Ở ngự thư phòng, thái giám Tiểu Quý Tử nháy mắt ra dấu với Võ Sách, Võ Sách liền hiểu ý cười, cáo từ Hoàng Thượng đi ra khỏi ngự thư phòng. Hoàng Thượng nhìn tấu chương một lát, tay Tiểu Quý Tử cầm phất trần nhẹ nhàng huy huy hai cái, mặt nhăn nhó dựa vào người Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng nhìn tấu chương nửa ngày, chắc đã mệt mỏi? Có muốn nô tài đấm bóp cho người hay không?" "Hảo! Trẫm quả thật có chút mệt mỏi" Hoàng Thượng đặt tấu chương xuống, tựa vào lưng ghế. Nhắm mắt lại. "Hoàng Thượng... " Tiểu Quý Tử thả phất trần, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa bóp trên vai Hoàng Thượng, dùng âm thanh đặc trưng của thái giám nói: "Hoàng Thượng, hai ngày trước nghe các tỷ tỷ trong cung nói, các nương nương trong hậu cung muốn giúp Hoàng Thượng thu xếp tuyển phi..." "Lại nữa!" Hoàng Thượng hơi hơi nhíu  mày, có chút không kiên nhẫn. Các nữ nhân trong hậu cung này, nay không hy vọng có được ân sủng gì từ hắn, nhưng vẫn không bỏ được bản tính tranh đoạt. Tiên hoàng băng hà, phần tâm tư này liền tính lên người hắn, tổng trù tính đều muốn đem chất nữ, muội muội vào trong cung, đặt bên người hắn, kỳ vọng một ngày kia liền có được vị trí chính cung! Nay hắn mới mười bốn nhưng đã có vài vị phi tần trong hậu cung... Những nữ tử này, cái gọi là tài mạo song toàn, cái gọi là am hiểu ý người, cái gọi là thành thạo ôn lương, vào trong hậu cung, cả ngày toàn làm chuyện không đâu, trong chốc lát , hai ba ngày lại bị bệnh, để hắn đến xem, cầu chút ân sủng, trong chốc lát lại xuống bếp nấu đồ ăn cho hắn; trong chốc lát lại nói chỗ này không được chỗ kia không đúng.... Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể thở dài mà thôi. "Hoàng Thượng nếu nạp thêm vài phi tần... Thì Tiểu Quý Tử ta... Ta chắc không sống nổi..." Tiểu Quý Tử nhéo nhéo ngoài lưng áo, đô miệng làm nũng. Hoàng Thượng cười lắc đầu: "Ngươi a... Như thế nào lại giống với mấy nữ nhân trong cung kia? Cho dù trẫm có nạp mười hay hai mươi phi tần thì ngươi đều phải ở bên cạnh trẫm, cho trẫm thị tẩm!" "Người ta... Người ta chính là thấy nữ nhân hậu cung nghĩ nhiều biện pháp ép buộc Hoàng Thượng, người sẽ mệt a? Chuyện trong khắp thiên hạ này, đều do Hoàng Thượng quản, các nữ nhân đó lại không biết đau lòng, chỉ nghĩ đến chuyện tranh sủng, Tiểu Quý Tử đau lòng!" Tiểu Quý Tử nói xong, eo nhỏ cử động một cái, nhẹ nhàng đánh vào trên lưng ghế. "Trẫm nhìn ngươi liền muốn..." Hoàng Thượng cười, đứng dậy, nắm lấy tay Tiểu Quý Tử, đi vào trong phòng nhỏ bên cạnh. Sau một phen mây mưa, Tiểu Quý Tử ghé vào bên người Hoàng Thượng, xem thường nói: "Hoàng Thượng, không phải nô tài lắm lời, nô tài cảm thấy, nay Hoàng Thượng hùng tài vĩ lược, bày mưu nghĩ kế, trên khắp thiên hạ này có chuyện gì mà người không làm được, Hoàng Thượng người tại vị đã năm năm, có chuyện chính sự gì mà không rõ ràng? Không thể tự quyết định? Theo lý Thái hậu là người của hậu cung, không thể tham chính, nay người đã lớn, nàng cũng sẽ không cai quản chuyện triều chính, nhưng nay chỉ cần có chút chuyện người cũng sẽ đi hỏi nương nương... " "Aizz... Tiểu Quý Tử, trẫm là Hoàng đế a... Trước lúc Tiên hoàng băng hà, lệnh cho Thái hậu giám quốc, còn lập ra bốn vị phụ chính đại thần, nhiều năm qua, các đại thần mỗi lần có việc quan trọng liền đi tìm Thái hậu trước? Hoặc là tìm phụ chính đại thần? Nghị sự là kết quả rồi mới đến tìm trẫm. Nay Thái hậu cho ta xử lý chính vụ, nếu không hỏi qua ý nàng, văn võ đại thần làm sao yên tâm?" Hoàng Thượng thở dài một tiếng. "Nhưng dù sao thiên hạ này cũng là thiên hạ của Hoàng Thượng, Thái hậu vẫn là nữ nhân trong hậu cung, các đại thần đã có thói quen chuyện gì cũng hỏi ý Thái hậu, này đối với uy nghi của vua một nước sẽ có e ngại, nô tài cảm thấy, chuyện Thái hậu có thể làm, Hoàng Thượng cũng có thể làm giống vậy, Thái hậu nói cái gì, Hoàng Thượng làm cái đó, thì sẽ làm cho các đại thần cảm thấy Hoàng Thượng không có chủ kiến, sẽ càng ỷ lại Thái hậu, nô tài cảm thấy a, Hoàng Thượng nên thể hiện uy nghi của Hoàng Thượng, thiên hạ đại sự, đương nhiên là để Hoàng Thượng làm chủ!" Ánh mắt Hoàng Thượng phóng xa, gật gật đầu: "Tiểu Quý Tử nói có lý, có lẽ các đại thần quả thật có thói quen chuyện gì đều để Thái hậu làm chủ, về sau ta cũng muốn tự mình xử lý, không cần Thái hậu động đến nữa..." Hắn đã mười bốn, trong lòng Hoàng đế, hắn đã tại vị năm năm, tự hỏi thiên hạ, không có chuyện gì là hắn không thể giải quyết. "Không phải nô tài lắm miệng quản chuyện của Hoàng Thượng, nô tài chỉ là lo lắng cho Hoàng Thượng, trong lòng có Hoàng nên nghĩ nhiều một chút, nô tài cảm thấy a, Tôn đại nhân là Lễ quốc công, là phụ chính đại thần, là thiên hạ đệ nhất văn thần đứng đầu tướng gia, Thái hậu giám quốc, nắm quyền to trong tay, lại là nữ nhi của Tôn đại nhân, Hoàng Thượng, thế lực Tôn gia có chút quá lớn, bất quá làm nô tài có chút lo lắng là phụ tử Tất gia, một người nắm Thần Sách Quân một người nắm giữ Tứ Phương quân đoàn, một ở trong hoàng thành một ở ngoài hoàng thành, Hoàng Thượng ngài... Không lo lắng sao? Năm đó Tất Quyền Ngọc vào Tứ Phương quân đoàn cũng là do Võ tướng quân bị thương ở Nam Cùng binh đoàn, đó cũng coi như là kế thích ứng tạm thời, nhưng nay, đã nhiều năm như vậy... Tất gia đem trong ngoài thành bao vây a. Nhưng nhiều năm nay, Hoàng Thượng cũng biết, chỉ cần điều mà Tất Quyền Ngọc muốn, có cái nào mà Thái hậu không chuẩn? Chỉ sợ là Thái hậu quá tin tưởng Tất Quyền Ngọc. Hoàng thượng... " Tiểu Quý Tử nhẹ cọ trên người Hoàng Thượng. "Trẫm hiểu được... Không nói đến cái này nữa... Chúng ta làm chuyện khác..." Hoàng Thượng thay đổi biểu tình, không muốn nhắc lại chuyện này. Tình huống trước mắt ai cũng có thể nói được? Năm đó, để Tất Quyền Ngọc đến Tứ Phương quân đoàn, cả triều đều đồng ý, Thái hậu cũng đồng ý, hắn chỉ có thể nghe theo Thái hậu, có thể làm như thế nào? Nay lớn, bắt đầu nhìn đến thiên hạ, nhìn đến giang sơn trong tay, cảm thấy Hoàng quyền là lớn nhất... Cho nên, một ngày nào đó Thái hậu phải dư thừa! Một ngày nào đó, Tất gia nhất định phải bị diệt trừ! ______ Hiếu Thanh cung. Cẩm Hà đang ngồi đánh đàn. Mấy ngày gần đây, nàng không muốn vào triều, chuyện triều chính nàng để cho Hoàng Thượng tự mình xử lý, nếu có khó khăn gì thì hỏi nàng, nay đã không cần vất vả vào mỗi sáng sớm như mấy năm trước. Trừ bỏ lúc ở cạnh Quyền Ngọc, Cẩm Hà liền đánh đàn, đọc sách hoặc luyện công, nay nội công Cẩm Hà đã đột phá đến tầng thứ ba, nàng so với Quyền Ngọc năm đó bất đồng, Quyền Ngọc không có ai bên cạnh chỉ bảo, lúc đó tuổi cũng còn nhỏ. Mà chút khó khăn của nàng đã được Quyền Ngọc giúp nàng cởi bỏ, nên tiến bộ rất nhanh, nay đã tu luyện đến tầng thứ ba, một bộ quyền pháp luyện cũng có chút uy lực. "Thái hậu nương nương... " Cung nữ Linh nhi của Hiếu Thanh cung do dự tiến lại gần, nhẹ giọng nói. Cẩm Hà cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đánh đàn: "Nói.." "Nô tỳ... Nô tỳ phát hiện... Đã nhiều ngày, Trân Nhi tỷ tỷ cùng Phò mã gia thường xuyên ở cùng nhau... Hai ngày trước, nô tỳ nghe các tỷ tỷ trong cung nói, thấy hai người đó tư hội" Linh Nhi chần chừ mở miệng nói. Tay đánh đàn của Cẩm Hà dừng lại một chút, không nói gì, lại đánh hai cái, thở dài một tiếng, mới ngừng tay: "Kêu nàng tới gặp ta!" Linh Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lui ra ngoài. Cẩm Hà tựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Trân Nhi theo nàng đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bắt đầu từ lúc nàng tiến cung làm phi, nàng ấy liền ở bên cạnh nàng chiếu cố nàng, năm ấy nàng mười hai tuổi, từ lúc nàng trở thành phi tần cho đến nay, không sai biệt lắm đã sáu năm, sắp bảy năm rồi. Mấy năm trôi qua như vậy, nàng ấy vẫn chiếu cố cho nàng, giúp nàng để ý toàn bộ hậu cung, nhiều năm qua như vậy, nàng ấy đều cẩn trọng, đều đối với nàng trung tâm như một. Nhưng cũng là nàng ấy, trở thành người trong Hiếu Thanh cung phản bội nàng? Hoặc có thể nối là người bị lợi dụng? "Thái Hậu nương nương..." Trân Nhi bước vào, liền thấy Thái hậu nhìn nàng với ánh mắt có chút ưu thương. Trong lòng cũng không khỏi run lên, cuối người bái hạ. Ánh mắt ưu thương như vậy, chỉ xuất hiện khi người còn là Hoàng hậu, mấy năm gần đây, Thái hậu đều vui vẻ... "Trân Nhi vào cung vào năm nào vậy?" Thái hậu phất tay cho cung nữ ben cạnh mang cầm cất đi, thay trà. "Hồi Thái hậu nương nương, Phượng Linh năm 798, nô tỳ gia bần liền bị đưa vào cung" Trân Nhi trả lời. "Năm nay là Phượng Linh năm 810, ngươi vào cung được 21 năm, cho nên đến năm nay ngươi là hai mươi tám đi?" Thái hậu hẹ nhàng uống ngụm trà. "Đa tạ Thái hậu nương nương lo lắng, nô tỳ năm nay vừa tròn hai mươi tám" Trong lòng Trân Nhi có chút khẩn trương , Thái hậu chưa từng cùng nàng nói qua mấy vấn đề này, cũng không biết phía sau lời này là có ý gì? "Ai gia tiến cung vào năm 803, kể từ ngày tiến cung, ngươi liền bồi ở bên cạnh ai gia, vì ai gia để ý mọi chuyện trong cung, khi đó, ai gia mười lăm tuổi, Trân Nhi hai mươi mốt tuổi. Khi đó ai gia vừa mới vào cung, trong cung có rất nhiều quy củ, ai gia còn chưa biết, Trân Nhi luôn nói cho ai gia biết, nào có thể làm, nào không thể làm..." Ánh mắt của Thái hậu nhẹ nhàng dừng trên người Trân Nhi. "Thái hậu nương nương là người nhân hậu, hậu cung lại có nhiều thị phi, Trân Nhi là người của Thái hậu nên vì Thái hậu tận tâm." Trân Nhi nhẹ nhàng hồi đáp. Thái hậu nương nương nhắc đến những việc này, làm cho Trân Nhi có cảm giác khủng hoảng không hiểu được. "Đúng vậy, hậu cung phức tạp, mỗi người một tâm tư, đều quá sâu..." Thái Hậu thở dài một tiếng: "Trân Nhi cũng sẽ nói cho ai gia biết, trong cung này, các vị nương nương ấy thích cái gì, các vị nương nương ấy ghét cái gì cũng sẽ nói, ngay lúc đó, Hoàng hậu nương nương thích loại y phục trang sức gì, ai gia không thể mặc cái gì, Trân Nhi luôn nói tích cách của mỗi vị nương nương cho ai gia, nói cho ai gia, người nào có thể gặp, người nào không thể gặp, người nào đê tiện, người nào quen dùng thủ đoạn gì... Trân Nhi, ai gia ngồi lên được vị trí Thái hậu này cũng có công lao của ngươi" "Thái hậu nương nương cưu mang nô tỳ, cho nên đây đều là những việc nô tỳ phải làm" Trân Nhi vội vàng quỳ xuống. Khẩu khí hôm nay của Thái hậu có chút không đúng, trong lòng không khỏi có chút lo sợ nghi hoặc. "Nhưng ai gia vẫn thực xin lỗi ngươi... Nay ngươi đã hai mươi tám... nhưng ai gia vẫn hứa hôn cho ngươi... Đây là sơ suất của ai gia, là lỗi của ai gia..." Thái hậu thở dài một tiếng. "Nô tù nguyện ý cả đời hầu hà Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương trạch tâm nhân hậu, các tỷ muội trong cung còn hâm mộ nô tỳ có thể đi theo bên người Thái hậu nương nương" Trân Nhi có chút đổ mồ hôi, đột nhiên nhớ tới Võ Sách... "Nhưng nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, thì tỳ trong cung tuy nói là người của hoàng cung, nhưng vẫn có khát vọng của nữ nhân bình thường là có thể gả cho nam nhân tốt. Trân Nhi, ai gia hỏi ngươi, ngươi đã có người trong lòng chưa? Nếu có, ai gia lại hứa gả ngươi cho hắn" Ánh mắt Thái hậu dừng trên mặt Trân Nhi, trong mắt có chứa chân thành tha thiết. "Nô tỳ không có... Nô tỳ không dám, nô tỳ nguyện cả đời phụng dưỡng Thái hậu nương nương! " Trân Nhi khẩn trương mở miệng, cung nữ trong cung rất ít khi được tứ hôn, nay Thái hậu nói như vậy, chỉ sợ chuyện của nàng cùng Võ Sách đã bị lộ. Nếu như thế, ở hậu cung có thể bị coi là đại tội tư thông! "Thật sự không có?" Thái hậu nhẹ giọng hỏi một tiếng. "Thật sự không có! Nô tù nguyện ý đi theo Thái hậu nương nương! " Trong lòng Trân Nhi chỉ có một ý định đó là đánh chết cũng không nhận, nàng là một cung nữ, không thể yêu cầu chuyện gì, nhưng nếu Võ Sách đi cầu Hoàng Thượng đem nàng ban cho hắn, thì tình huống hoàn toàn không giống như vậy... "Trân Nhi... Ai gia đem ngươi hứa gả cho Võ Sách phò mã, ngươi cảm thấy thế nào?" Ánh mắt Thái hậu gắt gao nhìn chằm chằm Trân Nhi. Trân Nhi chỉ cảm thấy trong đầu một trận mê muội, Thái hậu đã biết! Trân Nhi phanh một tiếng, dập đầu xuống đất: "Thái hậu nương nương tha mạng!" "Trân Nhi, ngươi thật sự thích Võ Sách? " Trong lòng Thái hậu trầm xuống một ít, nguyên lai là sự thật, Võ Sách thật sự muốn đưa tay chân vào Hiếu Thanh cung của nàng, hơn nữa cư nhiên lại là cung nữ thân cận nhất với nàng. Như vậy, quan hệ của nàng cùng Quyền Ngọc, có khả năng sẽ có tiếng gió ra ngoài! "Thái hậu nương nương tha mạng, nô tỳ đáng chết... Võ đại nhân nói với nô tỳ... Nói là bất hòa với Trưởng công chúa... Nói là trong lòng hắn... Trong lòng hắn..." Trân Nhi liên tục dập đầu. "Người trong lòng hắn thích là ngươi, đúng không? Vậy là tốt rồi, nếu hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn, người của Hoang tộc không am hiểu chuyện hầu hạ người khác, Trưởng công chúa là công chúa, kia không thể so sáng cùng người khác, ai gia liền ban ngươi cho Võ Sách, ở trong cung  ngươi sớm đã quen với việc lo liệu mọi thứ, tất nhiên ngươi cũng có thể đem Võ gia lo liệu thỏa đáng, ngươi cũng có thể hậu hạ Trưởng công chúa ổn thỏa..." Thái hậu nhẹ nhàng cười, có chút cô đơn mở miệng - Trân Nhi ở bên nàng nhiều năm như vậy, từng là người mà nàng tin tưởng nhất.... Nay lại trở thành đối tượng bị người khác lợi dụng? Đây cũng có thể là thất bại lớn nhất của đời nàng đi. "Nô tỳ.... Nô tỳ... Cảm tạ Thái hậu nương nương! " Trân Nhi khó có thể tin, khấu tạ... Cứ như vậy? Là như thế này sao? Nhưng vài cái gì trong lúc đó,  trên mặt Thái hậu hiện lên chút bi thương? "Trân Nhi, ngươi cùng ai gia vượt qua nhiều năm như vậy, cuối cùng ai gia có mấy lời muốn nói với ngươi" Thái hậu nhẹ nhàng nói. "Trân Nhi nghe Thái hậu nương nương phân phó..." "Vô luận về sau có phát sinh sự tình gì, Trân Nhi ngươi vĩnh viễn phải nhớ, ngươi vĩnh viễn là người thân cận nhất với ai gia, là người ai gia tin tưởng nhất, vô luận là tình huống gì, tâm của Trân Nhi ngươi, luôn hướng về ai gia. Cho nên vô luận phát sinh cái gì, ai gia cũng đều tin tưởng ngươi không có liên quan đến, nếu có một ngày ngươi muốn trở lại bên người ai gia, ngươi cứ tìm đến ai gia" Thái hậu chậm rãi nói xong. "Thái hậu nương nương..." Trân Nhi mê mang nhìn Thái hậu, thật sự không rõ ý tứ phía sau lời nói. Sẽ phát sinh tình huống gì? "Không cần phải nói, nhớ kỹ lời nói của ai gia, đi đi!" Thái hậu phất phất tay, liền đứng dậy đi đến hậu đường... Có lẽ có một ngày, ngươi sẽ biết, ngươi đã bị cuốn vào một hồi âm mưu, có lẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu ngươi đã trở thành quân cờ trong đấu tranh chính trị, có lẽ có một ngày, ngươi mới có thể hiểu được, ái nhân của ngươi, không yêu ngươi, ngay từ lúc đầu, đó bất quá chỉ là một tuồng kịch.... Nhưng vẫn hy vọng, không có ngày đó!