Mộ Trường Sinh báo cáo chuyện tình tỷ muội Liên gia cho Tất Quyền Ngọc, ấn theo cách nói của Mộ Trường Sinh, chỉ cần ở chỗ của Kha Thần, thì tỷ muội Liên gia sẽ an toàn. Cho nên Mộ Trường Sinh mới dám chạy đến đông tuyến, Tất Quyền Ngọc nghe xong cũng cảm thấy yên tâm. "Các nàng sẽ đi tiêu dao vài ngày rồi mới đến chỗ ta sao?" Tất Quyền Ngọc lầm bầm lầu bầu phát ngốc một chút. Cùng Liên gia tỷ muội tách ra đã lâu, cũng thường xuyên nhớ, nay hai nàng có thể tiêu tan trở ngại bình yên ở bên nhau, Tất Quyền Ngọc cũng mừng cho các nàng. Nhớ tới lời nói của Liên Khê với nàng trước lúc rời đi, nàng ấy nói, muốn đi tìm Liên Đồng, từ nay trở về sau, cùng nhau trải qua những ngày tháng tiêu dao... Kỳ thật nàng cũng muốn trải qua nhưng ngày tháng như vậy. Có thể cùng Cẩm Hà ở bên nhau, du sơn ngoạn thủy, bên trong thâm sơn, một dòng thanh tuyền, hoa cỏ chim thú, một gian nhà gỗ, nàng săn thú bắt cá, Cảm Hà giặc giũ nấu cơm... Những ngày tháng tiêu dao đó thật tuyệt? Thật ngớ Cẩm Hà, không biết bây giờ ngươi đang làm gì? Có cùng suy nghĩ với ta không, có đang nhớ đến ta không? Tất Quyền Ngọc ở trong liều trãi, suy nghĩ tương tư, Hoắc Sơn cùng Mộ Trường Sinh đã sớm ra ngoài. Cả đời này ta không cần quyền lực, không cần địa vị cao, chỉ cần tự do, nắm tay ái nhân đi hết quãng đời còn lại... ______________ Chính là Bá Duyên hà và Hổ Khiếu thành là một khoảng bình nguyên rộng lớn, yên tĩnh hai ngày, Dương Đỉnh Du tập hợp đại quân, tiến đến Hổ Khiếu thành... Không phải đánh lén, mà trong tháng năm, dương quang chiếu rọi toàn bộ Hổ Khiếu, Dương Đỉnh Du dùng ba mươi vạn đại quân ầm ầm tiến đến, bước chân dẫm nát yên tĩnh lúc sáng sớm, làm cho đất đai khô ráo vào tháng năm khởi lên bụi đất, ánh sáng hắt lên khôi giáp đen làm bên ngoài Hổ Khiếu nổi lên một mảnh chết chốc. Dương Đỉnh Du ngồi trên chiến xa, khôi giáp đỏ, ở trong ánh mặt trời chiếu ra tia sáng chói mắt, mà hòa quang này làm cho mọi người ở trên tường thành thấy nhất thanh nhị sở. Dương Đỉnh Du đến đây! Nàng ngồi trên chiến xa, thản nhiên uống trà, mũi cao sắc sảo, đích thị là mỹ nhân, ánh mắt kiêu ngạo xuyên qua lớp bụi đất trong không khí, dừng ở cờ xí ở  đầu tường Hổ Khiếu thành - hai ngày trước trên tường thành Hổ Khiếu thành, ngoại trừ quân kỳ đầu hổ của Dũng Sĩ quân đoàn cùng với đại kỳ chữ Thiết đại diện cho Thiết Thạch Khoan, nay thêm một đại kỳ chữ Tất - Tất Quyền Ngọc đã đến. Đêm đánh kén hôm đó, Dương Đỉnh Du đã biết Tất Quyền Ngọc đã đến đây. Mấy chục vạn quân đông nghìn nghịt đồng loạt đi tới, làm cho mặt đất run chuyển, mà ở trong lòng mỗi binh sĩ Hổ Khiếu thành tựa hồ cũng đang run chuyển. Mà bên trong Hổ Khiếu thành, các tướng sĩ đã xếp thành hàng ngay ngắn, mà tướng sĩ thủ thành đã ở trên tường thành bố trí hết thảy cộng sự thủ thành, lăn du, hỏa tiễn, xe thạch đầu... Tất cả đều đã vào vị trí. Mà trên tường thành lúc này, cũng đã xếp đầy nhưng binh cung tiễn... Thiết Thạch Khoan cùng Tất Quyền Ngọc ở trên đầu tường thành, nhìn đại kỳ chữ Dương ở xa xa phần phật tung bay trong gió. "Bao nhiêu người?" Thiết Thạch Khoan hỏi. Tất Quyền Ngọc hơi hơi nhíu mày: "Nhìn không ra được, bất quá đông như vậy, chắc lại trận pháp cường công. Tấm chắn ở phía trước, cung tiễn binh theo sát phía sau, bảo vệ bộ binh ở bên trong, xe khúc cây, xe thạch đầu, thang giáp đều ở trong đó... Còn có pháo xe..." Thiết Thạch Khoan gật gật đầu: "Lại là một trận đánh ác liệt, nếu Tất tướng quân không đến trợ giúp, ta e rằng hôm nay Hổ Khiếu thành liền không trụ vững nữa..." "Thiết tướng quân quá khiêm nhường rồi, còn phải xem ý tứ của Dương Đỉnh Du đã..." Tất Quyền Ngọc ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Dương Đỉnh Du - khoảng cách xa như vậy, chỉ có Tất Quyền Ngọc mới có khả năng nhìn rõ được Dương Đỉnh Du. Mà Dương Đỉnh Du đang ngồi trên chiến xa, tuy không thể nhìn rõ được tình huống trên tường thành, nhưng vẫn có thể cẩm nhận được một ánh mắt đang trói chặt nàng, càm giác này làm nàng có chút bực bội, tay đang cầm chén trà cũng dừng lại một chút... "Đại tướng quân... " Ánh mắt Lan Tiến có chút nghi hoặc nhìn Dương Đỉnh Du. "Đối phương có cao thủ, Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc... " Dương Đỉnh Du hiện ra chút cười khẽ: "Hôm nay liền có thể gặp mặt ngươi..." "Ý của đại tướng quân là?" Lan Tiến hơi hơi nhướng mày hỏi. Trong lòng có chút khó hiểu, sao lại là Tất Quyền Ngọc nữa? Tất Quyền Ngọc rất lợi hại sao? Dương Đỉnh Du vì sao luôn nhớ đến Tất Quyền Ngọc? Chỉ vì hắn thắng một trận đánh lén thôi sao? Không phải quân ta chỉ tổn thất một vạn người thôi sao? Dương Đỉnh Du cũng không để ý đến Lan Tiến, hơi hơi nâng thủ, binh lính bên cạnh liền đánh trên mặt trống vang một tiết tấu quân côn, lập tức toàn quân dừng lại, hai gã phó tướng vội vàng chạy đến: "Đại tướng quân có an bài gì?" Dương Đỉnh Du buông chén trà, ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua thanh kiếm bên cạnh, mỉm cười nói: "Đi khiêu chiến!" "Khiêu chiến?" Phó tướng có chút không rõ, công thành liền công thành, sao phải khiêu chiến? Chẳng lẽ đại tướng quân còn muốn thi triển văn chương ở đây? "Đi mắng cũng được... Mắng làm sao để Tất Quyền Ngọc lộ diện cho ta!" Dương Đỉnh Du hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên tường thành - nhìn chằm chằm ngọn nguồn của ánh mắt đang trói chặt nàng nãy giờ, hình dáng dần dần rõ ràng, người bên cạnh Thiết Thạch Khoan, chính là Tất Quyền Ngọc? Dáng người nhỏ gầy như vậy? "Tuân lệnh!" Vài gã phó tướng lĩnh mệnh mà đi, nhất thời cưỡi khoái mã lướt qua mọi người, đi đến trước trận, Dương Đỉnh Du ở trên chiến xa nhìn động tĩnh phía trước, bất quá qua hồi lâu, cũng đi đến phía trước. Trên tường thành, Thiết Thạch Khoan hơi hơi giương mày, có chút không rõ. "Tiểu tử Phượng Linh, cư nhiên dám cản trở cước bộ đại quốc Viêm Sa ta, đại tướng quân ta trạch nhân tâm hậu, không đành lòng tổn thương nhiều sinh mạng, Trạch Khoan gia gia ngươi đặc phụng quân mệnh của đại tướng quân đến lấy đầu của ngươi, ngươi có dám đấu với gia gia ngươi một hồi?" Một gã phó tướng đi lên trước, hướng phía trên tường thành rống một tràng. Thiết Thạch Khoan cùng Tất Quyền Ngọc nghe được, nhìn nhau - Viêm Sa nguyên bản là man di chi bang, trước giờ luôn trọng võ mà không tu văn, sao hôm nay lại ra vẻ văn vẻ như thế? Mặc dù đứng trên đây nghe rất là buồn cười. Thiết Thạch Khoan cùng Tất Quyền Ngọc nghe người này sĩ nhục, cũng không để ý đến, nhưng một gã phó tướng của Dũng Sĩ quân đoàn đã tiến lênh chờ lệnh, Thiết Thạch Khoan phất tay, cho hắn xuất chiến. Cửa thành Hổ Khiếu thành mở ra, một con bạch mã xuất hiện, lập tức có người phi thân lên lưng ngựa, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm một thanh quan đao, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhìn tư thái kia cũng biết đó là người quen thuộc thuật cưỡi ngựa, người này xuất hiện liền lên tiếng: "Quân man di, làm sao dám cuồng ngôn như thế, Gì Mông(?) ta ngày hôm nay sẽ lấy đầu của ngươi..." Hai tướng ngoài thành liền bắt đầu đánh nhau, lúc này bên ngoài thành vẫn còn vết tích những khe rành mà Tất Quyền Ngọc cho làm, càng tăng thêm khó khăn, hai người xuất chiến đều là phó tướng tướng, một người dùng quan đao một người dùng côn, hai bên xuất chiến, trĩnh trận đánh ầm ầm. Qua vài chục hiệp, phó tướng Viêm Sa Trạch Khoan đánh bay phó tướng Phượng Linh, trong nhất thời tướng sĩ Viêm Sa giơ kiếm ăn mừng, ầm ầm vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ, Gì Mông đành phải quay trở về thành. Một trận này khơi dậy tâm huyết binh sĩ Viêm Sa, hai ngày trước Tất Quyền Ngọc dùng kế dễ nay cũng coi như ói ra một ngụm. Thiết Thạch Khoan cùng Tất Quyền Ngọc ở trên thành, nhìn Trạch Khoan thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh, dùng một thiết côn võ nghệ cao cường, cũng không kinh ngạc lắm - quân Viêm Sa nhân tài xuất hiện lớp lớp. Trên thực tế từ trước đến nay, Viêm Sa trong võ khinh văn, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, thuật kỵ xạ vốn cao hơn Phượng Linh, mà so về tố chất thân thể chi bang trứ danh văn minh như Phượng Linh không thể bằng được. Trong Dũng Sĩ quân đoàn thấy Gì Mông bại trận, lại một người xin xuất chiến, khi giao chiến với Trạch Khoan, không nghĩ tới cư nhiên cũng không phải là đối thủ của hắn, bị đối phương đập một côn lên vai trái, từ trên chiến mã té xuống, Trạch Khoan cười một tiếng, nhảy một cái từ lưng ngựa, một côn đánh vào ngực tướng quân của Phượng Linh, làm người này thổ huyết bỏ mình. Chân mày Thiết Thạch Khoan giật giật, Cổ tướng quân càm một đôi lưu tinh chùy tiến lên, chờ nhận lệnh, Tất Quyền Ngọc lại cười: "Không cần dùng đôi tinh chùy của Cổ tướng quân để đánh mấy tiểu nhân vật!" Nói xong liền quay đầu, hướng Hoắc Sơn gật gật, Hoắc Sơn mỉm cười, khom người nhận lệnh, bước nhanh xuống thành, kéo chiến mã, chạy ra khỏi thành. "Tất tướng quân phái nữ binh đi xuất chiến?" Thiết Thạch Khoan hơi hơi nhíu mày, mặc dù lần đánh lén trước đó dùng nữ binh doanh nhưng dù sao đó cũng mà đánh lén, mà nay là đao thật minh thương, sắt đá đánh nhau, tổng cảm thấy nữ tử xuất chiến cho chút không ổn. Ở trong lòng Thiết Thạch Khoan suy nghĩ: Trừ phi nam nhan chết sạch, nếu không cũng không có suy nghĩ để nữ tử xuất chinh. Tất Quyền Ngọc lại cười mà không nói. Ánh mắt rơi xuống chiến trường bên người thành. Lúc này, Hoắc Sơn mặc khôi giáp trắng, cầm một thanh trường kiếm, phi thân lên ngựa, nhanh như chớp mà xuất hiện, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần kia mang theo chút ý cười thản nhiên, so với Gì Mông, nàng có dáng người nhỏ gầy, linh động dị thường. Tay cầm chén trà của Dương Đỉnh Du dừng ở không trung, thật lâu không buông xuống. Ánh Mặt Trời dừng trên người Hoắc Sơn, phản xạ ra bạch quang chói mắt, chính là nàng ấy.... Người nàng gặp đêm hôm đó chính là người này... "Người đến là người nào?" Trạch Khoan hỏi một câu mà Dương Đỉnh Du cũng rất muốn hỏi. Nữ tử bạch giáp cầm kiếm, lớn giọng trả lời: "Thủ hạ của chủ soái Tứ Phương quân đoàn Phượng Linh Tất Quyền Ngọc tướng quân - Hoắc Sơn...". Hoắc Sơn.... Hoắc Sơn... Nguyên lai người này tên là Hoắc Sơn... Chưa từng nghe qua! Dương Đỉnh Du híp mắt nhìn người nọ ở giữa trận đấu... Hoắc Sơn hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vọt tới chỗ Trạch Khoan, hai người đối chiến, trường côn của Trạch Khoan dùng một lực không thể tưởng tượng nổi đánh tới ngực Hoắc Sơn, Hoắc Sơn dùng một chiêu hư kiếm, nghiêng người qua một bên, tránh đi một côn long trời lỡ đất này, một hiệp giao thủ, hai người lại tách ra. Quay đầu ngựa lại, lại tiến tới, trường kiếm Hoắc Sơn vẽ ra một đóa hoa kiếm, tiếng đinh đinh đang đang giống như tiếng của rắn đuôi chuông đánh tới Trạch Khoan, mà Trạch Khoan không chút nào để ý, nhất côn luân hạ, ném tới trường kiếm của Hoắc Sơn, nguyên bản nghĩ một côn này có thể làm rơi binh khí của Hoắc Sơn, không nghĩ tới, nhất côn này như đánh vào bông, kiếm của Hoắc Sơn vòng quanh côn của Trạch Khoan rin run vài cái, liền đánh tan lực đạo. Hai người lần lượt thay đổi qua lại, trong lòng Trạch Khoan rùng mình... Công phu của người này sao lại cổ quái như vậy! Hai người vừa mới thay đổi qua lại, Trạch Khoan liền nghe tiếng kinh hô hít khí lạnh từ bên ngoài trận đấu, rồi sau đó đột nhiên cảm thấy sau gáy một trận lạnh lẽo... Hoắc Sơn vào lúc thay đổi vị trí đã nhảy lên lưng ngựa, mượn lực bay ngược ra, kiếm lạnh như băng, lấy tốc độ kiếm không kịp bưng tai, giống như độc xà, xuyên qua phía sau giáp của Trạch Khoan... Nháy mắt trầm mặc, sau đó Hổ Khiếu hoan hô lôi động... Ánh mắt Dương Đỉnh Du bình tĩnh dừng trên mặt nữ tử đầy ngạo sắc kia, không biết vì cái gì, cư nhiên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm... Gã phó tướng bên cạnh, sắc mặt khó coi, đánh ngựa muốn xung phong ra trận - trận này Viêm Sa thua, lại còn thua dưới tay nữ tử Phượng Linh, nam nhân Phượng Linh vốn dĩ suy nhược, huống hồ nữ tử trước đó chưa từng xuất chinh, đây như là một cái tát hung hăng vả lên mặt mọi người ở Viêm Sa. Dương Đỉnh Du lại mở miệng ngăn cản phó tướng muốn đi nghênh chiến, mọi người có chút không rõ nhìn Dương Đỉnh Du, Dương Đỉnh Du đã đi xuống chiến xa, bên cạnh đã có người đưa danh cương chiến mã của nàng, Dương Đỉnh Du phi thân lên chiến mã, chậm rãi đi ra giữa trận. Ánh mắt Hoắc Sơn rơi trên người người này, đồng tử không khỏi co rút lại một chút - ánh mắt khí phách này, làm cho người ta không khỏi run lên, Dương Đỉnh Du, người này cư nhiên là chủ soái của đối phương Dương Đỉnh Du. "Hoắc Sơn? " Dương Đỉnh Du giương thần, nhưng không có ý cười. "Dương Đỉnh Du? " Nội tâm Hoắc Sơn chấn động, nhưng vẫn hỏi lại một câu. "Khinh công của ngươi rất tốt, có thể tẩu thoát trên tay ta, nhưng đây là giao đấu, ngươi không phải đối thủ của ta, kêu Tất Quyền Ngọc ra đây... ta ở đây chờ hắn!" Âm thanh của Dương Đỉnh Du cũng không lớn, nhưng lại có thể truyền đi thật xa, Tất Quyền Ngọc ở trên tường thành cũng nghe rĩ rành mạch. Hoắc Sơn quay đầu nhìn Tất Quyền Ngọc ở trên tường thành, Tất Quyền Ngọc hướng Hoắc Sơn gật đầu, Hoắc Sơn liền đánh ngựa quay trở về thành.