Thái độ của mẫu thân càng khiến Sâm Lệ thêm nghi ngờ. Hắn hầm hầm đi tìm tên đầu sỏ Phượng Phi Ly. Phượng Phi Ly, người này Sâm Lệ đã gặp qua vài lần. Cảm giá đầu tiên về hắn đó là vô cùng diễm lệ, nhất cử nhất động đều mang phong tình, sóng mắt đung đưa tựa nhiếp phách câu hồn. Nếu thật sự đại ca lãnh đạm xa cách cấu kết với tên này thì phân nửa là hắn bị câu dẫn. Bất luận như thế nào, phán đoán của Nhị hoàng tử này không thể sai được. Chu Sâm Lệ tìm thấy người cần tìm đang nhàn nhã đi dạo ở hậu viên của phủ đại huynh. Bắt gặp tiểu tử thở hổn hển chạy tới, Phượng Phi Ly khẽ cười: “Nhị đệ, có chuyện gì gấp vậy?” Sâm Lệ phát nộ quát: “Ai là nhị đệ? Ta cảnh cáo ngươi tránh xa đại ca của ta ra một chút!” “Hả? Vương tử trong sáng thuần khiết khi nào lại quan tâm đến đại ca của mình thế? Ngươi đuổi ta đi thì ai sẽ bảo hộ y?” “Đại ca không cần kẻ khác bảo hộ! Y là đại hoàng tử, sẽ sớm thừa kế hoàng vị nên không cần người khác bảo hộ! Phượng Phi Ly lắc lắc ngón tay hướng về phía tiểu tử, tỏ vẻ không hài lòng: “Nói những lời này với huynh trưởng quả thật không xứng đáng là đệ đệ mà y vô cùng yêu thương?” Chu Sâm Lệ nghe không hiểu đối phương định ám chỉ gì liền phẫn nộ phủ đầu: “Ngươi đừng hòng làm bậy! Ta tuyệt đối không để đại ca bị ngươi bỡn cợt.” Khuôn mặt của Phượng Phi Ly bỗng bừng sáng như hoa mùa xuân. Hắn háo hức nói: “Bỡn cợt? Ngươi khiến ta nhớ lại những ngày xưa rất chi khoái nhạc nha.” Sâm Lệ tức giận đến tím ngắt mặt mày. Bất chấp kẻ trước mặt có quyền thế ngập trời, hắn đột ngột ra quyền đánh tới. Phượng Phi Ly dễ dàng né tránh, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười đáng ghét như cũ. Vốn tự xưng võ công không thua kém ai, lại không ngờ dùng toàn lực mà ngay cả góc áo hắn cũng không thể chạm vào, trong lòng Sâm Lệ càng thêm nôn nóng, ra quyền dữ dội. Vừa nghe tin, Chu Cung Lệ vội vàng chạy đến chỗ hai người. Y không lo lắng cho Phượng Phi Ly mà cho bảo đệ lỗ mãng của mình. Quát lên hai tiếng vẫn không ai thèm để ý, y đành trực tiếp xông vào giữa. Sâm Lệ không ngờ đại ca nhảy vào can, chỉ kịp thu một phần công lực, đường quyền hướng thẳng thân thể yếu ớt. Rất may, Phượng Dương vương nhanh tay kéo Cung Lệ vào lòng, xoay người thay y chịu một quyền. “Đại ca, ngươi không sao chứ?” Sâm Lệ suốt ruột hỏi. “Không việc gì.” Cung Lệ cau mày, “Ngươi làm sao lại vô lễ với Phượng Dương điện hạ vậy? Mau trở về ngay!” “Không!” Nhị hoàng tử bướng bỉnh nói, “Hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ ràng! Đại ca, ngươi có biết trong cung đồn đại những lời khó nghe thế nào không? Chỉ cần ngươi nói ngươi cùng tên kia không chút quan hệ, ta lập tức đem đầu kẻ làm loạn……” “Ta cùng hắn có quan hệ hay không đối với ngươi quan trọng?” Y thản nhiên nói, “Đây là chuyện của riêng ta, không cần ngươi bận tâm.” Phượng Phi Ly giữ chặt y, thêm dầu vào lửa: “Thế nào? Nhìn đại ca có ái nhân liền ghen ư?” Cung Lệ trừng mắt nhìn hắn một cái nhưng trong lòng hiểu người này đã muốn diễn trò thì không ai cản nổi, đành để mặc hắn quấn quýt mình. Phượng Phi Ly khẽ nâng mặt lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ xung quanh vành tai y ngay trước mặt đệ đệ. Nhị hoàng tử chứng kiến cảnh ấy, cảm thấy đầu óc quay cuồng, tức giận đến một từ cũng không thốt nổi. Hắn hùng hổ xông tới kéo đại ca về phía mình. Phượng Phi Ly nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Cung Lệ né qua một bên, cười lạnh: “Nhiều năm nay mới gặp người quan tâm đến huynh trưởng, ngươi không vui mừng sao?” Nghe câu nói thản nhiên ấy, thâm tâm Cung Lệ chợt đau nhói, sắc mặt chuyển trắng vài phần. Y vươn tay ngăn cản tiểu đệ: “Sâm Nhi, chuyện của đại ca không bận ngươi nhúng tay vào, ta biết rõ mình đang làm gì.” “Ngươi biết rõ?” Sâm Lệ phẫn nộ kêu lớn, “Vì để đoạt được hoàng vị mà ngay cả bị nam nhân đùa bỡn cũng không để ý! Không cần làm Hoàng đế, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi và mẫu hậu, ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc! Sao lại vô sỉ nguyện làm nam sủng?” Nam sủng, hai từ này thật khiến người ta nhức nhối. Đúng vậy, trên đời này khi hai nam nhân bên cạnh nhau, nếu một người tầm thường ở cùng một người cường có chút thế lực thì nhất định bị quy ra nam sủng, lúc trước là Liễu Nhi và giờ là y. Nhưng so với Liễu Nhi còn không bằng, ít ra Liễu Nhi nhận được tấm chân tình mà y….. Đôi phượng mâu khẽ híp lại, bộ dạng đáng yêu thoáng chốc trở nên lạnh băng, Phượng Phi Ly nắm chặt vai Cung Lệ, ôm chặt y vào lòng, nhìn Sâm Lệ cười ngạo nghễ: “Nhị hoàng tử, khắp thiên hạ không ai cao quý bằng huynh trưởng ngươi cũng không ai có đủ tư cách chỉ trích y, đặc biệt là ngươi. Y chính là người ta yêu thương nhất nên từ nay về sau ta hy vọng ngươi tránh dùng hai từ ấy để miêu tả mối quan hệ của chúng ta, nếu không cho dù ngươi là bảo đệ của y ta cũng sẽ không tha.” Chu Cung Lệ bật cười cay đắng, vị Phượng Dương vương này quả nhập tâm, trình độ sắm vai ngày càng hoàn hảo. Sâm Lệ bỗng ngẩn người đứng bất động nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường, lớn tiếng nói: “Ta không nghe lời xằng bậy của ngươi! Ngươi dựa vào cái gì làm cho ta tin tưởng ngươi thành tâm đối đại ca?” “Ngươi có tin hay không có liên quan tới ta?” Tiểu tử lúng túng, loay hoay nửa ngày mới chỉ vào huynh trưởng: “Ngươi xem bộ dạng đại ca ta, hắn cũng không tin!” Phượng Phi Ly cúi đầu xem kỹ biểu tình, đột ngột dí sát khuôn mặt mị diễm kinh nhân vào Cung Lệ, ngọt ngào hỏi: “Tiểu Cung, ngươi muốn ta làm sao thì mới chịu tin tưởng ta thực sự thích ngươi?” Cung Lệ có chút xấu hổ, vội né đầu qua một bên.Y thật không quen với tiết mục lạ lùng như vậy, chỉ còn cách nhăn mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng hồ nháo! Vui lắm sao?” Đôi mày ngài nhẹ nhàng nhíu lại, vẻ mặt tuấn mỹ lộ rõ cực độ thất vọng, khóe môi luôn nhếch lên cười lạnh biến mất, sâu trong ánh mắt dâng lên từng đợt đau xót nồng đậm, thanh âm cũng chuyển thành run rẩy bất ổn: “Tiểu Cung, từ nhỏ đến giờ…… nhiều năm qua…… ngươi vẫn không chịu tin ta, ta công nhận mình có trêu đùa hơi quá nhưng không phải khi ngươi gặp chuyện, ta vẫn hết lòng lo lắng?” Cung Lệ vội vàng lui người về phía sau tránh né khuôn mặt ầm ập nước. Một thời gian không gặp, trình độ kẻ này càng biến hóa khó lường, nếu không phải nhờ kinh nghiệm lâu năm chắc y liền bị lừa ngọt. Đệ đệ bên cạnh chưa bao giờ thấy tình huống trước mắt, sớm đã mắt trợn miệng há hốc. “Tiểu Cung,” Phượng Phi Ly ai oán kêu than, “Ngươi rốt cuộc có tin tưởng ta?” “Tin” Cung Lệ trấn an nói, “Đương nhiên tin tưởng.” Phượng Dương vương xoay người đứng thẳng, hướng Sâm Lệ hất cằm: “Tiểu quỷ, thấy chưa? Chúng ta ân ân ái ái như vậy, ngươi đừng đến quấy rối.” Trải qua phong ba bão táp đấu tranh, Nhị hoàng tử khi đến hùng hổ, giờ khí thế mất sạch, muốn tức giận cũng không tức giận nổi. Nhìn đại ca dáng vẻ gầy yếu, sắc mặt ủ dột làm hắn cũng không nỡ bức thêm, bèn đem ánh mắt hung tợn liếc một cái, đe dọa bằng cái giọng run run: “Nếu ta biết ngươi làm tổn thương đại ca ta, ta quyết khiến cho ngươi sống không bằng chết!” Dứt lời liền quay người thở phì phò rời đi. “Ai…” Chủ nhân Nghiệp Châu thở dài, khẽ hôn con người nhỏ bé nhợt nhạt trong lòng, cười nói: “Đệ đệ ngươi thực không thông minh, lại ít tài hoa, chắc không viết nổi một kịch bản hay.” Bắt đầu từ đó, người đứng đầu Phượng Dương tộc tất bật chạy qua chạy lại hai bên. Một mặt không chút khách khí bành trướng sức mạnh của Nghiệp Châu (ấy là để ảnh đảm bảo hạnh phúc mà thôi ~~ giỡn chơi), mặt khác vẫn thường xuyên dẫn binh đến kinh thành làm khách, cùng đại hoàng tử thân thân thiết thiết ở khắp mọi nơi. Mọi người nhìn nhiều thành ra quen mắt, đồng loạt công nhận họ đích thị là một đôi. Hoàng đế coi như đã thắng bạc, miễn cưỡng tin tưởng Phượng Dương vương sẽ không làm phản. Tuy đã bớt lo lắng phần nào nhưng thân thể vẫn không hề khá lên. Văn Liệt trưởng thành trông thấy, tâm tính cũng ổn định hơn rất nhiều. Hắn đã theo phụ thân tiếp nhận công việc, cùng Cung Lệ kết giao trong triều chính. Trừ bỏ hắn đối với Phượng Dương vương còn thù hằn khiến người ngoài đau đầu ra thì đã dần công nhận người này có khả năng xử lý sự vụ rất linh hoạt, hơn nữa nhanh liền phát hiện thực chất hắn không quá âm hiểm thâm trầm như vẻ bề ngoài. Khi rảnh rỗi, Chu Cung Lệ thường ngồi ở góc vườn lặng lẽ ngắm liễu. Những người biết chuyện năm xưa hoặc đi hoặc vẫn ở nhưng lệnh cấm được ban, kẻ nào dám ho he một chữ, bởi vậy chẳng mấy ai rõ vì sao Đại hoàng tử yêu liễu đến thế. Liễu nhi luôn luôn ẩn sâu trong tâm khảm Cung Lệ. Chỉ duy nhất có Phượng Dương vương mới được y mang ra chia sẻ quãng thời gian hạnh phúc ấy. Hai người thường thường ngồi tựa vào gốc liễu trong rừng, để mặc những cành liễu mềm mại theo gió khẽ lướt qua mặt, để mặc bông liễu như tuyết chơi đùa trên mái tóc. Y kể tất cả mọi chuyện, kể cả bé nhất của Liễu Nhi cho Phượng Phi Ly nghe. Dù kể đi kể lại bao lần vẫn sẽ có khi cười vui, có khi rơi lệ. Lúc ấy, Phượng Phi Ly ngoại trừ dùng cử chỉ ôn nhu, lại dùng ánh mắt thâm ý dừng ở y, vuốt ve khuôn mặt y, nhẹ nhàng hôn lên môi y. Những hành động này thường gây cho Cung Lệ một loại ảo giác, rằng hắn thực sự yêu mình. Khi đó, y phi thường, phi thường hốt hoảng sợ hãi, sợ tới mức không dám gặp lại người kia. Nhưng lâu không gặp mặt lại cảm thấy nhớ hắn. Ở cung đình lạnh lẽo, y vô cùng tịch mịch, không ai có thể cùng y nói chuyện chân thành, lắng nghe nỗi sợ hãi và thống khổ. Tuy rằng biết người kia nhập tâm diễn trò, bất quá Chu Cung Lệ vẫn cảm thấy thoải mái an tâm hơn. Đúng, chỉ cần diễn trò là tốt rồi. Y sợ nảy sinh yêu thương, cũng sợ người khác yêu thương y. Nợ tình cũ chưa trả, tình mới đã xuất hiện. Mùa hè năm ấy, bọn gia nhân của phủ Văn gia tất bật dọn dẹp một khu nhà nho nhỏ ở hậu viện, trước sân hoa bạch tường vi nở đầy. Nghe nói để cho cháu trai của Văn phu nhân mới mười bảy tuổi, Tiêu Hải Chân, nhân dịp đến kinh thành ở lại. Thiếu niên tên Tiêu Hải Chân thực sự khai lãng mỹ lệ. Văn Liệt vừa tiếp nhận sự vụ từ phụ thân, mỗi ngày đều bận rộn chạy đông chạy tây, Hải Chân lại vô cùng sợ nóng [chủ yếu là ngại bà cô quái đản a….] nên cùng hai sư huynh bàn nhau tới Thanh Phong sơn trang ở ngoại thành tránh nóng. Lần đầu tiên Tiêu Hải Chân gặp Chu Sâm Lệ là ở bên hồ cạnh Thanh Phong sơn trang. Lúc ấy mặt nước phản chiếu sắc nắng vàng lấp lánh quyện với sắc xanh rừng thông như tô điểm thêm cho khung cảnh thần tiên. Tình yêu đầu tiên của tuổi trẻ bao giờ cũng ngọt ngào mà không kém phần mãnh liệt. Nhìn đệ đệ như vậy, Cung Lệ có cảm giác sống mũi cay cay bởi y lại nhớ về mối tình đầu của mình. Chính bởi vậy y hi vọng, hi vọng tiểu đệ có được hạnh phúc, và cả nữ hài kia nữa. Y không có ý định tìm hiểu kẻ khiến tiểu đệ rơi vào võng tình nhưng Hoàng hậu thì khác. Một ngày sẩm tối nàng triệu đứa con cả vào cung, nói Sâm Lệ đang có quan hệ với một nam hài ngoài cung, nghe bọn người theo dõi bẩm báo hình như tên Nại Nại. “Vậy thì sao? Sâm Nhi thích là được rồi!” Cung Lệ thản nhiên. “Phụ hoàng ngươi sẽ không cho phép.” “Phụ hoàng sẽ không biết. Bọn chúng đều là trẻ con, chỉ cần cẩn trọng một chút, nhẫn nại một chút, phụ hoàng vĩnh viễn không biết được.” “Muộn rồi! Hắn đã biết. Vì cuộc chiến ở đây nên đến giờ các hoàng tử chỉ còn lại ngươi và Sâm Nhi. Ta và phụ hoàng ngươi đều rõ muốn có người nối dõi thì không thể trông cậy được vào ngươi, nên ít nhất Sâm Nhi phải có một đứa con. Hắn chơi vậy là đủ rồi, cũng cần phải thực hiên chút nghĩa vụ đối với hoàng gia.” Hoàng hậu lạnh lùng nói. “Chúng ta còn đường huynh đệ, cũng là huyết mạch hoàng tổ kia mà.” Hoàng hậu ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Năm đó phụ hoàng ngươi vì đoạt hoàng vị, có thể nói là cửu tử nhất sinh, vậy mà bây giờ ngươi lại nói đem chí tôn bảo tọa tặng lại cho tử tôn của huynh đệ hắn, vậy tranh đi tranh lại có ý nghĩa gì?” “Vốn là chẳng có ý nghĩa gì” Cung Lệ cười lạnh. Vừa rời cung Chiêu Hòa, Cung Lệ liền gặp ngay đệ đệ vẻ mặt tươi vui hớn hở, toàn thân dính đầy bột mì. “Đang làm gì đấy?” “Ta học làm điểm tâm, long nhãn tô.” Sâm Lệ cao hứng ôm chặt đại ca, bột mì trắng xóa bám lấy y, hắn thấy vậy cười khoái chí. “Đang yên đang lành lại đi học làm điểm tâm? Sao tự dưng có nghĩ ý quái lạ thế?” Cung Lệ phủi quần áo, nhéo mặt đệ đệ một cái. “Là ái nhân hứa hẹn với ta!” Sâm Lệ đắc ý nói, “Hắn bảo chỉ cần đích thân ta làm món long nhãn tô cho hắn ăn liền tha thứ cho một lần lỗi của ta!” Trong lòng Cung Lệ chợt trầm xuống. Đệ đệ quả đơn giản, có lẽ hắn còn không biết có những sai lầm hắn không thể phạm dù chỉ là một lần. Nếu phạm vào, không ai có thể tha thứ. Hoàng đế không ngờ sự việc năm xưa lại lần nữa tái diễn, đứa con thứ hai cũng yêu thương một nam tử. Lão nổi cơn lôi đình đập mạnh vào bàn, cho hắn một cái bạt tai rồi sai người tống vào ngục. Nhị hoàng tử ngang bướng lấy tuyệt thực chống đối, ai khuyên cũng không nghe. Đến ngày thứ tư, lần đầu tiên sau vụ việc Liễu Nhi, Chu Cung Lệ quỳ xuống hướng phụ hoàng xin tha tội cho đệ đệ. Hoàng đế nhất quyết không đồng ý, nói với y, để nó chết đói hoặc để nó yêu nam nhân, kết quả đều như nhau. “Cầu ngươi thả Sâm Nhi, ta sẽ nghĩ cách đem tách bọn chúng ra.” Vì sinh mệnh của đệ đệ, y đành nói vậy. Được thả ra, Nhị hoàng tử vô tư nghĩ phụ hoàng cuối cùng cũng mềm lòng, hồn nhiên hướng về ái thê thề non hẹn biển mà không biết giờ trước mắt mình có bao nhiêu trở ngại. Cung Lệ cố gắng kéo dài thời gian thực hiện lời hứa cưỡng bức nhưng cơ hồ đã hết đường lui. “Nếu ngươi không động thủ, trẫm sẽ tự mình xử lý.” Hoàng đế lạnh lùng yêu cầu, “Cho dù trẫm chỉ còn sống trên đời này vài ngày, ít nhất cũng phải đem chuyện của bọn chúng giải quyết xong.” Chu Cung Lệ cắn răng, y biết lão không hề nói chơi, dùng thân phận thất hoàng tử mà có thể tọa trên hoàng vị, cai trị thiên hạ nhiều năm ổn định như vậy nhất định là có thực lực lớn. So với sức mạnh hiện giờ của Sâm Lệ, chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá. “Huống chi, Sâm Nhi nhất thời hứng khởi, ngươi nghĩ có phải không?” Hoàng đế lạnh lùng thêm vào một câu. Cung Lệ bất giác giật mình. Y hiểu được vì sao hoàng đế nói vậy, cũng hiểu được những lời này về mặt nào đó không hẳn không đúng. Con đường tình cảm vốn gập ghềnh chật hẹp, không thể dựa vào say mê nhất thời, nếu đơn giản là nguyện sống chết bên nhau, liệu rằng hạnh phúc có được bao nhiêu? Y trộm nhìn thiếu niên đang bị trói bên dưới kia. Một cặp mắt trong sáng, mỉm cười thâm tình, một khuôn mặt thiên thần thanh khiết mỹ lệ, tựa như Liễu Nhi năm ấy, toàn tâm toàn ý. Nếu không có đủ dũng khí và quyết tâm, Sâm Lệ làm sao có thể bảo toàn tình yêu tinh khiết không chút tạp niệm? Lão hoàng lấy lý do bệnh tình ngày một nặng, quyết định cho triệu đích thân nhị vị hoàng tử vào cung. Chính thức tuyên cáo lập đứa con trưởng làm thái tử, cũng không hề đề cập đến chuyện xử phạt Nại Nại, dù chỉ là một chữ. Sâm Lệ đơn thuần nghĩ cuối cùng đã trời quang mưa tạnh, sung sướng vạn phần mà không có chú ý tới ánh mắt lạnh băng uy hiếp của phụ hoàng hướng hoàng huynh. Cung Lệ bất đắc dĩ gọi đệ đệ vào phủ nói chuyện, y biết rõ đệ đệ chuẩn bị phải trả giá cho sự quyết tâm của mình. Trầm mặc một lúc, Đại hoàng tử mới nhẹ nhàng mở lời: “Hãy rời xa nam hài kia đi.” Sâm Lệ kinh ngạc, nhảy dựng lên hét lớn: “Vì cái gì? Đại ca, ngươi vốn đâu có quan tâm đến chuyện này?” “Ngươi thân là hoàng tử, có nhiều chuyện không thể theo như ý mình. Nếu hiện tại vẫn không chịu buông tay, có lẽ tương lai ái nhân của ngươi sẽ gặp không ít phiền toái, tổn thương và thậm chí là mất mạng.” Từ trước đến giờ Cung Lệ luôn cố gắng để đệ đệ tránh xa vòng thị phi tranh đấu nhưng đến hôm nay, y đành phải tự tay tháo lớp băng bịt mắt mà y đã quấn cho đệ đệ suốt bấy lâu. Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn chằm chằm huynh trưởng. Ám chỉ gì? Ám chỉ nếu hắn không phân biệt được tốt xấu sẽ ảnh hưởng tới sinh mệnh của Tiểu Nại. Thấy khuôn mặt của đại ca lãnh đạm vô tình không chút biểu hiện lo lắng, hắn nhớ đến hai dị mẫu ca ca, nhớ tới Tiết vương chết thảm nơi hoang vu, nhớ đến chính mình đã từng hỏi Văn Liệt trong đêm say: “Trên đời này còn có thứ gì y không dám giết?” Mầm mống không tin tưởng tồn tại từ lâu giờ đã nảy mầm, Sâm Lệ chắc chắn bàn tay ma quỷ của huynh trưởng sẽ chạm tới ái nhân. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức chạy vội đến bên Tiểu Nại, bảo hộ Tiểu Nại khỏi thương tổn. Cung Lệ giữ chặt lấy hắn, quan sát ánh mắt đệ đệ nói: “Ngươi còn trẻ, không phải vội. Chỉ cần…..” Nửa lời sau vừa kịp nuốt trở vào. Tuy rằng sinh ra và trưởng thành trong hoàng thất nhưng thân là nhi tử, có những điều y không thể nào nói rõ: “Chỉ cần phụ hoàng băng hà thì sẽ giải quyết được mọi chuyện” như vậy quả bất hiếu. Sâm Lệ hất mạnh tay ca ca, lớn tiếng: “Không bỏ, mặc kệ ngươi nói sao ta đều không bỏ hắn!” Chu Cung Lệ chăm chú nhìn vẻ mặt đầy nhiệt huyết của thiếu niên. Y nên tin tưởng? Tin tưởng đệ đệ đơn thuần tinh khiết vui vẻ có thể suốt đời chịu trách nhiệm với một nam nhân khác? Tin tưởng hắn có đủ chân tình và dũng khí bảo hộ tình yêu mong manh ấy. Hít một hơi thật sâu, y rốt cục nói: “Còn cách khác, không cần rời hắn nhưng ngươi phải thú vương phi, lưu lại con nối dõi. Nếu đáp ứng điều kiện này, sẽ không kẻ nào dám can thiệp vào cuộc sống của các ngươi nữa.” Hai người lẳng lặng đứng đối diện nhau, dò xét đối phương. Bọn họ vốn là huynh đệ gắn bó thân thiết bên nhau nhiều năm giờ lại cực độ nghi ngờ, đánh giá lẫn nhau, không biết có nên tín nhiệm hay không. Sắc mặt của đại hoàng tử tựa như mặt nước trầm tĩnh khiến Sâm Lệ có áp lực rất lớn. Hắn rõ mình không phải là đối thủ của người này, càng tuyệt không muốn đối đầu. Nếu đại huynh thật sự xuống tay với Nại Nại, liệu chính mình có đủ khả năng bảo vệ? Nghĩ tới ái nhân hồn nhiên xinh đẹp trong lòng hắn lại quặn đau. Nại Nại dù gặp chút ít nguy hiểm, hắn cũng sẽ suốt đời hối hận day dứt. Một vương phi, một đứa con nối dõi. Miễn là đáp ứng đại ca liền có thể ở bên nhau, vĩnh viễn cùng Nại Nại rời xa nơi này, sống một cuộc sống vui vẻ. Sâm Lệ nhíu mày khó khăn, môi dưới đã bị cắn bật máu. Cảm giác thương xót trong Cung Lệ ngược lại đã giảm dần bởi y nhìn ra đệ đệ đang do dự. Vốn là vì ái nhân căn bản không nên có nửa điểm lưỡng lự, nhưng giờ hắn lại lưỡng lự. Đại hoàng tử dùng ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Vốn chỉ cần hắn cương quyết cự tuyệt, y nhất định dùng toàn bộ khả năng của mình trợ giúp song lúc này y không hề tin tưởng đệ đệ yêu thiếu niên kia đủ mãnh liệt để có hạnh phúc lâu dài. “Ngươi…… cho ta thời gian suy nghĩ…….” Nhị hoàng tử yếu ớt nói. Chu Cung Lệ thất vọng nhắm mắt, kết thúc rồi. Ngày hôm sau, Sâm Lệ đồng ý điều kiện ca ca đưa ra, yêu cầu về sau không được đụng đến, dù chỉ là một cái lông tơ của Nại Nại. Đôi mắt của đại hoàng tử tựa dạ bàn thâm thúy, không thấy một tia cảm xúc nhưng sâu trong nội tâm, y thương xót thiếu niên kia, vô oán vô hối, tình nguyện hết mình cho tình yêu. Y từng yêu, từng được nhận yêu. Mỗi khi từ phòng Văn Lệ Anh trở về y đều phải đối mặt với ánh mắt của Liễu nhi, đủ khiến y đau khổ, day dứt. Tiểu đệ tội nghiệp, không biết do chính mình mà Nại Nại chuẩn bị đón nhận tổn thương nặng nề nhất. Sáng sớm hôm sau, y sai người trông chừng Sâm Lệ, một mình tìm đến Phong Thanh sơn trang. Thiếu niên tên Nại Nại bình tĩnh tiếp đãi con người sắp sửa thống trị thiên hạ. Đánh giá ánh mắt trong veo không chút sóng của kẻ đối diện, Chu Cung Lệ hướng hắn ra điều kiện: để đệ đệ thú vương phi, sinh hạ con nối dõi liền có thể giữ lại mối quan hệ của hai người. Nại Nại ngạo nghễ nở nụ cười, vẻ mặt thiên thần cao khiết quang hoa khiến không ai dám khinh thị. Trong nháy mắt, Cung Lệ cảm giác hắn cùng Liễu nhi giống nhau. “Ta không đồng ý, hắn cũng sẽ không đồng ý.” “Ngươi biết nếu mình chống lại sẽ nguy hiểm như thế nào?” Cung Lệ hỏi, lại không rõ tột cùng là hỏi ai. “Ngươi không giết ta, ta biết.” Thiếu niên ôn nhu cười. Ngực y như bị đá chèn vào. Vì cái gì mà luôn việc người thì rõ việc ta thì không? Nại Nại lập tức nhìn ra y sẽ không nhẫn tâm hạ thủ, nhưng với đệ đệ gần gũi vậy lại không tỏ. Hiểu được hoàng tộc không bao giờ chấp nhận tạp nhân nhưng với người sinh tử bên cạnh lại không thấu. Đại hoàng tử không thể mở lời thêm nữa, xoay người rời khỏi. Ngoài cửa, y gặp ngay Văn Liệt. Bởi lòng đang rối bời nên y chỉ kịp liếc hắn một cái, một câu không nói, càng không hề suy nghĩ tại sao Văn Liệt xuất hiện nơi này. Chu Cung Lệ vội vã chạy tới phủ nhị hoàng tử. Y muốn mau chóng tìm ra Sâm Lệ, nói với hắn hãy quên điều kiện nực cười kia đi. Thiếu niên thuần khiết mỹ lệ tựa thủy tinh ấy không xứng đáng bị tổn thương như vậy. Không thấy hắn đâu cả. Mãi sẩm tối, đệ đệ người nồng nặc hơi rượu mới được gia nhân vác về. “Nại Nại…… Nại Nại…… Thực xin lỗi…… Cầu ngươi tha thứ cho ta……” Sâm Lệ ngã xuống giường, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, lăn lộn qua lại, lè nhè nói. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn thống khổ đến thế, Cung Lệ lặng lẽ quay đầu bước. Hồi phủ, y liền tiến vào rừng liễu, ngón tay lướt nhẹ qua thân cây khô ráp. “Liễu Nhi…… Liễu Nhi……” Tình yêu là thứ gì? Tình yêu chân chính là thứ gì? Vốn tưởng rằng Sâm Lệ cũng phải có chút ý tứ sâu xa, ít nhất cũng phải ngập ngừng độ hai, ba ngày, suy nghĩ kĩ rồi mới nên lựa lời hướng ái nhân mở miệng. Không ngờ trong vòng một ngày ngắn ngủi, hắn lập tức đồng ý, cho Nại Nại đả kích mạnh. Tình yêu của Sâm Lệ, có thể đủ thắm thiết nhưng không đủ trân trọng. Bởi vậy người đời mới có câu, tình yêu nếu không trải qua tôi luyện sẽ đánh mất mỹ vị, sẽ không biết hơi ấm và trân trọng nó. Cuối cùng, người bị thương tích đầy mình là thiếu niên tựa thủy tinh kia.