Phượng linh kỷ
Chương 140
Cẩm Hà thật cẩn thân mở sách ra: "sách này do một người tên Dương Quỷ viết, hai trang phía trước là bản tự giới thiệu bản thân của hắn, trân đây viết hắn là một vu sư ở ngọn núi Lao Phong Xích Châu – ân, hiện tại không còn gọi bằng tên này, hiện tại gọi là núi Thứ Sơn, là một ngọn núi cao nhất ở Tây Phượng Sơn mạch.
Quyển sách này chủ yếu viết một số nghiên cứu vu sư, còn có một ít kỳ văn dị sự" Cẩm Hà nói xong ngẩng đầu lên nghi hoặc nói: "Thứ này có hơn một ngàn năm lịch sử, ngươi như thế nào có được?"
"Là ta nhờ Kha Thần tìm giúp ta, ngươi mau nhìn xem, trong đó có viết đến nội dung về Cách Hồn Châu hay không?" Liên Khê vội vàng nói.
"Để ta nhìn thử xem..." Cẩm Hà thấy Liên Khê gấp gáp, cũng vội vàng phiên dịch.
Không cần giải thích, Một quyển sách da dê mong manh này nhìn cũng nhanh, qua nửa canh giờ, liền dịch đến trang cuối cùng.
Chính là nửa canh giờ này đối với Liên Khê mà nói quả thật có chút gian nan, nhất là thời điểm khi nàng nhìn Cẩm Hà phiên dịch, biểu tình kinh ngạc trước mắt, quả thật đem tâm tính tò mò của nàng trêu đùa đến cực điểm.
Trong nửa canh giờ, nàng đã không kiềm chế được mà từ đối diện chạy đến ngồi bên cạnh Cẩm Hà, sau đó chạy ra sau lưng, sau đó lại ngồi bên cạnh Cẩm Hà, cùng Cẩm Hà nhìn chằm chằn những văn tự mà nàng không tài nào hiểu nổi kia...
Thật vất vả, rốt cuộc cũng đợi được Cẩm Hà dịch xong, chậm rãi mở miệng: "Bên trong quyển sách này chủ yếu viết về một vài sự tình của vu sư, quả thật cũng có viết đến Cách Hồn Châu, hơn nữa chủ yếu là viết về chuyện xưa của Cách Hồn Châu..." Cẩm Hà nói xong, trong ánh mắt mang thâm ý nhìn Liên Khê.
Liên Khê ngồi nghiêm chỉnh, ý tứ trên mặt phi thường rõ ràng, muốn nghe tiếp câu phía sau.
"Vu sư là vu y ở hiện tại sao?" Quyền Ngọc hỏi.
"Vu sư là vu y đời trước, vu sư cổ đại so với vụ y bây giờ càng huyền dịu hơn một ít.
Bọn họ có một vài phương pháp y thuật đơn giản, trị bệnh cứu người, cũng sẽ có một loại vu thuật huyền diệu, có thể dồn người khác vào chỗ chết.
Tiên sinh tường nói cho ta biết, hiện tại dân gian vẫn lưu truyền một ít tà phái, tỷ như dưỡng cổ có Cổ độc môn ở Hà Xuyên, dụng độc có thế gia Tâm độc ở Xích Châu, còn có một ít tà ma ngoại đạo tản mạn ở khắp nơi, không phải trường hợp cá biệt, so so phần lớn người hồ lộng, nhưng cũng có một ít huyền diệu phi thường, có bản lãnh thật sự, những người đó đa phần đều là từ vu sư cổ đại.
Năm đó ta nghe rất nhiều kỳ văn dị sự, luôn nghĩ đó là lời nói dối không căn cứ, không nghĩ tới đây là chuyện lạ có thật." Cẩm Hà tựa hồ là quên lúc nãy đang muốn giả thích nghi hoặc cho Liên Khê, lúc này đây lòng tràn đầy cảm khái.
Liên Khê vội vàng giúp Cầm Hà rót một chén trà: "Sau đó thì sao?"
"Thời điểm ban đầu, vu sư là người rất được người khác tôn trọng, bởi vì bọn họ có thể xem bệnh cứu người, nhưng vu sư cũng chia không ít môn phái, đại bộ phận sẽ không tham gia vào chính sự, chính sách này ghi lại, hơn một ngàn năm trước, trong đó có một môn phái bắt đầu tham dự chính sự, hơn nữa bởi vì sử dụng bản lĩnh kỳ lạ của mình mà rất nhanh chiếm được vị trí quốc sư của đế quốc Phượng Linh.
Vì muốn đem môn phái của mình phát dương quang đại, quốc sư bắt đầu cực lực chèn ép các môn phái của hắn, bắt đầu từ đó, môn phái của hắn bắt đầu bị bắt vào ranh giới Xích Châu Thanh HÀ bây giờ, khi đó nơi này tương đối hoang vắng, núi Đại Nội liên miên khiến người khác không yên, quốc sư đối với những người này cũng bất lực, cho nên vu sư ở trong núi Đại Nội được giữ lại.
Trên thực tế, những người này có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của Xích Châu Thanh Hà.
Mà ngộn núi Đại Nội có tồn tại những loại động thực vật thượng cổ, làm nguồn nguyên liệu cung cấp cho vu sư, cũng chính là thiên đường của vu sư." Cẩm Hà tiếp tục nói hiển nhiên bản Dương Quỷ nhật ký này không có viết nhiều như vậy, là do Cẩm Hà từng đọc qua sách cùng tiên sinh tên Mộc Hữu Tiền dạy cho nàng.
Vậy Cách Hồn Châu đâu? Cách Hồn Châu là cái gì?" Liên Khê không quên chuyện chính, nhắc nhở Cẩm Hà.
"Ân, sách này ghi lại, lúc ấy trong núi Tây Phượng sơn mạch, có mọt loại động vật gọi là Cách hồn, tam chừng tam mắt, con mắt thứ ba này có năng lực làm cho người ta hôn mê, sau khi tỉnh lại tựa như đã trải qua một hồi đại mộng.
Đương nhiên có nhiều người sau khi hôn mê liền không thể tỉnh lại được nữa, cho nên loài vật này lúc ấy cũng được gọi là Cách hồn yêu, mọi người xem nó là yêu quái, một khi nhìn thấy liền né tránh, hoặc là tổ chức một nhóm đi tiêu diệt.
Loại động vật này tuy rằng hung hãn, hơn nữa mắt nó có thể làm cho người ta hôn mê, những năng lực hôn mê này cũng cần thời gian, hơn nữa mỗi lần chỉ có tác dụng với một người.
Cho nên không lâu sau, loài vật này liền bị giết chết gần hết.
Thẳng đến khi vu sư này có một lần đi hái thuốc đụng phải một con Cách hồn đang bị thương, vì bị nhân loại truy giết trong thời gian dài nên nó sớm đã xem nhân loại là địch nhân, cho nên nó dùng hết khí lực phong ra con mắt Cách hồn với vu sư này, người vu sư này cũng không ngoại lệ lâm vào hôm mê...!hoàn hảo khi hắn tỉnh lại..." Cẩm HÀ uống ngụm trà.
"Sau đó thì sau?" Liên Khê thúc giục.
"Người viết quyển sách này chính là Dương Quỷ sư phụ - Ngàn Mộc..." Cẩm Hà nói xong, ngón tay vuốt vuốt trên quyển da dê.
Nói đến trọng tâm! Nghe đến chuyện xưa ba người trong lòng không khỏi trầm trò khen ngợi.
"Ngàn Mộc thuộc môn phái gọi là Tác Hồn phái, , cũng được xem như là tà phái trong vu sư.
Có thể dùng vu thuật huyền dịu khiến chi linh hồ người khác ly thể, chết một cách ly kỳ, đương nhiên bọn họ cũng có thể làm vu y, dùng khả năng đó thôi miên bệnh nhan, sau đó triển khải một vài kĩ thuật trị liệu rất rất đau..." Cẩm hà giải thích.
Liên Khê ở bên cạnh nói thầm: "Chính là thôi miên gây tê sau đó phẫu thuật..."
"Cái gì?" Cẩm Hà vội vàng hỏi, lúc này nàng thật sự rất hiếu học.
"Không có gì không có gì, Cẩm Hà tỷ tỷ ngươi mau nói tiếp đi" Liên Khê lười giải thích cái gì là gây tê cái gì là mổ...
"Ngàn Mộc sau khi tỉnh lại, cẩn thận nhớ lại những gì đã trải qua trong khoảng thời gian hôn mê, hắn cư nhiên xuyên thành một tiểu hài tử cơ thể suy yếu ở Ngọc Long thành tại Hà Xuyên, hơn nữa lấy thân phận tiểu hài tử này trải qua hai ngày, thời điểm linh hồn hắn thoát ly khỏi tiểu hài tử kia, tiểu hài tử kia đã chết.
Những thứ trải qua đều quá rõ ràng.
Tác Hồn phái vỗn dĩ có sở trường về nghiên cứu linh hồn, Ngàn Mộc phi thường xác định, linh hồn của hắn bị chuyển dời lên một người khác, hắn trăm tư không thể lý giải, nghĩ tới con mắt thứ ba của Cách hồn, hơn nữa còn mang con mắt này về nghiên cứu.
Khi chết đi, mắt của Cách hồn cũng không còn lợi hại như trước, cho nên, rất nhiều lần Ngàn Mộc muốn sử dụng năng lực của mắt Cách hồn để di dời hồn phách đều thất bại.
Nhưng hắn cũng không buông bỏ.
Sau đó hắn lại dốc lòng nghiên cứu hạt châu này, hơn nữa thông qua việc ngồi xuống tưởng tượng phương thức đem linh hồn của hắn trục xuất, mới bị mắt Cách hồn hấp dẫn thành công dời đi linh hồn, hơn nữa còn thực hiện thành công việc trao đổi hai linh hồn với nhau!" Cẩm Hà giả thích phi thường cẩn thận.
"Trao đổi linh hồn!" Liên Khê lặp lại.
Nhưng linh hồn của nàng bị trao đổi ở thời không khác nhau...!thành công sao...!thực huyền diệu.
"Ngàn Mộc nhiều năm sau vẫn dày công nghiên cứu, hơn nữa tổng kết lại cách dùng, muốn thực hiện, phải cầm lấy Cách hồn châu trong tay, ngồi xuống tưởng tượng.
Nhưng tinh thần lực phải phi thường cường đại, để tinh thần lực có thể có sức mãnh liệt bám vào cơ thể có sinh mệnh, hơn nữa thời điểm cơ thể có sinh mệnh tiếp nhận linh hồn này, Cách hồn châu có thể đem linh hồn thực sự rút ra hơn nữa đưa vào trong cơ thể đối phương.
Đương nhiên phương diện này còn tồn tại rất nhiều phiêu lưu, điều kiện là linh hồn đối phương có khả năng xuyên thủng thân thể ta, nhưng cũng có khả năng thân thể ta không thể tiếp nhận, như vậy, người thi thuật có thể thành công đem linh hồn mình xuyên vào cơ thể đối phương, những đối phương có khả năng sẽ chết.
Đây là vấn đề phù hợp về linh hồn" Cẩm Hà có chút cố sức giải thích.
"Thời điểm Ngàn Mộc tuổi già sức yếu, nghĩ tới muốn sử dụng Cách hồn châu để sống lại,.
Cho nên hắn tay cầm Cách hồn châu, thi triển bí thư di hồn đại pháp, đem linh hồn của hắn di dời lên cơ thể của đệ tử hắn...!những linh hồn của hắn cùng đệ tử phù hợp với nhau – hoặc có thể nói là, bởi vì đệ tử hắn cũng học loại thuật này, nên thời điểm linh hồn bị đẩy ra ngoài, chủ động tìm đến cơ thể của Ngàn Mộc...!như vậy linh hồn bị trao đổi, người đệ tử biết hắn bị sư phụ hại, lặng lẽ lưu lại một bức huyết thư nói rõ chân tướng, không lâu sau liền chết.
Bởi vì phong thư này, chuyện Nàng Mộc lợi dụng phương pháp di hồn sống lại trong cơ thển đệ tử bị phát hiện.
Sau đó bị rất nhiều người đuổi giết...!đương nhiên, đa số những người này đều muốn đoạt lấy Cách hồn châu..."
"Hoài bích có tội a!" Liên Đồng cảm khái.
"Cho nên Ngàn Mộc tuy rằng chiếm được cơ thể trẻ tuổi, nhưng không lâu sau liền bị giết.
Mà người có được Cách hồn châu bởi vì không biết được cách dùng, hoặc là dùng không thành công hoặc là vì linh hồn không tìm được cơ thể ký túc mà chết...!sau đó Cách hồn châu được xem là vật có điềm xấu, cũng dần có rất ít người muốn có nó..." cẩm Hà thật vất vả nói xong, vội vàng nuốt một ngụm nước miếng.
"Phương pháp được nói rất rõ ràng, đáng tiếc phiêu lưu lại rất lớn" Liên Khê nói thầm, rước lấy nghi hoặc từ Cầm Hà.
"Ngươi sẽ không muốn ngoạn cái này đi" Thời thượng cổ có rất nhiều thứ không thể nghiệm chứng, rất là nguy hiểm, nhất là đây là Nhật ký vu sư..." Cẩm Hà kinh ngạc mở miệng.
"Hắc hắc...!sẽ không, cẩm Hà tỷ tỷ yên tâm.
Ngày mai không phải xuất phát sao? Thê thê các người sắp phân biệt, không quấy rầy các ngươi thân thiết" Liên Khê nói xong cầm quyển sách kia muốn đi.
Cẩm Hà vội vàng đưa tay ngăn lại: "Sách này tặng cho ta được không? Dù sao ngươi xem cũng không hiểu"
"Ách...được..." Liên Khê hào phóng đưa quyển sách cho Cẩm hà- đối với Cẩm Hà mà nói đây là di vật thượng cổ nhưng đối với nàng mà nói quyển thiên thiên này, cầm cũng vô dụng.
Liên Khê nói xong, lôi kéo Liên Đồng đi ra ngoài.
"Cô nương này lại không biết suy nghĩ cái gì đây.." Cẩm Hà nhìn bóng dáng Liên Khê, không khỏi cẩn thận suy nghĩ.
Trên mặt Tất Quyền Ngọc lộ vẻ lo lắng, chuyện của Liên Khê cùng Liên Đồng nàng cũng có chút không xác thực được, nhưng nàng lại nghe Mộ Trường Sinh nói qua.
Liên Khê trước đó cùng Liên Khê lúc gả cho nàng là hai người khác nhau, hơn nữa Liên Khê bị mất trí nhớ...
Kết hợp lại, thực dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến, linh hồn của Liên Khê có hay không bị dời đi...
Hơn nữa, nay Liên Khê lại để bụng chuyện cách hồn châu như vậy.
Chẳng lẽ nàng nguyên bản trảo đổi thân thể với Liên Khê, nay có phải hay không nàng muốn trở về?
Trong lòng Tất Quyền Ngọc mê mang thành một đoàn, khong muốn suy nghĩ nữa, thân thủ ôm Cẩm Hà ngồi lên đùi nàng: "Khi nhi cùng Đồng nhi theo nàng về Phượng Linh, nàng hãy chú ý đến hai muội ấy.
Chuyện về cách hồn châu, ta nhìn thấy có vẻ Khê nhi thật có ý làm bừa, người như muội ấy, ý tưởng kỳ lạ, nếu muội ấy thật sự muốn làm, nàng phải thuyết phục muội ấy suy nghĩ lại, tận lực đừng để chuyện không may xảy ra"
"Dời đi linh hồn cũng không phải thú vui gì.
Phiêu lưu rất lớn, ta sẽ chú ý..." Cầm Hà gật đầu, hành vi ngày hôm nay của Liên Khê cũng làm cho nàng có chút lo lắng.
"Cẩm Hà nhà ta ngày mai phải vì quốc gia đại sự mà bôn ba, đem này ta sẽ uy nàng ăn no, để nàng ăn no, mới có tinh thần, có nhiệt tình..." Quyền Ngọc một bên cười xấu xa, một bên đã đưa tay vào áo Cẩm Hà mà vuốt ve...
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
3 chương
45 chương
152 chương
9 chương