Phượng Mị

Chương 47 : Phiên Ngoại: Lôi

Ta là một đứa nhỏ không may mắn, vừa sinh ra phụ thân vì chảy sản mà tử, sau đó công việc làm ăn của mẫu thân ngày càng giảm, gia tộc ngày càng suy sụp….vì thế ta từ nhỏ ko nhận được sự yêu thương chăm sóc của gia đình Ta ko có tên, chỉ biết từ khi ý thức được bản thân thì đã sống trong một góc tiểu viện hoang nát, vài ngày sẽ có một vú già đưa cơm nước cùng vật dụng cần thiết cho ta Sống trong cô đơn, bị ghẻ lạnh, ko ai thừa nhận….từ gia tộc. Ta bắt đầu chán ghét tất cả, ta cũng ko còn ao ước được sự quan tâm của nương dành cho ta như những đứa nhỏ khác, ta mắt lạnh nhìn tất cả. Có lẽ vì thế mà ta càng trở nên trầm mặt, ít nói…..đúng hơn là lạnh lùng Cứ tưởng cuộc sống vô vị sẽ kéo dài như thế cho đến một ngày, các muội muội cùng đệ đệ…..chạy đến tiểu viện tìm ta. Vì ko được gia tộc thừa nhận cho nên bọn chúng cũng ko coi ta là tỷ tỷ, cứ mỗi lần tìm đến là chế nhạo cùng đánh đập…..ta hận! ta chán ghét….vì sao ta lại như thế chịu sỉ nhục, ta thề! Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại tất cả, đứng trên đỉnh điên phong mà nhìn các ngươi….. Sau khi bọn chúng đánh xong, bỏ đi…ta ko khóc….đứng dậy liếm vết thương của mình, lúc ấy trông ta như tiểu thú bị thương, ánh mắt hoang dã…có lẽ vì như vậy mà ta lọt vào tầm ngắm của hắc y nhân Hắn hỏi ta có muốn thoát khỏi nơi này Được! ta đồng ý, chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ oanh oanh liệt liệt trở về, lúc đó mẫu thân đại nhân..ngươi sẽ như thế nào đối mặt với ta ni!! Này đứa con có lẽ ko tồn tại trong trí óc của ngươi đi Khi rời khỏi tiểu viện đó, lúc ấy ta 10 tuổi Hắc y nhân là người của Huyết sát minh cung, hắn thu thập những cô nhi cùng những đứa trẻ bị bỏ rơi về cho cung chủ của bọn họ chọn hộ pháp, còn lại sẽ đi huấn luyện thành sát thủ Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chủ nhân của ta….ta thật sâu kinh ngạc rồi. Nàng lúc ấy chỉ khoảng 7,8 tuế còn nhỏ hơn ta nhưng khí thế bá đạo, cao ngạo như thần nhìn chúng ta khiến cho ta tâm run lên bình bịch… Nàng lúc ấy, một thân hỏa y, lạnh khốc băng mâu…..nhìn hơn 100 đứa nhỏ chúng ta, nàng sẽ chọn 4 người trong đó làm tứ đại hộ pháp…ta lúc ấy chưa bao giờ như vậy mãnh liệt ước ao một điều gì đó từ lúc sinh ra đến bây giờ, đó là có thể được nàng chọn….bởi ta cảm nhận được đi theo nàng, bên cạnh nàng, cuộc đời của ta sẽ tạo nên kì tích chăng Nàng liếc mắt nhìn chúng ta, sau đó lạnh lùng chọn ra bốn người…mà trong số người đó trong đó có ta, lúc ấy ta vui mừng tưởng chừng như ngất đi, hân hỉ….là cảm giác lần đầu tiên ta cảm nhận được….. Sau này, ta từng vấn nàng, vì sao lúc đó lại chọn ta…nàng nhẹ nhàng mỉm cười, phượng mâu lóe sáng tinh quang, nhẹ giọng nói: “ vì lúc ấy ngươi như con tiểu báo bị lạc đường, ngơ ngác….nhưng ánh mắt của ngươi che dấu rất tốt, bề ngoài là một kẻ bất cần đời nhưng nội tâm ngươi ẩn giấu thật sâu tham vọng, ngươi là kẻ nội liễm…cũng là kẻ mà ta cần”…lúc đó ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng lúc đó mới 7 tuế, nhìn người đã sâu xa như vậy, như vậy thế gian này, có ai có thể địch lại nàng đây!! Ta được đặt tên Lôi, còn ba người còn lại là Phong, Điện cùng Vũ….chúng ta bốn người cùng nàng cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập. Nàng rất giỏi, ko chỉ luyện võ kì tài mà còn tinh thông kì binh bố trận, y thuật cùng độc dược. Cầm, kì, thư, họa…..nàng có thể nhẹ nhàng học nhưng lại đạt thành tựu rất cao, trong khi đó bốn người chúng ta dù có nỗ lực như thế nào cũng ko thể đuổi kịp nàng. Nàng dạy cho chúng ta võ công, dạy chúng ta binh thư yếu lược…y thuật, độc dược….nàng cho chúng ta thân nhân, cho cúng ta ấm áp…người đời nói rằng nàng tàn khốc lạnh lùng, nhưng hơn ai hết nàng là kẻ tình si nhất trong thiên hạ Ta còn nhớ, khi nàng tỉnh dậy sau khi nàng luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, lúc đó ta rất đau lòng….cảm xúc lần thứ hai của ta khơi dậy cũng vì nàng. Điều đầu tiên nàng sai chúng ta làm là điều tra một người tên là Trầm Phượng, nhưng khi chúng ta đến đó, hắn đã không còn. Hơn 10 niên nàng vẫn ko ngừng tìm kiếm, lục tung cả tam quốc nhưng vẫn ko tìm thấy tung tích của hắn Lạnh lùng như nàng, vô tâm ko lòng dạ nào như nàng nhưng vì hắn mà tâm trạng luôn bất ổn định, mỗi lần chúng ta thông báo ko tìm được tung tích của hắn nàng ko dấu nỗi tâm trạng thất vọng. Có lẽ vì vậy mà cái tên Trầm Phượng in sâu trong lòng ta, ta thật tò mò kẻ có thể khiến tuyệt thế vô song như nàng động tâm sẽ là như thế nào ni. Rồi có một ngày nàng bên ngoài đem về một thiếu niên, nàng dịu dàng ôn nhu thủ hộ hắn như thể là trân bảo hiếm nhất thế gian…..khiến cho ta đôi khi thật ghen tỵ với hắn Hắn là Trầm Phượng, là chủ quân của chúng ta….hắn là một cái ôn nhu lại thiện lương đích nam nhân, nhưng ta vẫn ko thấy hắn xứng với nàng. Nàng như vậy tuyệt diễm, như vậy khuynh thế hoàn vũ….hắn ngược lại, ngoại trừ xinh đẹp băng dung, hắn ko biết gì cả, ngay cả cầm, kì, thư, họa…..có lẽ trong lòng ta. Cũng ko có thể ai xứng với nàng đi…. Nhưng là nàng thật sâu ái hắn, sủng hắn, đau hắn…nàng có thể phụ tất cả người trong thiên hạ cũng ko phụ hắn. Ta cũng ko biết hắn như vậy có thể khiến cho nàng như vậy mê luyến nha!!..nhưng mà hắn có thể khiến băng sơn đích nàng hóa thành nhiễu chỉ nhu, như vậy cũng được đi…ta thở dài Nhưng mà ta thật ko ngờ rằng nàng có một ngày vì hắn mà tuyên chiến cả thiên hạ, vì hắn chắn tên mà trúng độc, vì hắn mà nhuộm máu tam quốc, vì hắn mà thống nhất đại lục. Nhìn nàng đóng chặt mắt nằm đó, ta có chút oán hận hắn- Trầm Phượng, lại vì hắn mà nàng bị thương, sao ta ko oán. Thế nhưng, ta lại ko ngờ rằng hắn vì nàng hủy đi nguyệt lực….làm cho bản thân lão hóa gấp 3 lần người bình thường. Ta luôn nghĩ hắn ko xứng với nàng, nhưng sai rồi!! ta thật sự sai!! Hơn với ai hắn là người có tư cách đứng bên cạnh nàng nhất. Nếu như hắn vì cảm thấy ko xứng mà rụt rè lùi bước, thì nàng sẽ càng đau lòng thôi! Hơn bất cứ ai, hắn là kẻ cố chấp cùng kiên định. Vì nàng hắn có thể làm rất nhiều việc….vì nàng , ko ngại nhiễm huyết hắn đích thuần khiết, vì nàng…hắn ko thể sống đến 25 tuế….. Một mảnh tình si Hỏi ai là kẻ cho ai nhiều hơn Tình bi, tình lụy…. Nàng cùng hắn, cả cuộc đời quấn quýt, si mê, yêu luyến….. Có lẽ, ko phải ai hơn ai Mà là tâm của ai dành cho ai nhiều thôi Ta vô tâm, ta ko lòng dạ nào….nhưng nhìn nàng cùng hắn hi sinh cho nhau, chấp niệm lẫn nhau….ta có chút hâm mộ…. Nàng đi rồi!!....đi cùng hắn…… Cả giang sơn đẹp như họa, cả thời kì thịnh thế yên hoa…. Của nàng nữ nhi, của nàng con… Tri kỉ của nàng Thuộc hạ của nàng….. Và cả chúng ta……cũng ko bằng hắn, Trầm Phượng….kẻ mất cách đây hơn 10 năm…. Xinh đẹp diễm độc, nàng cùng hắn….vĩnh chẳng phân li… Đường Vũ Mị- ta đích chủ nhân, nếu có kiếp sau ta nguyện vẫn là thuộc hạ của ngươi, được!!!!... ************************************************** Ko biết từ khi nào, thong dong đích hắn, thanh nhã đích hắn…..nhẹ nhàng như xuân thủy len lõi trong lòng ta…đến khi phát hiện, bóng dáng của hắn đã trong lòng ta lúc nào ko hay Hắn là Thanh Mộng, ân nhân của Phượng chủ quân, hắn ko xinh đẹp nhưng thanh tú cùng khí chất điềm đạm như lan, một thân thanh y càng khiến hắn động lòng người Hắn rất giỏi, có thể quản lí rất tốt phủ tướng gia! Hắn là nhân được cứu ra từ Ngõa long trại….bỏ lại cả quá khứ, lấy tên Vô Ưu làm lại từ đầu. có chí đích hắn, tài giỏi đích hắn….khiến cho ta lần đầu tiên có chút chú ý Hắn luôn thong dong, nhẹ nhàng ứng đối với mọi tình huống…. Từ khi nào thì hình bóng của hắn mọc rễ trong lòng ta nhĩ? Ta cũng ko rõ….chỉ biết mỗi khi hắn xuất hiện, ánh mắt của ta ko kiềm chế được mà dõi theo hắn thôi!! Chủ nhân có lần từng nói với ta Ko phải có xứng hay ko mà là có nguyện ý hay ko Vì ngươi chưa yêu nên ko hiểu Nếu có một ngày ngươi tìm được một người có thể khiến ngươi khuynh tẫn tất cả vì hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi Tâm trạng vì một người mà địch lại cả thiên hạ của chủ nhân…có lẽ bây giờ ta đã thấu Một người mà ngươi vì y buồn mà tâm trạng ko vui, vì y vui vẻ mà lòng vui lây, chỉ vì y nhẹ nhàng khách sáo quan tâm mà ngươi si ngốc cả ngày Có đôi khi ái một người rất đơn giản! cần chi hắn tuyệt thế xinh đẹp, cần chi hắn thông minh tài giỏi, cần chi hắn tinh thông cầm, kì, thư, họa…chỉ cần là hắn là hắn, ngươi đích ái nhân, một ánh mắt ôn nhu, một nét cười thoáng qua cũng đủ khiến ngươi si luyến. Đó mới chân chính là ái một người Bây giờ, ta hiểu được vì sao tài khuynh tuyệt thế như nàng lại như vậy ái sâu đậm Phượng chủ quân Nguyên do ko là gì cả, ái đôi khi chỉ là ái thôi Có lẽ vào cái nhìn đầu tiên ấy…. Một ánh nhìn khuynh đảo thời gian Một cái nhìn định tình cả vạn niên