Phượng nghịch thiên hạ

Chương 457 : Thiên hạ là địch (26)

“Ta đã nói sẽ không quay về, các ngươi còn muốn ta nói lại lần thứ hai sao?” Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa bất động thanh sắc quan sát trận pháp. Khi còn ở hiện đại, nàng đã từng chiến đấu cùng một vị Ngũ Hành cao nhân, bị Ngũ Hành Trận của hắn vây khốn ba ngày ba đêm, nghe nói trận pháp kia cũng không phải bản hoàn chỉnh mà chỉ là bán thành phẩm, nhưng nếu như không phải sư phụ kịp thời chạy tới, chỉ sợ nàng đã bị vây khốn đến chết rồi. Trận pháp là một môn học bác đại tinh thâm. Sau lần đó trở về, nàng liền dốc lòng nghiên cứu, cũng có hỏi thăm thêm từ sư phụ, nhưng những điều sư phụ nói thật sự quá mức tinh diệu, nàng còn chưa kịp học hết thì đã xuyên tới cái thế giới này rồi. Tuy nhiên trận pháp nào cũng đều có sinh môn cùng tử môn, tử môn không được đụng tới, trong khi sinh môn lại chính là đường ra! Mà Thiên Tuyệt Trận này là do năm loại nguyên khí chống đỡ mà dựng lên, trong đó ẩn chứa thuyết Ngũ Hành tương sinh tương khắc, thiên biến vạn hóa, mặc kệ từ phương hướng nào đột phá đều sẽ bị các trưởng lão khác nhanh chóng chạy tới, đem nàng vây khốn! Thiên Tuyệt Trận lúc này còn chưa có phát động, nếu không, một khi mười hai vị trưởng lão cùng lúc phát ra năm loại nguyên khí, đến lúc đó kinh lôi đánh xuống, liệt hỏa thiêu đốt, hàn băng giam cầm, hắc thổ chôn sống, tật phong cắt yết hầu, nàng làm sao có đường sống đây? Ánh mắt của nàng xẹt qua người mười hai vị trường lão nhưng lại không phát hiện ra chút sơ hở nào! Thương Hà viện trưởng biết nàng là người thông minh, bởi vậy nhanh chóng nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, trong Thiên Tuyệt Trận có một chữ “tuyệt”, nghĩa là không có lối thoát, không có sinh môn, trời cũng tuyệt cả đường lui của ngươi! Nếu muốn đi ra ngoài, trừ phi lão phu tự mình giải trận pháp, nếu không, trận pháp sẽ đem ngươi vây khốn cả đời!” Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, từ từ ôm hai cánh tay ngồi xuống, hai chân buông thõng, khẽ đung đưa. “Tốt, mắc kẹt thì mắc kẹt, dù sao ta trẻ hơn đám già các ngươi nhiều lắm, ta sẽ chờ, chỉ cần một người trong các ngươi chết già thì ta có thể đi ra ngoài rồi. Xem thử xem, rốt cục là các ngươi vây chết ta, hay là ta kéo các ngươi chết theo!” Lúc cần vô lại, nàng cũng kém hơn ai! Huống chi nàng thật sự phải chờ mà. Hừ, chờ Linh Tôn tới, để xem mấy lão gia hỏa này còn ai dám vây khốn nàng nữa không! (My: tỷ đúng là rất vô lại nha :) ) Xương sống không đủ cứng rắn mà cũng dám đấu với nàng ư!? “Nha đầu kia!” Một vị trường lão khác râu tóc dựng ngược, giận dữ trừng mắt nhìn nàng. Vấn đề tuổi tác chính là chỗ đau lớn nhất của mấy vị trưởng lão này! Đáng tiếc Thương Hà viện trưởng đã có lệnh, không thể động thủ với nha đầu này, nếu không, bọn họ cũng không ngại cho nàng nếm thử tư vị của Thiên Tuyệt Trận! Thương Hà viện trưởng nhíu mày nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Thương Hà viện trưởng, hiện tại bên trong Thất Tháp đang xảy ra chiến sự liên miên, cũng không biết Linh Tôn có thể địch nổi lực lượng của Tỏa Hồn Chung hay không nữa đây? Ta nghe nói Tỏa Hồn Chung là Thần khí đó nha! Ngay cả Thần thú cũng có nguy cơ ăn thiệt thòi, nếu Linh Tôn bị người Đông Ly Quốc bắt được, hắc hắc, Linh Ương Học Viện thiếu một đầu Thần thú bảo vệ thì không nói, nhưng nếu để Đông Ly Quốc có thêm một đầu Thần thú, đến lúc đó tấn công Nam Dực quốc thì… Ha ha ha.” Mi tâm của Nam Cung trưởng lão giật giật, động tĩnh lúc nãy của Thất Tháp đương nhiên bọn họ cũng cũng biết, chỉ là bọn họ không nghĩ đến đó là người của Đông Ly Quốc đến quấy rối! “Viện trưởng, lời nha đầu này nói là sự thật sao?” “Hơn phân nửa là thật.” Sắc mặt của Thương Hà viện trưởng phi thường ngưng trọng, động tĩnh bên Thất Tháp liên tiếp truyền tới, khiến trái tim của hắn không khỏi thít chặt! Hoàng Bắc Nguyệt tiếp tục cười nói: “Thất Tuyệt Trận của các ngươi lợi hại như vậy, không dùng để đối phó cường địch Đông Ly Quốc, ngược lại lại dùng để đối phó ta, có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây?”