Phượng nghịch thiên hạ

Chương 610 : Ta dẫn ngươi đi (19)

“Mặc Liên!” Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, nhưng bên trong vực sâu lúc này chỉ toàn là tiếng rít gào của hung điểu, Mặc Liên căn bản không nghe thấy được! “Vương! Thực lực của Mặc Liên rất mạnh, hắn sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa hắn ở phía sau đoạn hậu như vậy có thể giúp chúng ta trì hoãn được rất nhiều thời gian!” A Tát Lôi hô to, đây là Mặc Liên của Quang Diệu Điện đó, nhìn bộ dáng dễ dàng kia của hắn, căn bản không cần bọn họ phải lo lắng. Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, trong đầu thoáng phân tích một chút, sau đó mới nói: “Các ngươi đi trước đi, ta rất nhanh sẽ đuổi theo!” Nàng vừa nói vừa đem Tiểu Hổ triệu hoán ra. Phong Liên Dực nói: “Ta đi với ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái. Hiện tại thời gian cấp bách, không thể nói thêm gì, bởi vậy nàng chỉ có thể gật đầu, sau đó khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thay đổi phương hướng bay về phía Mặc Liên. “Vương!” Cát Khắc hô to, thời điểm nguy hiểm như vậy sao cứ nói đi là đi cơ chứ? A Tát Lôi cũng tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vương là người trọng tình trọng nghĩa, không có khả năng bỏ rơi Mặc Liên, chúng ta cứ đi ra ngoài trước đi!” … Tuy cách một vách núi, thế nhưng nguyên khí nóng rực kia vẫn làm cho không khí bên này sôi trào, từng luồng khí nóng giống như cuồng phong bốc lên, thổi tung mái tóc dài cùng vạt áo của bọn họ. Ở một chỗ khác của vách núi màu lửa đỏ, thanh âm va chạm kịch liệt liên tiếp truyền đến, mỗi lần va chạm, cả vực sâu tựa hồ cũng rung lên, phía trên lại có vô số đá vụn rơi xuống, giống như một trận mưa đá vậy! Đám hung điểu đều rối rít bỏ chạy, căn bản không dám tiếp tục lưu lại nơi này. Khói bụi do cơn mưa đá tạo thành không ngừng bay lên, kết hợp với từng luồng khói mù do hỏa diễm thiêu đốt dần dần che phủ tầm mắt hai người. Vì để tránh bị sóng nhiệt đánh trúng, Băng Linh Huyễn Điểu phải bay khá cao, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt rất khó khăn mới có thể tìm được thân ảnh của Mặc Liên. Thời điểm bay qua phía trên Huyễn Linh Thú, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên đứng lên. “Nguyệt?” Phong Liên Dực có chút khó hiểu nhìn nàng, tuy nàng không có nói ra, nhưng hắn vẫn biết được nàng muốn làm cái gì! “Quá nguy hiểm, ta không muốn nàng mạo hiểm!” “Yên tâm, ta chưa bao giờ làm chuyện tình mà ta không nắm chắc!” Hoàng Bắc Nguyệt hướng hắn mỉm cười: “Hắn đối với ta thật lòng thật dạ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn! Chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.” “Ta…” Phong Liên Dực vừa định nói hắn sẽ cùng nàng đi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hoàng Bắc Nguyệt đã từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống! Không khí bị thiêu đốt nên vô cùng nóng bỏng, cảm giác này giống như ngâm mình ở trong nước sôi vậy, nóng đến mức có thể khiến cho da thịt bong tróc. Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nghĩ tới phía dưới lại nóng như vậy! Một tờ Ngự Băng Phù hiện lên trong tay, hàn băng chi khí chậm rãi từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân, lúc này cảm giác nóng rực mới giảm bớt đôi chút! “Mặc Liên!” Nhìn thấy Huyễn Linh Thú ở phía trước cách đó không xa, Hoàng Bắc Nguyệt một cước dẫm lên tảng đá lớn đang rơi xuống, sau đó thân thể giống như một mũi tên rời cung bắn mạnh về phía Huyễn Linh Thú. Mơ hồ nghe được có người kêu tên mình, Mặc Liên theo bản năng quay đầu lại, lúc này hắn mới sực nhớ hai mắt mình không nhìn thấy gì, trước mắt vẫn chỉ là một mảnh hắc ám, nhưng âm thanh quen thuộc kia khiến cho đáy lòng hắn cảm nhận được một tia ấm áp. Dựa vào năng lực cảm giác chuẩn xác, Mặc Liên vươn tay đỡ lấy thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Tình cảnh này, thật giống như nàng từ đằng xa chạy tới nhào vào lồng ngực của hắn vậy, điều này làm trái tim của hắn rung động không thôi. Mặc Liên ngẩn ra, có chút không thích ứng được cái cảm giác trái tim kịch liệt rung động này. “Thật là nóng!” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn hô to một tiếng, đất đá chung quanh không ngừng rơi xuống, quả thực rất ồn ào, bởi vậy nàng phải nói lớn thì hắn mới có thể nghe thấy.