện phòng căn dặn, Hoàng thượng sẽ dùng bữa ở đây.” Nàng cảm thấy không còn cách nào khác, mềm giọng nói, “Ngươi đang mang bệnh trong người, nên lui xuống nghỉ ngơi, để cho Tiểu Nam tới đây.”
“Dạ, nương nương.” Tê Điệp đang quỳ gối, cũng không tạ ơn, liền lui ra.
Lộ Ánh Tịch không nhịn được lắc đầu. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, nàng liền có thêm một kẻ thù mới. Ở trong thâm cung này, quả nhiên là một “nơi tốt” .
Hoàng đế nhìn nàng, khẽ cười vui vẻ:“Hoàng hậu khoan dung nhân hậu, Trẫm cảm thấy rất vui.” Ai cũng có nhược điểm, mà Hoàng hậu của hắn, dù nàng trí tuệ hơn người, nhưng cũng có không ít điểm yếu.
“Hoàng thượng quá lời rồi, người làm Thần thiếp thấy xấu hổ.” Lộ Ánh Tịch ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Hắn có một đôi mắt hiếm thấy, sắc đen như mực, nhưng mỗi khi hắn có ý tình dao động, đôi mắt lại ánh lên màu tím xanh, màu sắc âm u lạnh lùng, vừa thần bí mà vừa nguy hiểm .
Ánh mắt nàng dời đi, hướng nhìn về bầu trời xanh xa xôi ngoài bức tường của cung, thần sắc dần hiện rõ sự dứt khoát kiên quyết. Đối thủ dù mạnh cỡ nào, cũng sẽ có tử huyệt. Nàng nhất định tìm được.
Ánh mắt nhạy bén của Hoàng đế dừng trên khuôn mặt nàng, muốn nói nhưng chỉ trêu đùa nàng: “Hoàng hậu tuy ở trước mặt Trẫm nhưng tâm trí nàng lại không ở đây, phải chăng khuôn mặt Trẫm rất đáng ghét?”
Lộ Ánh Tịch thu lại ý nghĩ, khéo léo nói: “Hoàng thượng trí tuệ hơn người, anh tuấn bất phàm. Đây là sự thật hiển nhiên.” Nhưng cho dù hắn có khôi ngô tuấn tú, nàng cũng sẽ không vì hắn mà thần hồn điên đảo.
“Miệng lưỡi Hoàng hậu ngọt ngào như vậy, thật làm cho Trẫm không kiềm lòng được.” Hoàng đế lười biếng dựa ở cửa, nhìn nàng cười.
Đang giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi bao quanh thân người hắn phảng phất ánh vàng rực rỡ, tôn quý ngạo nghễ khiến người khác không dám nhìn gần.
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt sáng chói, tỏa ra khắp phía. Nàng cảm thấy tò mò, người luôn giấu giếm vui buồn giận hờn như hắn, khi nổi giận sẽ trông thế nào.
Mang theo ý đùa của mình, nàng chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, chuyện Hạ gia ỷ thế hiếp người, là thật sao?”
“Hiện tại còn đang điều tra.” Hoàng đế nhíu mày, dáng vẻ vẫn nhàn hạ như cũ.
“Nếu chuyện này là thật, chẳng phải sẽ liên quan đến Hạ quý phi sao?” Giọng Lộ Ánh Tịch thoáng ân cần, nhưng chỉ vừa đủ. Gia tộc Hạ thị quyền thế hiển hách, Hạ lão tướng nắm giữ binh quyền Tây Quan, Hạ đại công tử là Lễ bộ Thượng thư. Người làm nhục muội muội của Lan cô lại là cháu trai của Hạ lão tướng quân. Tên này vốn mang tiếng xấu, háo sắc, tàn nhẫn độc ác, chuyện chăn gối lại càng quá đáng hơn. Lần này nếu Hoàng đế nghiêm khắc trừng phạt, sợ rằng triều đình xảy ra đảo chính. Nếu không trừng phạt, chỉ sợ không thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ. Chỉ chuyện này thôi cũng đủ làm Hoàng đế một phen đau đầu.
“Hoàng hậu có cao kiến gì sao?” Đôi mắt Hoàng đế hơi khó chịu, nheo lại.
Lộ Ánh Tịch chậm rãi nói rõ hai chữ:“Dạ không.”
Hoàng đế bỗng cúi người xuống, dáng vẻ uy hiếp nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng, “Đừng có cố ý khiêu khích Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch cười, dịu dàng nói:“Khiêu khích? Thần thiếp không dám.”
Ánh mắt Hoàng đế thấp thoáng sắc bén nhưng liền thu lại ngay, hắn vung tay áo, lạnh nhạt nói:“Trẫm không có hứng, Hoàng hậu tự mình dùng bữa đi.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch không quan tâm đến vẻ tức giận của hắn, mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Nhìn bóng dáng cao to lấp lánh sắc vàng mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt, nàng mới khẽ nheo mắt. Hắn không nổi giận, nhưng đã toát ra sát khí. Vậy có thể tưởng tượng khi hắn thật sợ giận dữ sẽ đáng sợ như thế nào. Thế nhưng nàng chính là muốn hắn giận dữ thật sự. Hơn nữa, tốt nhất là tức giận đến chấn động giang sơn!
-Hết chương 10
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
36 chương
54 chương
628 chương