… A? Tô Tạ ngơ ngác chớp chớp mắt. Tại sao… cứ cảm thấy bầu không khí lúc này có điểm kỳ diệu? … Là ảo giác chăng? Tô Tạ do dự, đang đắn đo nên hỏi thế nào, Thẩm Cố đã dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” “Đi đâu?” Tô Tạ nhất thời không kịp phản ứng. “Không phải muốn ăn trưa sao?” Thẩm Cố đưa tay xoa đầu Tô Tạ. “A… Phải ha.” Tô Tạ cúi đầu. “… Vậy đi thôi.” Nhìn Tô Tạ cúi đầu, Thẩm Cố ôn nhu nói. “Ân… đi thôi…” Tô Tạ có chút mơ hồ, mờ mịt theo sau Thẩm Cố. Đi được vài bước, Tô Tạ mới sực nhớ tới vấn đề vừa rồi muốn hỏi. … Đại nhân rốt cuộc là có ý gì? Đại nhân rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì? Là như hắn nghĩ chăng? Hay là ý khác? Là trêu chọc hắn? Hay là đùa giỡn hắn? Hay là khiêu khích hắn? … Thiệt là rắc rối T T Tâm tư đại nhân quả nhiên không phải người thường có thể phán đoán được. Tâm tư đại nhân ngươi đừng đoán a đừng đoán ~ có đoán cũng chỉ phí nơron T T Vì vậy sau khi Tô Tạ ăn xong mỳ thịt bò ở Phùng X Ký trong trạng thái nội tâm lẩn quẩn, lại vẫy tay từ biệt Thẩm Cố trong trạng thái đầu óc hỗn độn, một mình trở về ký túc xá. Kết quả… Vẫn rất mờ mịt a. Chẳng lẽ, đại nhân thích đùa giỡn người khác? Chỉ đợi có người xuất hiện liền trêu ghẹo, mà mình chính là một trong số đó… Nói chung bất luận thế nào, cũng không thể là đại nhân thích mình được… Tô Tạ thở dài, tuy rằng đây là điều mình mong đợi nhất, nhưng cũng là chuyện không có khả năng nhất. Khoan đã, mình suy nghĩ lệch lạc đi đâu vậy?! … Tô Tạ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đôi gian phu kia chiếu mù cặp mắt chó hợp kim của hắn quay về phòng, nhưng ngoài ý muốn chỉ thấy Triệu Bắc đang ngồi trên giường nhìn trần nhà trầm tư. Tô Tạ thất vọng hết một giây đồng hồ, hắn còn tưởng trở về sẽ được thấy cảnh Triệu Bắc rúc vào góc tường ôm mặt khóc đến lê hoa đái vũ còn Bùi Nam ngồi ở đầu giường phì phèo điếu thuốc… Được rồi, chuyện này không có khả năng, nhưng mà trí tưởng tượng là vô tội. “Bùi Nam đâu?” Tô Tạ cật lực dùng ngữ khí cực tùy ý cực lơ đãng hỏi, hắn nỗ lực không để tình tự “Bùi Nam bội tình bạc nghĩa rồi sao?” biểu lộ trong lời nói. Triệu Bắc quay đầu nhìn Tô Tạ, ánh mắt đặc biệt thâm trầm đặc biệt u buồn. “Ngươi làm sao vậy?” Tô Tạ cảm giác cả người đều sởn gai ốc, Triệu Bắc sao đột nhiên lại thay đổi 180° thế này… Tuy rằng bị nghịch cp, nhưng cũng không thể nghịch cả bản chất chứ! “Ai…” Triệu Bắc bỗng dưng thở dài, cũng đặc biệt thâm trầm, đặc biệt u buồn. “…” Tô Tạ trầm mặc, lẽ nào đây là phản ứng đặc thù của các tiểu thụ sau khi bị phá cúc? Có điều biểu tình nghiêm túc như vậy uỷ khuất như vậy thực sự không thích hợp với Triệu Bắc a! “Hắn cho ta suy nghĩ lại thật kỹ…” Triệu Bắc chậm rãi nói, cũng không biết là nói với Tô Tạ hay nói với chính mình, “Có nên tiếp thu hắn hay không…” “Các ngươi không phải đã làm rồi sao? Còn lo nghĩ cái gì a!” Tô Tạ không chút do dự thốt ra. “Làm gì?” Lần này đến phiên Triệu Bắc mờ mịt. “… Chẳng lẽ suốt đêm qua hai đứa chỉ ở trong phòng đàm đạo về nhân sinh quan thế giới quan thẩm mỹ quan?” Tô Tạ chấn kinh luôn rồi! “… Chứ không thì làm gì?” Triệu Bắc nuốt nước bọt, khuôn mặt có xu hướng đỏ lên. “Quả là đáng tiếc.” Tô Tạ thở dài, thiên thời địa lợi cùng nhân hòa… Bùi Nam cư nhiên buông tha hắn. “Tối qua hắn và ta trò chuyện đến khuya, hắn nói với ta, con đường này không dễ đi, thậm chí rất gian nan,” Triệu Bắc dừng một chút, mới nói tiếp, “… Phải chịu đựng rất nhiều, nhưng…” Không ngờ Bùi Nam cư nhiên nghiêm túc như vậy… Tô Tạ sửng sốt không nhỏ. “… Nếu đối tượng là ta,” Lần này Triệu Bắc dừng thật lâu, “Hắn nguyện ý chịu đựng mọi áp lực…” Tô Tạ cả giận nói: “Được công như vậy, thụ còn đòi gì nữa! Ngươi còn suy với nghĩ cái quái gì… Mau phốc một cái nhào tới ôm chân hắn đi!” Triệu Bắc ngẩn tò te, sau đó ủy ủy khuất khuất phản bác: “Tuy rằng ta không hiểu ngươi đang nói cái gì công cái gì thụ… nhưng mà người chủ động rõ ràng là hắn, tại sao muốn ta phải nhào tới ôm chân hắn?” “Xem bộ dạng nương tử bé bỏng của ngươi kìa,” Tô Tạ tặc lưỡi, “… Số 0 chắc luôn!” “Gì chứ!” Triệu Bắc lần thứ hai ủy ủy khuất khuất lên tiếng, “Rõ ràng nhìn ta mạnh mẽ hơn hắn mà…” “Bây giờ đang thịnh hành cường tráng thụ… như ngươi vậy đó.” Tô Tạ tận tình khuyên nhủ. “Vậy sao?” Triệu Bắc do do dự dự. “Ân.” Tô Tạ phi thường trịnh trọng phi thường nghiêm túc gật đầu. … Học đệ: Cho nên, cuối cùng ngươi bảo hắn mang theo “áo mưa” và gel bôi trơn đi tìm Bùi Nam? ∑(っ°Д°;)っ Tô Tạ: Ka ka ka ka φ(≥ω≤*)φ Học đệ: Ta thay hắn ai điếu… Tô Tạ: Thân là thụ, phải giác ngộ về chuyện bị bạo cúc ╮(╯_╰)╭ Học đệ: Ngươi đang nói ngươi sao? Tô Tạ: Đồ khùng! Ngươi mới là thụ ( ̄ヘ ̄o#) Tô Tạ vừa lên QQ, liền khẩn cấp pm tiểu học đệ, chia sẻ với hắn chút chuyện nhàn rỗi ít ai biết. Học đệ: À… hôm nay là sinh nhật ca hội của Mạc Phụ Như Lai đại nhân, ngươi có tham gia không? Tô Tạ: Có xem một chút… Tô Tạ chỉ là đứng ngó trước máy vi tính của đại nhân, miễn cưỡng cũng coi như có tham gia. Học đệ: Vậy ngươi có biết đối tượng mới của Quân Ý Như Đao không? Tô Tạ: Đại nhân có đối tượng mới? Tô Tạ bồn chồn, không hiểu sao lại có dự cảm bất hảo… Học đệ: Phải a… Bọn họ còn công khai ân ái trên YY nữa kìa! Dự cảm bất hảo trong lòng càng lúc càng rõ ràng! Tô Tạ: Công khai ân ái…? Học đệ: Ân, bất quá tên gian phu kia không nói gì cả, đại nhân bảo hắn xấu hổ… Quả nhiên! Học đệ: Hình như bọn họ quen biết nhau ngoài đời… Ân, ta không có ý gì khác… Tô Tạ: = = Hắn tuyệt sẽ không nói cho học đệ biết vị gian phu kia chính là Tô Tạ hắn! Học đệ: Học trưởng nếu như trái tim pha lê của ngươi tan nát, vòng tay ta vĩnh viễn rộng mở vì ngươi… Tô Tạ: = = Học đệ: Tuy rằng ngươi và đại nhân là không thể, nhưng ta vĩnh viễn đứng đằng sau nhìn về ngươi… Tô Tạ: … Tô Tạ: Ta biết ta và đại nhân là không có khả năng. Ngươi không cần đặc biệt cường điệu. Tô Tạ: Xí khoan, hình như trước giờ ta chưa từng nói ta hy vọng có XXXX gì với đại nhân nhá! Học đệ: Học trưởng ~ ngã vào vòng tay ta đi ~~ Tô Tạ: Cút xéo cho ta nhờ ( ̄ヘ ̄o#) Tắt khung chat với học đệ, Tô Tạ bất giác cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn vô cớ. Tuy những lời học đệ nói là sự thật, nhưng nghe từ miệng người khác nói ra luôn đặc biệt thất vọng a. Mà con người một khi thất vọng, sẽ thấy trống trải, thấy cô đơn. Vì vậy Tô Tạ đang trống trải cô đơn liền mở weibo vạn năm không update của hắn. Bởi vì vạn năm không update, weibo hắn mất đi rất nhiều người follow. Tô Tạ buồn bực phát một dòng chữ —— Cô đơn trống trải lạnh giá, mong được ấm áp được yêu thương được bao dưỡng. Được rồi, cái câu được bao dưỡng ở khúc đuôi chỉ là tiện tay gõ thêm thôi. Tô Tạ thẫn thờ nhìn dòng weibo vừa đăng, sau đó chạy qua diễn đàn tìm truyện đọc. —— Tiêu đề: Cần tìm siêu cấp ngược văn ngược luyến tình thâm ngược kiểu chó má nhất ngược thân ngược tâm ngược đến chết đi sống lại, tốt nhất là ngược cho nhân vật chính chết luôn, ngược cho bán thân bất toại cũng được, tốt nhất là BE, hay nhất là chết hết cả đám. Hễ mỗi lần Tô Tạ thất vọng, thì không thể thấy người khác tốt số, cho nên hắn muốn xem ngược văn. … XX, ngươi đang ở nơi nào… … Tô Tạ đọc xong, cảm thấy trong lòng chỉ thêm buồn bực… Mà càng buồn bực chính là, lúc hắn đọc truyện, cứ luôn hình dung Thẩm Cố nhập vai tra công trong đó… Tô Tạ thở dài, đây… đại khái là lần đầu tiên trong đời hắn thất tình a. Tuy rằng còn chưa bắt đầu, mà đã tàn lụi. … Nói không chừng vị đương sự kia căn bản không hề hay biết gì. Tô Tạ cảm thấy càng thêm ủy khuất, lúc này avatar của học đệ lại bắt đầu hoan thoát chớp lia lịa. Học đệ: Học trưởng học trưởng ∑(っ°Д°;)っ Tô Tạ: Kích động hô hào làm chi, phàm chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh… Học đệ: Học trưởng, không thể bình tĩnh a học trưởng ∑(っ°Д°;)っ … Tại sao lại có cảm giác đoạn đối thoại này quen quen nhỉ? Tô Tạ: Gì nữa đây = = Học đệ: Quân Ý Như Đao đại nhân hắn… comment trên weibo của ngươi. … Quả nhiên đã từng gặp qua rồi! Đây còn không phải là tình tiết ở chương đầu sao?! Học đệ:【 trích dẫn 】Quân Ý Như Đao: Ta bao dưỡng ngươi ^_^【 trích dẫn 】 Tô Tạ đơ ra hết năm giây… Trầm mặc hết năm giây… Chấn kinh hết năm giây… Sau đó… Tô Tạ: Cái… gì!!!!!!!!! ∑(っ°Д°;)っ!!!!!!!!!! —— Tác giả phát biểu: Thật ra nội dung truyện này là về một em thụ thích buồn vô cớ suy diễn lung tung… Suy diễn qua… Suy diễn lại… Suy diễn xong… … Thì HE thôi…