Phượng linh kỷ
Chương 95
Phượng Linh tháng 11 năm 810, Hổ Khiếu thành thất thủ, Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn cấp tốc lui lại Đồng Xuyên thành, đóng quân ở quan ải Mê Sa.
Soái trướng.
Ánh nến mờ ảo. Trên bàn đặt một vò rượu lâu năm, hai bên bàn chính là hai vị đại tướng quân của Phượng Linh.
Trên mặt Thiết Thạch Khoan tướng quân rõ ràng có vết thương, tay của hắn bị quân y bó thành một cục - một trận chiến ở Hổ Khiếu thành, Dương Đỉnh Du lợi dụng địa hình bên ngoài đông tường mà tạo thế thuyền lớn, nhưng quân chủ lực lại bất ngờ tấn công từ chính diện, mấy chục vạn binh lính, cho dù thả chậm cước bộ đến mấy, thì âm thanh phát ra cũng không thể thoát khỏi tai của Thiết Thạch Khoan cùng Tất Quyền Ngọc, nhưng nàng ta cố tình lại cho mấy vạn quân tấn công trước, âm thanh chém giết quá lớn, cộng thêm việc ba mặt giáp công, kiềm hãm binh lính Phượng Linh, làm cho quân Phượng Linh trở thành kẻ điếc, Thiết Thạch Khoan không hề phát hiện ra đại quân Viêm Sa ở phía sau, mà người tai thính mắt tinh Tất Quyền Ngọc lại đuổi theo Dương Đỉnh Du chạy đi thật xa ở tây tường.
Cơ hồ là yên lặng không một tiếng động, đại quân chủ lực của Dương Đỉnh Du liền xuất hiện ở chính diện Hổ Khiếu thành, sau đó lấy chiến ý khác xưa mà xung phong liều chết, binh lính Phượng Linh đều đã đi phòng thủ ở chỗ tường thành khác, cho nên, trong khoảng thời gian hắc ám nhất trước khi bình minh ló dạng, binh lính Phượng Linh liền mất đi ưu thế.
Quân Viêm Sa một lát liền phát hiện ra tình huống của quân thủ thành, nhanh chóng tấn công lên đầu tường, sự khó chịu do mấy tháng bị cản trở ở bên ngoài Hổ Khiếu thành đã đến mức cực độ, từng binh lính Viêm Sa hoàn mỹ phát uy năng lực tác chiến của họ, lấy sự áp đảo nhanh chóng đoạt được Hổ Khiếu thành, dành được chiến thắng.
Mà binh sĩ Phượng Linh tổn thất trầm trọng, năm mươi vạn quân vị tổn thất mười vạn quân. Trong hỗn chiến, Dũng Sĩ quân đoàn đã tổn thất tâm người đại đội trưởng, hai phó tướng trong đó có cả thiết huyết đại lực trứ danh lưu tinh chùy Cổ tướng quân, Tứ Phương quân đoàn tổn thất sáu đại đội trưởng, trong đó có một phó tướng là Phong Hào, và một người bị mất tích trong lúc hỗn chiến - Hoắc Sơn...
Hoắc Sơn là ái tướng của Tất Quyền Ngọc! Nàng là cao thủ có võ công đứng sau Tất Quyền Ngọc trong toàn bộ Tứ Phương quân đoàn... Nhưng nàng đã mất tích...
Ở trên chiến trường, mất tích rất có khả năng có ý nghĩa là thi cốt vô hồn...
Trận chiến này đại bại!
Tất Quyền Ngọc ngồi đối diện Thiết Thạch Khoan, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Thật lâu sau, Tất Quyền Ngọc mới từ trên người lấy ra một tời giấy, đưa đến trước mặt Thiết Thạch Khoan.
Ánh mắt Thiết Thạch Khoan nhìn trên tời giấy, ngẩng đầu thốt ra ba chữ: "Quân lệnh trạng!"
"Trong vòng nửa năm, đoạt lại Hổ Khiếu thành? " Thiết Thạch Khoan có chút nghi hoặc nhìn Tất Quyền Ngọc. Nửa năm? Nay Hổ Khiếu thành rơi vào tay Dương Đỉnh Du, ngày xưa là tường đồng vách sắt trong tay hắn, nay lại lại thành lũy trong tay đối phương, muốn đánh hạ, nói dễ hơn làm? Mà nếu Tất Quyền Ngọc có kế sách, vậy có thể không cần tới nửa năm? Vì binh sĩ không chờ được đến nửa năm, Hoàng thượng không chờ được đến nửa năm. Lúc này tin tức đông tuyến thất bại đang trên đường về đến hoàng thành.... Không biết sẽ gây ra khủng hoảng như thế nào?
"Trong vòng nửa năm, Tất Quyền Ngọc sẽ dẫn binh đoạt lại Hổ Khiếu thành... Nếu không thể thực hiện giống như trong quân lệnh trạng, Tất Quyền Ngọc nguyện dùng đầu để tạ tội với người!" Tất Quyền Ngọc chạm rãi gật gật đầu, ánh mắt không rời khỏi ánh mắt Thiết Thạch Khoan.
"Chúng ta đều là huynh đệ vào sống ra chết trên chiến trường, Quyền Ngọc có gì cứ nói, đừng ngại... " Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc nói.
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc càng thêm ngưng trọng, nhưng vẫn như cũ đáp lời: "Thiết tướng quân là trọng thần võ tướng nhiều năm, mà Tất gia ta đều là võ tướng thế gia, từng nhiều lần hợp tác tác chiến, có thể nói là thế giao. Muội phu của Thiết tướng quân là bạn thân của ta, muội muội của Thiết tướng quân là kiêu tướng trong quân của ta, vì ta mà vào quân, mà ta từng ở dưới trướng của tướng quân, từng được tướng quân tận tình chiếu cố..."
Thiết Thạch Khoan cúi đầu, nâng tay ngăn lại lời nói của Tất Quyền Ngọc, bưng chén rượi trên bàn, đứng lên nói: "Huynh đệ, ta cùng ngươi ở trong quân đội đã lâu, là người huynh đệ mà ta tin tưởng. Hôm nay chúng ta uống rượu, ngươi không cần phải nói cái già cả, quân lệnh trạng ta thay ngươi thu, ta tin tưởng ngươi trong vòng nửa năm có thể đoạt lại được Hổ Khiếu thành. "
"Không!" Tất Quyền Ngọc cản lại chén rượu ở phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiết Thạch Khoan nói: "Đúng là bởi vì Thiết tướng quân tin tưởng tư, ta cũng tin tưởng Thiết tướng quân, nên càng phải nói rõ chuyện này, miễn cho ngày khác Thiết tướng quân có một nghi hoặc thật lớn, huynh đệ không thể không hiểu nhau, có thể đem tính mạng của mình trên chiến trường giao cho đối phương. Tài năng đắt thắng."
Thiết Thạch Khoan gật đầu thật mạnh, tay cầm chén rượi hơi ngừng một chút, sau đó một ngụm uống cạn: "Hảo huynh đệ, ngươi nói đi, ca ca ngươi nghe!"
Tất Quyền Ngọc gật đầu, chạm rãi mở miệng: "Trận chiến ở Hổ Khiếu thành, quân chủ lực của đối phương phá thành, chúng ta bị đánh bại, đại bại! Nhưng cũng trong trận chiến ở Hổ Khiếu thành, chủ soái của đối phương bị bắt sống, chúng ta thắng là đại thắng!"
"Dương Đỉnh Du? Quyền Ngọc ngươi đã bắt nàng? Người đâu?" Thiết Thạch Khoan đột nhiên đứng dậy, trong miệng vội vàng hỏi, đây thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
"Ta thả nàng" Tất Quyền Ngọc không ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Thiết Thạch Khoan, nhưng nàng biết, biểu tình Thiết Thạch Khoan rất phong phú...
Thiết Thạch Khoan cảm thấy mình sắp bị Tất Quyền Ngọc làm điên lên rồi. Cầm tặc trước cầm vương, nếu bắt được chủ soái đối phương vậy thì không cần đánh vẫn thắng, Tất Quyền Ngọc làm được, nhưng hắn lại thả nàng ta. Thiết Thạch Khoan gắt gao nhìn chằm chằm người đang thản nhiên uống rượu trước mặt, nếu không phải vì hắn biết rõ Tất gia, biết võ công Tất Quyền Ngọc hơn hắn rất nhiều, nếu không phải hắn biết người có dáng người nhỏ bé này có năng lực thật sự, là người không nói dối... Hắn nhất định là nghĩ Tất Quyền Ngọc hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là hỗ ngôn loạn ngữ, vì lời này là do Tất Quyền Ngọc nói ra.
Thiết Thạch Khoan run sợ nửa ngày mới chạm rãi ngồi xuống.
Tất Quyền Ngọc lúc này mới ngẩng đầu lên đối diện với hắn: "Ta thả nàng về là muốn nàng giúp ta diễn một vở kịch"
"Diễn cái gì?" Thiết Thạch Khoan thật không theo kịp suy nghĩ của Tất Quyền Ngọc. Chỉ cảm thấy một mình mơ hồ trong suy nghĩ, vô luận nói như thế nào tựa hồ cũng không thể giải thích hành vi của Tất Quyền Ngọc.
"Trước khi xảy ra đại chiến Phượng Viêm, các trọng thần của Phượng Linh ta liên tục bị lọt vào tầm ám sát. Mà trên người thích khách đều có dấu hiệu hỏa diễm của Viêm Sa, nhưng Thiết tướng quân có điều không biết, Viêm Sa đột nhiên dẫn đại quân tấn công Phượng Linh cũng là do đại thần của Viêm Sa bị ám sát, mà trên người thích khách đều có dấu hiệu phượng hoàng..." Tất Quyền Ngọc dừng lại, uống một ngụm rượu, có điều chỉ nhìn Thiết Thạch Khoan.
"Ý ngươi muốn nói là có người châm ngòi ly gián!" Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc nóng lòng muốn biết đáp án.
"Đúng vậy, có người muốn chúng ta khởi chiến, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi... Bề ngoài có vẻ như do Xích Châu Thanh Hà làm, nhưng ta lại càng nghi ngờ Hà Xuyên hơn, nhưng không có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể động thủ với nước bạn, nếu không sẽ lung lạc lòng dân. Cho nên chúng ta cần diễn một vở kịch để dẫn xà xuất động. Mà đối với Viêm Sa, ta muốn hòa đàm với Dương Đỉnh Du, sau đó muốn nàng ta hảo hảo phối hợp diễn một vở kịch..." Đầu ngón tay Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng gõ lên chén rượu, phát ra âm thanh thanh thúy.
Thiết Thạch Khoan bưng rượu lại quên uống: "Phối hợp như thế nào?"
"Chúng ta cần bại trận để dẫn xà xuất động. Đợi khi Xã đã xuất khỏi động, ta sẽ dẫn binh dành lại các thành trì đã mất, nhiều nhất nửa năm. Cho nên, ta đã lập quên lệnh trạng" Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng giương thần: "Việc này càng ít người biết càng tốt, cho nên ta chỉ nói cho Thiết tướng quân ngài, nay ngài là thượng soái, cũng xem như là thượng cấp của ta, bắt quá ta cũng hy vọng việc này chỉ mình Thiết tướng quân ngài biết, mà quân lệnh trạng cũng do Thiết tướng quân bảo quản, nếu nửa năm sau Tất Quyền Ngọc ta không giành lại được những thành trì đã mất, Thiết tướng quân có thể đem quân lệnh trạng dâng lên triều đình... Đến lúc đó, Thiết tướng quân có thể đem trận bại chiến này đổ hết lên người Tất Quyền Ngọc, cũng có thể lấy đầu ta để làm dịu đi sự phẫn nộ của dân chúng..."
Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc trầm mặc thật lâu, mới lấy quân lệnh trạng gấp lại để vào trong ngực: "Từ hôm nay, quyền chỉ huy Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn giao cho Tất Quyền Ngọc ngươi. Thiết Thạch Khoan ta cũng không bắt ngươi gánh tội thay, mà sẽ cùng gánh tội với ngươi! Nếu nửa năm sau không đoạt lại được Hổ Khiếu thành, ta sẽ cùng ngươi bước trên đường hoàng tuyền!"
"Thiết tướng quân không cần phải như vậy!" Tất Quyền Ngọc lắp bắp kinh hãi, vội vàng khuyên can.
Thiết Thạch Khoan lại vung cánh tay to lớn cản lời Tất Quyền Ngọc lại, ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng nói: "Người Thiết gia ta, từ trước đến nay vô số người đã chết trên chiến. Trước khi phụ thân qua đời, đã tự tay giao muội muội cho ta, muốn ta cả đời bảo hộ nàng, làm cho nàng hạnh phúc. Ngươi cũng biết, nàng không hề vui vẻ, mặc dù được sinh trong Võ tướng thế gia, đầy bụng tài hoa, nhưng không thể nào ra chiến trường, đó là tiếc nuối lớn nhất cả đời của nàng, người làm ca ca ta cũng đành bất lực, nàng từng nói, nếu được ra chiến trường cho dù da ngựa bọc thay nàng cũng mỉm cười mà chết, nguyện vọng này của nàng, ca ca này làm không được, là nhờ Tất Quyền Ngọc ngươi chu toàn cho nàng, mà nay nàng là phó tướng dưới trướng của ngươi, nếu ngươi phạm tử tội, nàng cũng không thể thoát khỏi liên can, người làm ca ca này không thể ngăn cản nàng, như vậy ta liền thành toàn cho nàng... Mà ta, tin tưởng ngươi!"
Tất Quyền Ngọc nhếch môi, có chút nói không ra lời, có chút tình cảm sinh tử chi nhờ, không cần ngôn ngữ cảm kích...
Uống xong hai người nhìn nhau cười, nói đến chuyện khác...
"Chỉ là không tìm được thi thể Hoắc Sơn, bất quá nếu không tìm được thi thể thì còn có hy vọng! Ta biết nàng là phó tướng đắc lực nhất dưới trướng củ ngươi, a Tuệ cũng khen nàng như vậy, nàng võ công cao cường, bảo vệ tính mạng trong lúc loạn lạc không thành vấn đề, chắc chỉ là đi hơi xa..." Thiết Thạch Khoan nhớ tới phó tướng chưa rõ sống chết kia.
"Hy vọng là vậy!" Tất Quyền Ngọc thở dài, trong loạn quân, nếu mất tích thường là thi cốt vô tồn, tuy nhiên cũng có thể là bị quân địch bắt, nếu thật như vậy, Tất Quyền Ngọc sẽ không lo lắng. Bởi vì Dương Đỉnh Du sẽ không làm hại nàng...
Hoắc Sơn ở nơi nào?
Đây là vấn đề ai cũng muốn hỏi, nhưng không ai có đáp án.
Lúc Tất Quyền Ngọc còn đang thầm nghĩ, bên ngoài soái trướng vang lên âm thanh vui mừng...
"Quyền ca ca... Quyền ca ca..."
Tất Quyền Ngọc đứng bật dậy, cũng bất chấp Thiết Thạch Khoan đang kinh ngạc, chạy nhanh ra khỏi cửa...
Ở phía xa xa, bạch y Liên Đồng hồng y Liên Khê giống như tiên tử xuất hiện trong tầm mắt Tất Quyền Ngọc...
Tất Quyền Ngọc tựa vào cửa, nhìn Liên Khê tỷ muội đang ở xa cười, ánh mắt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm của các nàng - vũ thiên tình. Người hữu tình rốt cuộc đã giải được nút kết trong lòng, tìm được ái nhân, tìm được hạnh phúc của mình.
"Quyền ca ca..." Liên Khê nắm tay Liên Đồng vội chạy lại. Binh lính dọc đường đi, ai có hiểu biết liền biết đây là hai vị phu nhân của đệ nhất tướng quân Phượng Linh...
"Phu nhân!" Binh lính còn đang ủ rũ vì bại trận, nay vì hai vị mỹ nữ xuất hiện mà lấy lại được sinh khí... Mặc dù hai người này không thể hy vọng vào, nhưng vẫn cao giọng tiếp đón, thực hiện quân lễ như cũ, làm cho quân doanh có ti tý sức sống...
Hai vị mỹ nhân chạy vội qua làm cho binh lính xoe tròn mắt, như một cơn gió đánh úp về phía Tất Quyền Ngọc.
Hai tay Tất Quyền Ngọc mở ra, đem hai vị phu nhân của mình ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai hai người: "Thấy các ngươi hòa hảo ta thật vui vẻ... Các ngươi có thể đến tìm ta, ta cũng thật vui vẻ..."
"Oa..."
"Hư..."
"Nga..."
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
3 chương
45 chương
152 chương
9 chương