Phượng nghịch thiên hạ
Chương 156 : Trừng phạt chi hỏa (6)
Trong nháy mắt biển lửa cuồn cuộn dâng lên! Hơi nóng ngập trời liên tục bốc lên cao, thẳng hướng đến chỗ cao nhất trong bóng tối, nhất thời những thứ ẩn giấu trong bóng đêm đều được chiếu sáng!
Từng con Lam Biên Bức* đang treo ngược hiện ra, trong bóng đêm tất cả bọn chúng đều nhắm mắt lại, nhưng khi hỏa diễm bốc lên đó, độ ấm nóng rực cùng ánh sáng chói mắt lập tức khiến chúng đồng loạt mở mắt!
*lam biên bức: dơi xanh
Từng đôi mắt lóe ra lam quang làm cho người ta hết sức sợ hãi!
Mỗi một con Lam Biên Bức lớn nhỏ đều có thể so với một con đà điểu, khi mở cánh ra nhìn càng to lớn!
Lam Biên Bức là linh thú thập giai, rất thích hút máu tươi, tính tình hung tàn, người hay thú hễ bị bọn chúng bắt được thì đều chết rất bi thảm!
Ở trong Mê Vụ Sâm Lâm, bọn chúng là một tộc loại hoành hành ngang ngược! Bởi vì bình thường bọn chúng đều xuất hiện thành đàn cho nên dù linh thú lực công kích vô cùng cường đại, cấp bậc vô cùng cao không cẩn thận một chút cũng sẽ bị thua trên tay bọn chúng!
Linh thú thập giai, ở trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt cùng Chiến Dã chẳng qua là giống như tiểu hài tử, không đủ để gây sợ hãi.
Nhưng mà Lam Biên Bức tại nơi này số lượng thật sự rất nhiều, lúc nhúc đậu ở phía trên, từng đôi tròng mắt màu lam chỉ nhìn thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt lộp bộp một tiếng, lông tơ trên người cũng dựng thẳng đứng lên.
Sóng nhiệt quay cuồng xa xa, tình cảnh chỗ gần nơi Lam Biên Bức tụ tập thành đàn đột nhiên trở nên vạn phần nguy hiểm!
“Lui đi.” Chiến Dã thấp giọng nói một tiếng, không dám chậm trễ, lập tức triệu hồi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân ra.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, bị quấy thời kì đột phá, Linh Tôn đã tỉnh giấc, Linh Tôn dưới cơn thịnh nộ này sẽ không chịu để yên như vậy, bọn họ không biết sâu cạn, tùy tiện đi trêu chọc cũng sẽ không có trái cây tốt mà ăn.
Huống chi, những Lam Biên Bức cũng làm cho người ta rất đau đầu!
Trong nháy mắt hai người khống chế linh thú của chính mình nhanh chóng bay trở về đường cũ.
Nhưng mà rõ ràng quay lại so với lúc tới khó khăn hơn nhiều!
Lúc tới biển lửa vẫn còn vô cùng yên tĩnh, phía trên cũng không Lam Biên Bức tụ tập thành đàn như vậy.
Hiện tại thân hình bọn họ mới vừa động, lam quang trong mắt đám Lam Biên Bức này sâu kín lóe lên, sau đó thanh âm vỗ cánh hỗn độn vang lên, vô số Lam Biên Bức từ phía trên bay xuống.
Hai người còn sống ở trước mắt, mùi vị máu tươi tràn ngập hấp dẫn như vậy, trong nháy mắt những Lam Biên Bức càng thêm hăng máu, điên cuồng đuổi theo phía sau bọn họ!
Cũng bởi vì Linh Tôn tức giận mà trên mặt biển lửa từng cơn sóng gió động trời cuồn cuộn dâng lên!
Chiến Dã xoay người, lập tức trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm lóe ra tử quang, kiếm khí ngưng tụ vung về phía sau, phóng ra một trận liệt hỏa màu tím trong nháy mắt thiêu chết một đám lớn Lam Biên Bức!
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm than một tiếng tốt, nhưng mà dường như cùng một lúc nàng phải thấp giọng mắng một tiếng!
Một đám Lam Biên Bức chết cháy thì càng có nhiều Lam Biên Bức khác đuổi theo!
Số lượng nhiều như vậy, nếu như khổ đấu cùng bọn chúng tất phải hao phí lượng nguyên khí rất nhiều, nếu như còn chưa đến được cửa mà bị Linh Tôn đuổi theo thì bọn họ thật xui xẻo.
“Mặc kệ bọn chúng, mau tiến lên phía trước!” Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, thúc giục Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng bay lên phía trước.
Chiến Dã hiểu ý, cũng không ham chiến, bảo kiếm quét về sau một cái, sau khi một đám Lam Biên Bức chết cháy liền không quay đầu mà chạy đi.
Bình thường tốc độ của bọn ở trong mắt cao thủ tuyệt đối là đạt đến cảnh giới nhanh tới mức khó tin, nhưng mà ở thời khắc sinh tử tồn vong này lại cảm thấy chậm đến khó tin!
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
93 chương
95 chương
123 chương
126 chương