Phượng Ly Thiên
Chương 7
Quyển 2: Tướng vong vu giang hồ (Quên nhau giữa giang hồ)
Giang Nam tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, đúng là thời điểm tốt để du ngoạn.
Thành thị lớn nhất Huy quốc cũng không phải kinh thành, mà là Lạc Thành ở Giang Nam, nơi này có thể nói là trung tâm thương nghiệp của Huy quốc, mức độ phồn hoa ở đây tuyệt không thua kém kinh thành.
Thính Vũ Lâu, là trà lâu tốt nhất Lạc Thành. Trà lâu này khác hẳn với trà lâu bình thường, không xây dựng ở nơi náo nhiệt trong thành, mà là ở cạnh một mảnh rừng trúc lớn ở ngoại ô, trước lâu là một mặt hồ hoa sen, có cây cầu trúc tinh xảo nối thẳng tới cửa lớn Thính Vũ Lâu. Lầu một là đại sảnh, trung tâm xây một đài cao, mỗi ngày đều có người kể chuyện, ca hát Lầu hai là nhã tòa, kiến trúc có lan can nối liền với nhau, không có tường, cửa sổ thật to gần như sắp rơi xuống đất mở rộng, chỉ có một tấm mần cuốn bằng trúc để che đậy, ở trong mỗi nhã tòa đều có thể thưởng thức được cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
“Là chỗ tốt.” Ngồi ở một nhã tòa trên lầu hai gần hồ hoa sen, một thanh niên tuấn dật bất phàm thản nhiên nói, khí thế cao quý mà tự tin khiến mỗi cái giơ tay nhấc chân của y đều tràn ngập khí chất vương giả.
“Ha ha, thái tử điện hạ thích là tốt rồi.” Tri phủ Lạc Thành đứng ở bên cạnh không nở hoa trong lòng, “Thính Vũ Lâu này là trà lâu lớn nhất Lạc Thành, rất nhiều người kinh thành cũng vì ngưỡng mộ mà đến……”
Tri phủ Lạc Thành chỉ lo hưng phấn, không chú ý tới thanh niên đã nhíu lại đôi mày đẹp, thị vệ Tiêu Dật ở bên cạnh lắc lắc tay áo áo, Tri phủ kia lập tức thức thời im tiếng. Tiêu Dật biết rõ, thái tử điện hạ của bọn họ không thích ồn ào.
Hiên Viên Cẩm Mặc có chút đau đầu nhìn mấy người đứng trước mặt, mở miệng nói: “Ngồi xuống hết cho ta, các ngươi đều đứng sẽ khiến người khác nghĩ thế nào?”
“Vâng, vâng.” Tri phủ Lạc Thành dè dặt ngồi xuống, thái tử điện hạ rõ ràng chỉ có hai mươi tuổi, lại giống như đã trả qua nhiều lần thế sự tang thương, không nhìn ra vui buồn, phải nói là từ khi hắn nhìn thấy vị thái tử gia này, căn bản là chưa từng thấy thái tử thật sự mỉm cười, thật là đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn dật mặt thế này, nhưng như vậy hình như lại có một phen phong vị khác……
“Ta nói rồi, ở bên ngoài phải gọi ta là công tử!” Thanh âm trầm thấp mà tuyệt vời kéo lại tư tưởng đang phát triển theo hướng quỷ dị của Tri phủ Lạc Thành, “Hôm nay không nói chuyện khác, chỉ đến uống chén trà.”
Tâm tình của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không thể nào tốt được, lần này ra ngoài là vì phụ hoàng bảo y điều tra chuyện dư nghiệt tiền triều, trên phố đồi đãi rằng bọn phản đảng đã tìm được hoàng thất tiền triều, con cháu nhà họ “Lâu”, hơn nữa còn hoạt động ở vùng Giang Nam. Kỳ thật, lần này Hiên Viên Cẩm Mặc tới Lạc Thành là vì có nguyên nhân quan trọng hơn, thuộc hạ của y đã tra được trong một cửa hàng ở Lạc Thành từng xuất hiện mảnh ngọc bội kỳ lân giống hệt ngọc bội trên người y. Tuy mảnh ngọc kia đã vào trong tay mình, tuy biết rõ đó không phải là mảnh ngọc của Thiên nhi, nhưng y vẫn hi vọng có thể tìm được chút manh mối nào đó. Nhưng, ở Lạc Thành điều tra nhiều ngày như vậy vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Mười hai năm, Hiên Viên Cẩm Mặc không ngừng tìm kiếm Hiên Viên Cẩm Thiên, đã tìm suốt mười hai năm. Lúc đầu là dán cáo thị toàn quốc, vận dụng quan viên các nơi, nhưng tìm hết mấy năm cũng không được chút manh mối nào, Hoàng đế Hiên Viên Ấp đã bỏ cuộc. Nhưng dưới sự kiên trì của Hiên Viên Cẩm Mặc, đến nay hoàng gia vẫn chưa tuyên bố Hiên Viên Cẩm Thiên tử vong. Sau này Hiên Viên Cẩm Mặc lại tự có thế lực của mình, một mặt ứng phó chuyện triều đình, mặt khác tiếp tục không ngừng tìm kiếm. Tự giễu mà cười, đau đớn trong lòng dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn như mới ban đầu, nhiều thất vọng như vậy vẫn chưa đủ làm mình hết hy vọng sao?
Một trận khen ngợi trầm trồ náo nhiệt cắt ngang hồi ức của Hiên Viên Cẩm Mặc, thì ra tiên sinh kể chuyện dưới lầu đã kể đến đoạn phấn khích. “Lại nói đến vị thiếu gia Hồ gia đoạt nữ nhi của Trương viên ngoại kia, nếu đối đãi với nàng cho tốt thì Trương gia cũng chỉ xem như gặp hạn, dù sao Hồ gia cũng là võ lâm thế gia, hoành hành một phương ở Triều Châu. Cái gọi là ‘Có tiền sợ liều mạng’, tuy Trương gia là thủ phủ Triều Châu nhưng cũng không dám đắc tội với Hồ gia. Nhưng chưa đến ba ngày, lại có người phát hiện thi thể của Trương tiểu thư……” Thanh âm của tiên sinh kể chuyện truyền đến rất rõ ràng.
“Đang kể chuyện gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không mấy tò mò thản nhiên hỏi.
“Hồi Thái…… công tử, đang kể về chuyện Hồ gia ở Triều Châu bị diệt môn,” Tri phủ Lạc Thành rất chân chó đáp lại, lén lút quan sát thần sắc thái tử, lại không nhìn ra chút tò mò hoặc kinh ngạc nào, đành phải kiên trì tiếp tục nói, “Hình như cuối cùng là Trương gia mời nhân sĩ giang hồ gì đó đến, diệt Hồ Gia, chuyện của Triều Châu hạ quan cũng không biết rõ.”
“Sát thủ Mạc Sầu Các vừa ra tay, hai trăm ba mươi mốt nhân khẩu trên dưới Hồ gia không ai sống sót……” Nghe người kể chuyện kể lại nửa thật nửa giả, nhưng thật ra lại gợi lên vài phần tò mò của Hiên Viên Cẩm Mặc.
Đúng lúc điểm tiểu nhị vào thêm nước, liền hỏi:” Mạc Sầu Các là nơi nào?”
“U, vị đại gia này, ngay cả Mạc Sầu Các mà ngài cũng không biết sao?” Nghe được lời của tiểu nhị, Hiên Viên Cẩm Mặc không vui nhíu mày. Tiêu Dật bước lên phía trước đặt xuống một khối bạc vụn, tiểu nhị lập tức thay đổi thái độ, “Hắc hắc, nói vậy chắc các ngài không phải người trong giang hồ, Mạc Sầu Các này là sát thủ lâu vừa xuất hiện trên giang hồ mấy năm trước, hiện tại đang có tiếng tăm rất lớn. Không có người biết Mạc Sầu Các thật sự ở nơi nào, nhưng có phân hào (chi nhánh) khắp nơi. Chỉ người ra tiền mới có thể nhìn thấy người thu xếp, thế nhưng phải cho người thu xếp lý do giết người rõ ràng, hơn nữa so với mướn sát thủ bình thường thì giá cao hơn nhiều lắm. Mạc Sầu Các làm việc rất ít khi thất thủ, người trong giang hồ cũng vô cùng kiêng kị, có vài danh môn chính phái muốn diệt trừ bọn họ, nhưng tất cả những người đến điều tra đều có đi không về.”
Khi nói chuyện, đột nhiên nghe dưới lầu có một trận xôn xao. Quay đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai công tử trẻ tuổi vừa cười nói vừa đi qua cầu trúc, người đi trước một thân bạch y thắng tuyết, nhẹ nhàng lay động chiếc quạt giấy trong tay, cũng có một phen phong lưu ý nhị Mà thiếu niên đi đằng sau thì không mang theo quạt, mặc một thân hoa phục màu xám bạc thêm đường viền màu lam, ở trên lầu không thấy rõ tướng mạo bọn họ, nhưng nhìn những người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt si ngốc của các nữ tử thì đã có thể đoán được.
Thiếu niên hình như cảm nhận được ánh mắt của Hiên Viên Cẩm Mặc, ngẩng đầu lên đối diện với y. Trong nháy mắt đó, cả thiên địa đều chợt thất sắc. Đó là gương mặt tinh xảo đến gần như yêu dã! Một đôi mắt xếch xinh đẹp dưới ánh mặt trời dường như có ánh sáng vàng nhạt lưu chuyển, nháy mắt đoạt đi hô hấp của mọi người. Thiếu niên mỉm cười với Hiên Viên Cẩm Mặc, nụ cười thuần khiết khiến người ta không thể sinh ra nửa phần chán ghét, phảng phất như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng người. Hiên Viên Cẩm Mặc bất giác nâng khóe môi.
Đợi khi thiếu niên biến mất trong tầm mắt mọi người, vẫn có phần đông người chưa kịp hoàn hồn từ trố mắt, vì thế hai thiếu niên công tử lên thẳng lầu ba mà không gặp trở ngại gì.
“Lầu ba là nơi nào?” Tiêu Dật nhanh mồm nhanh miệng nhịn không được hỏi, “Hai thiếu niên kia là ai?”
Tiểu nhị còn chưa đi ân cần trả lời: “Thưa ngài, lầu ba là nơi ông chủ chúng ta tự mình tiếp khách, không để khách nhân bình thường lên. Công tử áo tráng là thiếu gia cùa chúng ta, còn vị kia thì tiểu nhân không biết, chắc là bằng hữu của thiếu gia a.”
Thấy hỏi tiếp cũng không hỏi được gì, Hiên Viên Cẩm Mặc để tiểu nhị lui xuống trước.
“Thính Vũ Lâu này là sản nghiệp của ai?” Những lời này là hỏi Tri phủ Lạc Thành.
“Cái này, hình như là sản nghiệp của Mộ Dung thế gia, nhưng ông chủ nơi này chưa từng lộ diện, hạ quan cũng không biết rốt cục là ai. Sổ sách trong phủ thì viết là tiểu công tử Mộ Dung gia — tên Mộ Dung Kì.”
Không hỏi thêm nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc quả thật rất hiếu kỳ với thiếu niên kia, lúc hai người lên lầu, tuy bạch y công tử đi phía trước là chủ nhân, nhưng chỉ có Hiên Viên Cẩm Mặc là người đứng trên ngôi cao mới nhìn ra được, bạch y công tử kia che giấu rất khá thái độ với người phía sau, là tôn kính!
Nhưng, đối với Hiên Viên Cẩm Mặc luôn rất biết tự chế, dù hiếu kỳ với những việc này, cũng đó cũng chỉ là tò mò mà thôi, tuyệt sẽ không làm ra mấy chuyện dư thừa. Dù sao, lấy thân phận của mình hiện tại, phải luôn cẩn thận ở khắp nơi.
“Chúng ta đi thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy rời đi.
Tri phủ Lạc Thành lập mã chân chó đuổi theo: “Công tử, phía sau rừng trúc này có cảnh trí đẹp hơn, công tử muốn đi xem không?”
“Cảnh trí gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêng mắt nhìn hắn.
“Cái này, là cảnh đẹp nhất trong Lạc Thành, mùa này xem vừa đúng lúc……”
“Quên đi.” Không đợi hắn nói xong, Hiên Viên Cẩm Mặc đã thản nhiên cự tuyệt.
Bóng dáng Hiên Viên Cẩm Mặc đi qua cầu trúc kiên nghị mà cao quý, dừng ở trong mắt người nào đó lại rõ ràng lộ ra một loại tịch mịch khiến người đau lòng.
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
378 chương
3 chương
144 chương
11 chương
95 chương
5 chương
11 chương