Phượng Mị
Chương 25 : Sóng Gió Bắt Đầu
Nguyên niên 942 sơ thất, bỗng nổi lên thiên hạ lời đồn, ẩm ĩ lưu truyền trong nhân gian
Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế
Yêu nghiệt thiên hạ
Phá thế…….thương sinh
Đại lục một thống
Thịnh thế yên hoa…………
Nhất thời như một ngọn sóng không kiềm chế được lan truyền tứ phương, bất an, hoảng sợ………mọi thái độ đều khơi dậy trong lòng quần chúng
Tử mâu…tử mâu…………này thiên hạ duy nhất có tử mâu chẳng phải đương kim phu quân của đường tả thừa tướng đó thôi
Nhật quốc cùng Minh quốc……..hai quốc gia gây sức ép, bắt buộc Đường thừa tướng giao ra này hiện thế yêu nghiệt, dẹp yên sự bất ổn của dân chúng
Nhân dân hai nước oán thầm này hiện thế yêu nghiệt, mong muốn Đường thừa tướng vì nghĩa diệt thân, giao ra kẻ sẽ làm hại nhân gian!
Với này tình thế như vậy, Đường thừa tướng nói một câu
“ Dù hắn là hiện thế yêu nghiệt
Phá thế……….thương sinh….
Nhưng hắn vẫn là ta duy nhất ái nhân
Của ta phu quân
Của ta yêu
Này muốn bắt hắn trước hết bước qua xác ta”
Một câu nói, bình lôi đại chấn, kinh hoàng tứ phương, quân chủ của hai quốc gia xanh mặt. Thiên hạ này mấy ai có thể địch lại hắn cơ chứ
Này thiên hạ này, phá thế…thương sinh,….quan gì hắn đâu, hắn chỉ cần bảo vệ người hắn yêu là được rồi.
Hắn càng mong thêm loạn, ha hả.. hắn là ai cơ chứ? Là Đường Vũ Mị, vô tâm không lòng dạ nào,xem tẫn trò đùa nhân gian,sống chết của ngươi quan gì ta. Này đại lục một thống hay phân li thì có sao!!...
Dù giang sơn đẹp như họa kia cũng chẳng bằng một nét cười thoáng qua người trong lòng hắn
Cho nên
“ Nếu có kẻ nào làm cho hắn thương tổn, dù là một sợi tóc
Ta- đường vũ mị, làm cho kẻ đó sinh không bằng tử”
Đây là câu trả lời, cũng là lời tuyên chiến với các quốc gia
Này lạnh lùng tuyên bố, khuynh thế băng dung, hỏa y rực lửa…băng mâu lãnh khốc….nàng như thần, như ma, bố cáo thiên hạ…………..nhất thời cơn sóng dân tâm chùn xuống……..
Nhật quốc cùng Minh quốc trầm mặc
Dân chúng diễm nguyệt quốc vốn coi Mị như thần thủ hộ, nếu nàng nói vậy còn gì bất an, chỉ biết có nàng, Diễm Nguyệt quốc sẽ không sao rồi, cho nên này yêu nghiệt hiện thế….hắc hắc…quan gì ngươi đâu………
Này lớn mật tuyên bố……..cũng khiến cho không ít kẻ rung động
Minh quốc tam hoàng tử họ Mộ Dung Mặc Vân nói: “ Trầm Phượng, ngươi đúng là kẻ hạnh phúc nhất thế gian, có phân này yêu……một đời cũng đủ”.
Nhật quốc hoàng rất nữ Đông Phương Ngọc nói: “ tình si nha!! Này Đường tả thừa tướng đúng là kẻ si tình, vì một nam nhân không ngại tuyên chiến cả thiên hạ….”
Thiên tuyết quốc- một nước nhỏ nằm ở tây bắc Diễm Nguyệt
“ có này phân yêu, còn gì cầu!!.....Đường Vũ Mị……Vũ Mị……Mị….ta thật mong được gặp ngươi đâu….” Thanh y theo gió nhẹ nhàng vũ điệu, bóng dáng cao gầy, một đầu ô phát xinh đẹp được vén lên một thanh bích trâm…..thiếu niên chừng 15,16 tuế….không nhìn rõ dung nhan..nhưng cũng đoán được hẳn cũng là tuyệt thế mỹ nhân, ánh nhìn xa xăm nhìn về phía chân trời………
Cho dù người trong thiên hạ điều ruồng bỏ ngươi
Ta vẫn sẽ bên cạnh ngươi, cùng ngươi
Thay ngươi chắn bão táp mưa sa
Thủ ngươi, ôm ngươi….vĩnh viễn…
Cho nên của ta Phượng chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
398 chương
67 chương
66 chương
24 chương
62 chương
123 chương
43 chương