Ngay lúc Tô Tạ cắn vai Thẩm Cố, Thẩm Cố cũng ở trong cơ thể Tô Tạ bắn ra dịch thể của mình.
…
Sau khi Thẩm Cố rút khỏi người Tô Tạ, quý ngài Chè đậu xanh đường phèn không hề cô phụ tên mình đã hoàn toàn xụi lơ thành một bãi chè đậu xanh, mềm nhũn dựa vào tường nhà tắm.
Thẩm Cố hai tay chống tường, giam Tô Tạ trong lòng, không ngừng thở dốc.
Tô Tạ cảm giác được hơi thở nóng rực của Thẩm Cố đang phả bên tai hắn, có chút choáng váng trầm trầm. Vì vậy hắn dứt khoát nhắm mắt lại.
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ hàng my run run, sắc mặt vẫn chưa hết đỏ, mềm mại ngã vào ngực mình, chỉ cảm thấy nơi nhạy cảm nhất đáy lòng như bị ai đó không nặng không nhẹ nắm lấy.
Hắn nhớ cách đây rất lâu rất lâu, mình từng nuôi một con thỏ… trắng trắng, nhung nhung, chỉ một bàn tay là có thể ôm trọn nó.
Giống như… bộ dáng của Tô Tạ khi Thẩm Cố lần đầu tiên gặp hắn.
Cảm giác được Thẩm Cố cười khẽ bên tai mình, Tô Tạ mở mắt, trừng Thẩm Cố.
“Cười… cười em gái ngươi ấy!” Cha mẹ ơi! Có lộn không vậy! Tên hỗn đản nào nói không đau…
“Ta không có em gái.” Thẩm Cố biểu tình cực kỳ nghiêm trang nói.
“Hừ…” Tô Tạ từ trong mũi bài ra một âm tiết, “Ai nói không đau! Đau chết lão tử…”
“Lối tự xưng này không hay, phải sửa.” Thẩm Cố đưa tay bẹo má Tô Tạ, cao giọng nói.
Ân, vừa non vừa mịn… Xúc cảm rất tốt.
Thẩm Cố ở trong lòng bình phẩm.
“Sửa cái đầu ngươi, quen rồi!” Tô Tạ bĩu môi, chợt la lên: “… Hỗn đản ngươi đã làm gì?!” Hắn cảm giác được chỗ đang ẩn ẩn đau kia có chút dinh dính, ươn ướt, nói chung rất kỳ quái.
“Ta nhịn không được.” Thẩm Cố điềm nhiên nói.
Tô Tạ lại trừng Thẩm Cố, nhưng vành tai một lần nữa nhuộm màu hồng.
“Lần này không đủ kinh nghiệm không nhẫn được, lần sau ta có thể thử rút ra trước rồi mới bắn…” Thẩm Cố biểu tình rất đứng đắn rất nghiêm túc rất học thuật, đồng thời ngữ khí cũng rất bình tĩnh.
Khuôn mặt Tô Tạ thiêu đỏ một mảnh…
“Trời ui, da mặt dày như lão tử cũng phải đỏ lên a a a!”
“… Đã nói là không được tự xưng lão tử.” Thẩm Cố nhíu mày.
“Này, này gọi là tình thú, ngươi hiểu chưa!” Tô Tạ hậm hực.
Ách…
“Gì cơ? Tình thú? Trên giường?” Thẩm Cố nghe xong, nhướn mày cười nói: “Vậy sau này, hễ ngươi tự xưng lão tử trước mặt ta, ta sẽ coi đó là ám hiệu ngươi muốn cùng ta làm chuyện ấy…”
“Ách, vậy lão… ta chẳng phải quá lỗ vốn sao?” Tô Tạ trợn mắt, tuy ngoài đời hắn ít khi tự xưng như vậy, nhưng hễ lên mạng, hắn liền không quản được miệng mình, “Trên mạng không tính nha. Trước đây ta thường tự xưng như vậy… Nếu ta đột nhiên sửa đổi, tự xưng người ta gì đó, bọn họ sẽ không quen…”
“Trước đây ta mặc kệ, bây giờ ngươi đã thuộc về ta, sau này… ngươi hiểu chứ?” Thẩm Cố lộ ra biểu tình bí hiểm khôn lường.
“…” Tô Tạ lại trừng Thẩm Cố, bất quá lúc nghe Thẩm Cố nói ‘bây giờ ngươi đã thuộc về ta’ trong lòng lại mơ hồ có chút… ân… chút hưng phấn nho nhỏ… ân… chút ngọt ngào nho nhỏ…
Cơ mà… Hứ! Còn lâu hắn mới thừa nhận!
Tô Tạ đang âm thầm ngạo kiều đỏng đảnh, bỗng nhiên cảm giác có hai ngón tay thon dài lại xâm nhập vào nơi bí mật kia của mình.
“Ngươi… làm gì vậy?!?” Tô Tạ lập tức mở to mắt.
“Giúp ngươi xử lý một chút,” Thẩm Cố mặt không đổi sắc nói, “Bằng không sẽ tiêu chảy.”
“Nga…” Tô Tạ biểu tình ‘thì ra là thế’, sau đó ngoan ngoãn vểnh mông, để ngón tay Thẩm Cố thuận tiện tiến vào.
Tô Tạ một bên đè nén cảm giác quái dị lại trỗi lên trong lòng vì động tác của Thẩm Cố, một bên lười biếng dựa hẳn vào Thẩm Cố, hắn vốn đã thấm mệt, lúc này dứt khoát dồn trọng lượng toàn thân lên người Thẩm Cố.
Thẩm Cố nghe tiếng thở dốc khe khẽ của Tô Tạ, tia ái muội trong mắt càng sẫm thêm vài phần.
Theo động tác của Thẩm Cố, Tô Tạ rên rỉ mấy tiếng, bắt đầu cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
“Ngươi lại giở trò gì!” Tô Tạ đưa tay véo hông Thẩm Cố.
“Giúp ngươi xử lý.” Thẩm Cố mặt không đổi sắc tim không trật nhịp.
“Ngươi xử lý thì lo xử lý, chỗ đó mắc gì lại cương nữa!” Tô Tạ rời khỏi vai Thẩm Cố, cúi đầu liền thấy tiểu huynh đệ dưới thân người kia đã bừng bừng sức sống.
“Đây là phản ứng sinh lý bình thường.” Thẩm Cố diện vô biểu tình nói.
“Bình thường cái đầu ngươi! Lão tử đâu có cương! Ngươi ám chỉ lão tử không bình thường sao?” Tô Tạ nổi đóa.
“Ngươi lại tự xưng như vậy rồi…” Thẩm Cố nhướn mày, từ tốn nói, “Cho nên, là ngươi đang câu dẫn ta.”
Nhớ tới cái gọi là ước định Thẩm Cố nói ban nãy, Tô Tạ lại xù lông: “Đi câu dẫn em ngươi ấy!”
“Tuy rằng ta không có em, nhưng ngươi cũng coi như có ý đồ gian díu, phải xử phạt.” Thẩm Cố nói đến tỉnh bơ.
“Xử phạt em ngươi ấy… Ngươi làm gì a!” Tô Tạ ngạo kiều được một nửa, liền cảm giác được động tác trên ngón tay Thẩm Cố càng lúc càng kỳ quái.
“Đáp lại sự câu dẫn của ngươi.” Thẩm Cố nói xong, cúi đầu cắn nhẹ lên môi Tô Tạ.
… Đại nhân thật xấu xa!!!
Tô Tạ trợn tròn hai mắt, nhắm ngay chỗ vẫn còn lưu lại dấu răng của mình ban nãy trên vai Thẩm Cố gặm thêm phát nữa.
Thẩm Cố hừ một tiếng, lật người Tô Tạ, động thân tiến vào.
Phía trước là vách tường lạnh lẽo, đằng sau là thân thể ấm nóng của Thẩm Cố, như rơi vào trạng thái lưỡng cực băng hỏa, Tô Tạ nước mắt lưng tròng chấp nhận số phận bắt đầu thở dốc.
“Hứ! Cương được thêm một lần thì hay lắm sao? Có giỏi ngươi cương thêm lần nữa xem!”
“Hứ! Coi như ngươi lại cương nữa, ngươi dám duy trì lâu hơn một chút sao!”
“Hứ! Cho dù này cũng coi như đủ lâu, ngươi có bản lĩnh cương thêm lần nữa xem?!”
“… Ừ thì ngươi lại cương nữa… Ngươi dám giữ lâu hơn không…”
“…”
“Đại nhân tha mạng…”
“Hu hu…”
“… Ngươi dám dừng lại xem!”
Vì vậy kết cuộc của ngạo kiều đỏng đảnh còn vịt chết mạnh miệng, chính là như Tô Tạ lúc này.
Nằm sấp trên giường ôm mông, Tô Tạ hai mắt đẫm lệ vừa cắn cái áo gối thỏ Tư Cơ vừa lặng lẽ gào khóc trong lòng.
Hu Hu hu hu… Bị bạo cúc mất rồi!!!
Hơn nữa… hơn nữa người đó còn là đại nhân…
Ngô, bất quá cảm giác cũng không tệ…
Phi phi! Không phải như vậy!
Ân, chỉ là có một chút thoải mái…
Một chút thôi đó…
Hắn nhất định phải tìm cơ hội trở mình phản công!!!
Còn Thẩm Cố, lúc này bưng chén cháo thịt bầm vừa mua về, ngồi bên giường, múc một thìa đưa đến miệng Tô Tạ.
Tô Tạ hừ một tiếng, tuy rằng bây giờ hắn không tiện cử động… nhưng loại hành vi rõ ràng xem hắn như một kẻ tàn phế cấp độ ba này nghĩa là sao!!!
Thẩm Cố thấy Tô Tạ hơi mất tự nhiên, cong khóe miệng, tay cầm thìa cọ cọ bên môi Tô Tạ một hồi, nói: “Mau ăn đi.”
Tô Tạ lại hừ một tiếng, nửa ngày mới phụng phịu nói: “Ta không muốn ăn cháo, ta muốn ăn mỳ hoành thánh… mà phải là mỳ của Phùng X Ký.”
“Ngươi hiện tại nên ăn đồ lỏng thì tốt hơn.” Thẩm Cố mặt không đổi sắc, “Dù sao phía dưới của ngươi…”
“Stop stop stop! Ta ăn! Ta ăn là được chứ gì.” Tô Tạ tức tốc đỏ mặt, biết Thẩm Cố sắp nói gì, nhanh nhẹn nghiêng người một ngụm nuốt xuống thìa cháo được đưa đến tận miệng.
“Coi chừng, còn hơi nóng…” Thẩm Cố chưa kịp nói xong, đã thấy Tô Tạ vành mắt đỏ hoe.
“Sao ngươi không nói sớm.” Tô Tạ rưng rưng trừng Thẩm Cố, thè lưỡi hít hà.
Thẩm Cố trầm mặc một lát, lại múc một thìa, lần này đưa tới bên miệng mình trước, thổi nhẹ vài cái, mới đút cho Tô Tạ.
Tô Tạ nhất thời đỏ nguyên vành tai, tình này cảnh này…
“Ngoan, mau ăn đi.” Thẩm Cố mỉm cười.
“…” Tô Tạ không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu im lặng ngoạm lấy thìa cháo đó.
“… Ngoan thật.” Thẩm Cố mỉm cười càng vui vẻ.
Tô Tạ run lên, rốt cuộc nhịn không được đoạt lấy cái thìa trong tay Thẩm Cố, cả giận nói: “Ta tự ăn!”
Thẩm Cố ngẩn ra, lại cười nói: “Cũng được, ngươi ăn từ từ thôi, coi chừng bỏng.”
Tô Tạ hung hăng liếc Thẩm Cố, coi hắn là em bé sao! Vì vậy hắn giật cái thìa xong, vẫn giữ tư thế nằm nghiêng người múc một thìa trong chén nhanh nhẩu đưa tới miệng.
Kết quả, hắn lại bị bỏng…
“Nóng nóng nóng…” Tô Tạ lập tức hai mắt đẫm lệ, chỉ có thể thè lưỡi tán nhiệt.
Thẩm Cố nhìn đầu lưỡi hồng hồng đang lấp ló của Tô Tạ, mâu sắc trầm xuống.
“Cũng tại ngươi mua cháo gì mà nóng muốn chết.” Tô Tạ oán giận lẩm bẩm một câu, nhưng ý thức được mình nói quá vô lý, bèn ngậm miệng cúi đầu tiếp tục ăn cháo, lần này hắn rất cẩn thận, thổi trước mấy lần mới ăn.
Thẩm Cố chỉ duy trì an tĩnh nhìn động tác của Tô Tạ, khóe miệng hơi cong lên.
“Bất quá, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi…” Tô Tạ uống một hớp cháo đã nguội, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?” Thẩm Cố thấy Tô Tạ đột nhiên trở nên cẩn cẩn dực dực, khẽ nhướn mày.
“À thì… ừm…tại sao ngươi lại để ý đến ta?” Tô Tạ ngập ngừng nửa ngày, cắn răng quyết tâm hỏi ra miệng.
“Ta bình thường nhạt nhẽo thế này, chẳng có gì đặc biệt, vừa đanh đá vừa hung hăng, có đôi lúc còn rất ngạo kiều…” Tô Tạ tuôn một tràng, nháy mắt cảm thấy bản thân quả thật nhược điểm đầy mình.
“…” Thẩm Cố chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt e dè của Tô Tạ.
“… Cho nên ta hoàn toàn nghĩ không ra lý do ngươi chịu để mắt đến ta.” Cuối cùng, Tô Tạ tổng kết một câu như vậy.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, có chút chờ mong, lại có chút hoang mang nhìn Thẩm Cố.
“Tại sao ta lại thích ngươi?… Ân, ta cũng không rõ nữa.” Thẩm Cố vuốt cằm.
“Hả?” Tô Tạ hai mắt long lanh, lại hỏi: “Vậy ngươi… thích ta từ lúc nào?”
“Lúc nào?” Thẩm Cố nhíu mày làm ra vẻ trầm ngâm, nói: “Đại khái là lần đầu tiên gặp ngươi…”
“Nhất kiến chung tình?” Tô Tạ phụt một tiếng, nói: “Không thể nào… Nếu ta là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thì không nói, ngươi cho ta là thiếu nữ vẫn còn đọc tiểu thuyết thanh xuân ngôn tình sao?”
Thẩm Cố chỉ mỉm cười: “Ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm thấy ngươi rất giống Thụy Bạch.”
“Thụy Bạch? Là ai?” Tô Tạ ngẩn người, nháy mắt liền nghĩ tới một chuyện, lẽ nào Thẩm Cố thích hắn, là vì hắn trông giống đối tượng mà Thẩm Cố… yêu thầm trước kia? Mối tình đầu? Nghĩ đến đây, Tô Tạ triệt để sụp đổ.
“… Là bạn chơi chung hồi nhỏ của ta.” Quả nhiên, Thẩm Cố bày vẻ mặt ưu sầu nói.
Tô Tạ chợt phát hiện ánh mắt Thẩm Cố nhìn hắn, rất xa xăm, như đang xuyên qua hắn thấy được ai đó…
Tô Tạ bi thương nhìn lại Thẩm Cố. Cho nên, trước giờ hắn, chỉ là một kẻ thế thân thôi sao?
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không có khí lực để nổi giận.
“Nó, là con thỏ trắng ta nuôi lúc nhỏ…” Thẩm Cố buồn rầu nói tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
356 chương
10 chương
431 chương
37 chương
110 chương