Phượng nghịch thiên hạ
Chương 272 : Nhất gia chi chủ (5)
Tuyết di nương liền vội vàng kéo Tiêu Vận, tôi danh lớn như vậy bọn họ sao dám gánh, nỗi oan ức ngày hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng .
“Tam cô nương đừng nóng giận, là ta lỗ mãng, nói chuyện không biết suy nghĩ, Tam cô nương làm rất đúng nên vả miệng.” Tuyết di nương nửa bên mặt sưng vù, có chút uất ức nhìn thoáng qua Tiêu Viễn Trình, hốc mắt có chút sưng đỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Di nương nếu nhận sai, ta cũng không phạt quá nặng, vả miệng ba cái là được. Đông Lăng đã vả một cái còn hai cái thì để Hạ Ny làm đi!”
Nàng ở ngoài nhìn như đã xuống nước, để cho Hạ Ny đánh nhất định là không đánh mạnh, nhưng mà để cho một nha hoàn của chính mình đánh vào mặt chủ nhân là một sự khuất nhục nặng nề! Tuyết di nương cắn môi dưới, Hạ Ny lập tức quỳ trên mặt đất: “Nô tỳ không dám!”
“Đồ vô dụng, trong phủ nuôi ngươi làm cái gì, ngay cả lời chủ nhân nói cũng không nghe!” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt phát lạnh, “Kéo đi xuống, đánh mười bản tử!”
Gia đinh bên ngoài liếc mắt trao đổi một cái, biết bây giờ không giống với ngày xưa. Bắc Nguyệt quận chúa hôm nay ở trong phủ lập uy, lại có lão gia tử làm chỗ dựa, ai dám cãi lời nàng? Lập tức đi vào kéo Hạ Ny đi ra ngoài đánh.
Trong viện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nha hoàn trong tiền thính mỗi người cũng sắc mặt trắng bệch, biết Bắc Nguyệt quận chúa quả nhiên là nhân vật lợi hại nói một không hai!
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt Tuyết di nương một cái, nói : “Hạ Xuân, ngươi tới đi.”
“Vâng” có vết xe đổ Hạ Ny này, Hạ Xuân không dám do dự dù chỉ một chút, tiến lên đối với Tuyết di nương nói : “Di nương, nô tỳ phụng mệnh làm việc, ngài ngàn vạn lần đừng trách tội.” Nói xong, liền nhanh như cắt, hai cái cái tát đã giáng xuống!
Tiêu Vận nắm thật chặt tay, Tuyết di nương cắn răng, đánh xong liền hướng bộ mặt sưng vù đứng lên đối Hoàng Bắc Nguyệt hành lễ: “Đa tạ Tam cô nương lưu tình.”
“Di nương nhớ kỹ giáo huấn là tốt rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, cũng không nhìn nàng, mà là nhìn về phía Tiêu Viễn Trình, “Phụ thân, Bắc Nguyệt tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có một số việc xử lý không tốt, vẫn xin ngài nhắc nhở vài câu”
Nhắc nhở? Tiêu Viễn Trình cười nhạt, chuyện mới vừa rồi, có thể để cho hắn mở miệng nhắc nhở sao? Nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, đen cũng có thể nói thành trắng đế cho người ta không có được một con dường sống!
Miệng lưỡi độc đến vậy Tiêu Viễn Trình đời này lần đầu tiên gặp qua!
Nữ nhân của hắn, nữ nhi của hắn cũng bị oan ức mà hắn ngay cả một biện pháp nhỏ cũng không có chỉ có thể trơ mắt nhìn, tâm trạng khó chịu vô cùng!
“Hừ, chuyện của ngươi, ngươi làm sao cho hợp lý là được. Nhưng mà di nương tốt xấu gì cũng là trưởng bối, ngươi là tiểu bối vẫn nên cư xử cho đúng mực, đừng để người ngoài nhìn vào nói người phủ trưởng công chúa không có quy củ!”
“Vâng, Bắc Nguyệt nhất định ghi nhớ.” Hoàng Bắc Nguyệt khiêm nhường gật đầu, sau đó lời nói xoay chuyển, lại nói: “Vậy mới vừa rồi Bắc Nguyệt đề chuyện tình, phụ thân cân nhắc như thế nào?”
Tiêu Viễn Trình trong lỗ mũi hừ mạnh: “Chuyện này, chờ ngươi lớn lên chút nữa hãy nói! Hôm nay cũng không thích hợp!”
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, khẽ vân vê vạt áo, nói : “Phụ thân là sợ ta quản phủ trưởng công chúa không tốt sao?”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, tự nhiên có việc không thể xử lý tốt được!”
“Phụ thân lo lắng, cũng không phải không có đạo lý, ta còn nhỏ không có kinh nghiệm. Tuy nhiên tương lai một ngày nào đó, phủ trưởng công chúa vẫn là do ta nắm giữ, cho nên có vài thứ vẫn là sớm học một chút. Ta xem hôm nay để cho Chu quản gia đem sổ sách trong phủ cầm đến, ta xem trước, sau đó chậm rãi học tập đi.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
161 chương
357 chương
83 chương
406 chương
29 chương