Phượng linh kỷ

Chương 14 : giáo trương luyện binh

"Ba phân đội, toàn thể chú ý! Xếp thành hàng!" Trên giáo trường Tất Quyền Ngọc cầm trường thương đưa thẳng lên cao, lớn tiếng nói. Binh lính rầm rầm nhận lệnh, đây là tố chất cơ nản của binh lính trong Hà Tây quân đoàn, nhưng trong mắt của mỗi người lại không có sự kiên kỵ nào, thoáng hiện sự không phục! Tân nhiệm phân đội này chỉ mới mười bốn tuổi, có vài lão binh nghĩ, mẹ nó so vố lão tử còn nhỏ hơn một nữa! Nay vừa mới vào quân doanh, quân công nữa điểm còn không có,cư nhiên thăng chức làm tiểu đội trưởng. Hơn nữa còn nghe nói, hắn chín là con cháu của quan gia! Xem bộ dáng da thịt phì nộm như da heo kia, thì chắc là người chỉ biết ăn cơm nhuyễn! Nếu ai phịc hắn thi không phải là nam nhân! Án mắt các binh sĩ nhìn về phía nàng, tràn ngập khiêu khích! Tất Quyền Ngọc cũng không nói chuyện, quay quanh đây cũng khoảng hai trăm người đi, đi một vong quanh đội ngũ hình vuông, âm thầm đem hình dáng mỗi người ghi tạc lại trong lòng. Đi a, người nào cũng là một bộ dáng không phục! "Giữa các ngươi, ai lợi hại nhất?" Tất Quyền Ngọc trở lại vị trí phía trước đội ngũ, hỏi. Tuy vóc dáng của nàng nhỏ bé, nhưng khí thế mười phần. "Không có lợi hại nhất, chỉ có lợi hại hơn, binh sĩ của Hà Tây quân đoàn, không có người vô dụng! Người người sều là hảo hán!" Một bịn sĩ trước mặt Tất Quyền Ngọc ngẩng đầu, ưỡn ngực nói. "Hảo! Ngươi! Bước ra khỏi hàng!" Tất Quyền Ngọc nhìn vào binh sĩ cao hơn nàng cả cái đầu, ánh mắt hung hãn cùng hắn trạm tráng. Trong lúc ánh mắt giao tiếp, người nọ chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng - tiểu vóc dáng trước mặt này, khí thế không phải tầm thường! Thời điểm cùng hắn đối diện, cái loại áp lực này, như có thiên quân vạn mã của quân địch đáng xong tới hắn hoặc là lúc đao của địch đặt trên cổ, cơ hồ làm cho người ta không thể hô hấp! "Danh tính!" Tất Quyền Ngọc trầm giọng hỏi. "Vương Hùng!" Binh sĩ lớn tiếng đáp, âm thanh tuy lớn âm thanh của Tất Quyền Ngọc, nhưn lại thiếu một cổ uy thế! "Tuổi!" Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ nhìn hắn, quả quyết nói. "Hai bốn!" Binh sĩ vẫn như cũ lớn tiếng trả lời. "Binh linh (thời gian gia nhập quân doanh)!" Tất Quyền Ngọc lại hỏi, từ đầu đến cuối, âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng lại tràn ngập nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai, lực uy hiếp. "Sau năm!" Đại binh sĩ ngang nhiên đáp. "Thiên chức của binh sĩ là gì?" Tất Quyền Ngọc nhìn hắn, mà ánh mắt của hắn đã không còn dám nhìn thẳng vào nàng nữa, dối diện với Tất Quyền Ngọc là một chuyện rất cần nghị lực và dũng khí. "Phục tùng!" Đại binh sĩ tiếp tục trả lời. "Nếu có kháng nghị đối với lệnh của trưởng quân thì phải làm như thế nào? " "Trước phục tùng, sau khiếu nại!" Đại binh sĩ trả lời rất khá. "Hảo! Bây giờ ngươi muốn khiếu nại gì sao?" Lông mi Tất Quyền Ngọc đè thấp, trong tròng mắt hẹp dài có tinh quang lóe sáng. "Xun hỏi trưởng quan, dựa vao điều gì để đến lãnh đạo chúng ta?" Đại binh do dự một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi. "Vậy các ngươi hy vọng ta dựa vào điều gì để đến lãnh đạo?" Đôi môi Tất Quyền Ngọc hiện lên chút ý cười, những lơi này không chỉ hỏi riêng đại binh sĩ mà còn hỏi toàn bộ binh sĩ ở đây, cho nên nàng không nhìn binh sĩ bưu hẵn trước mặt nữa mà đem ánh mắt quét ngang qua mọi người. "Võ công! Mang binh đánh giặc! Muốn trưởng quan dùng võ dũng của mình để là chúng ta thần phục!" Đại binh sĩ tiếp tục nói. "Hảo! Mười người có võ công tốt nhất trong các ngươi bước ra khỏi hàng!" Tất Quyền Ngọc thấp giọng quát. Trong đội ngũ mọi người trao đổi sắc mặt với nhau, vô thanh vô thức, liền chọn ra mười người, chỉ bằn điểm ấy Tất Quyền Ngọc liền biết đây là một phân đôi có sự phối hợp rất tốt. "Cùn lên đi!" Tất Quyền Ngọc nhìn mười người trước mặt, đều là người lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn, chắc là đều lấy sức mạnh làm sở trường. Tất Quyền Ngọc một bên chậm rãi nói, một bên chậm rãi cởi trường thương trên lưng xuống. Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó liền nâng đao, từ tứ phương chém tới - những người này, chỉ là người chit biết giết người, chắc chắn không có võ công. Hai quân đối chọi, sẽ so dũng mãnh, so chiến thuật, chứ không phải là võ lâm, trong thiên quân vạn mã, cao thủ võ lâm cũng chỉ biết trốn, hắn có thể giết mươi người, trăm người, nhưng sẽ bị hàng ngàn hàng vạn người làm mệt chết, hoặc là bị thi thể chôn sống! Cao thủ võ lâm không có nhiều, chỉ là động vật quý hiếm, hoạt động trong giang hồ tại một vung nào đó, bọn họ am hiểu đơn đả độc đấu, so với binh sĩ thì chiến lự của hộ vô cùng cao, nhưng hộ lại không gia nhập quân đội, bởi vì họ vỉ muốn tự do cùng danh vọng, cự tuyệt loại chiến thuật liều mạng, không có tín kĩ thuật, cho nên quân đội cùng giang hồ là hai thế giới bất đồng nhau. Cho nên trong quân doanh cơ hồ không có cao thủ, hoặc có thể nói là rất ít người có võ công, người trong quân doanh chỉ có sát khí cùng dũng khí, dám giết người cũng giám bị giết, một phen cầm đao hướng đối thủ bổ tới, trở thành một hảo hán! Kỳ thật binh lình có dũng khí hớn so với người trong giang hồ. Bởi vì, cho dù họ biết rằng sẽ chết nhưng vẫn xung phong giết địch. Mà người trong giang hồ, mỗi khi thất bại thì chỉ biết nói câu: Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày khác ta sẽ trở lại bái thù! Xem như tự cho mình một cái bậc thang, chừa lại một chút mặt mũi. Mà binh sũ khi xông lên, cùng lắm cũng chỉ có khả năng kêu lớn một tiếng A. Nhưng họ vẫn cứ xông lên. Mười đại hán thân thể khỏe mạnh dũng mảnh cầm khảm đao quay quanh Tất Quyền Ngọc, sau đó cùng lúc vượt lên. Tất Quyền Ngọc, tay cầm trường thương, xuất ta một chiêu thương pháp, đánh tới cổ tây của người trước mặt, nhất thời liền làm binh khí của hắn rớt xuống, sau đó nàng không cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng gió liến biết có hai thanh khảm đao từ phía sau đánh úp tới. Tất Quyền Ngọc đem trường thương chính đỡ ở phía trước, hai chân đá ra sau, hai thanh khảm đao sau lưng lền ròi tay mà bay. Lúc này lại có một người từ bên cạnh đánh tới, Tất Quyền Ngọc cuối người, tránh được một thanh khảm đao, trường thương thuận thế quét ngang qua phía bên phải, nhất thời một mảnh kim thiết giao kích, bốn thanh khảm đao đều rơi xuống đất. Sau đó Tất Quyền Ngọc đem trường thương trượt xuống, hướng đỉnh khảm đao của người bên trái đánh tới mà cùng lúc đó cũng quát ngang qua dưới chân hắn, hai người phía sau liền bị hắn đụng trúng đồng loạt ngã nhào. Thời giân chỉ qua hai lần hít thở, toàn bộ mười đại hãn đều thua! Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ không có biểu tình gì, chạm rãi đem trường thương đeo lại trên lưng. Mã tràng một mảnh im lặng, cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của lá rụng! Hai mắt mọi người mở lớn, há to miệng. Lúc này không còn vấn đề có phục hay không mà là mọi người bắt đầu hoài nghi hai mắt cảu mình. "Đứng vào hàng ngũ!" Tất Quyền Ngọc đeo xong trường thương, hướng mười binh sĩ nói lớn. Mười binh sĩ lặp tức đem đao của mình cho vào vỏ, trở bề hàng ngũ. "Toàn thể chú ý! Bên phải quay! Xếp thành hai hàng song song! Chạy quanh giáo trường hai mươi vòng!" Tất Quyền Ngọc trầm giọng quát. "Vâng!" Mọi người ầm ầm nhận lời! Hai trăm người nhanh chóng bắt đầu chạy. Tất Quyền Ngọc vỗ vỗ tay, nhìn góc hoa đào ở cuối giáo trường - nở rồi! Ba tháng, còn mười sáu ngày nữa, sẽ đến sinh thà của Cẩm Hà. Rất xa, Tiếu Trí Lực nhìn nàng, lầu bầu nói: "Hắn làm sao mà là lưu manh được, rõ ràng là một viên trân châu! Về sau tất nhiên sẽ tỏa sáng trên chiến trường, hoàng thành a hoàng thành, ngươi mới là nơi lưu hắn mới phải, sao lại đưa hân tới một mảnh biên thùy của Tiếu Trí Lực ta?" Tất Quyền Ngọc trở lại doanh trướng của mình - đây là yêu cầu duy nhất của nàng đối với Tiếu Trí Lực tướng quân, nàng muốn có một doanh trướng riêng, dù sao nàng cũng là nữ nhân, làm sao có thể cùng một đám nam nhân lăn lộn một chỗ, không chỉ bất tiện mà còn dễ dàng bị bại lộ thân phận, Tiếu Trí Lực tướng quân còn tưởng nàngđược nuông chiề từ bé nên không chịu được khổ đâu. Tất Quyền Ngọc liền cười nói một câu: "Buổi tối ta muốn tập trung luyện công, nếu thường xuyên bị các binh lính khò khề quấy phá, không chỉ không tiến bộ mà cong dễ bị tẩu hỏa nhập ma..." Ban ngày Tiếu Trí Lực cũng đã xem qua võ công của Tất Quyền Ngọc dùng để luyện binh, nên cũng đặc biệt cấp cho nàng một doanh trướng nhỏ dành cho tiểu đội trưởng. Bởi vì theo ấn lệ, các binh sĩ đều phải ở cùng một chỗ, một doanh trướng có hai mươi ngươi, mà mười doanh trướng chính là một phân đội. Trong một phân đội, các binh sĩ tụ hợp với nhau, riêng tiểu đội trưởng mới có thể có riêng một phòng hoặc liều trại. Thời gian hành quân, dựa theo điều lệ về liều trại và đóng quân, một liều trại có hai mươi người, Hà Tây quân đoàn có hai mươi vạn người, Tây Kim thành, Phong Quân thành, Điên Lệ thành tương đối rộng rãi nên được phân mỗi nơi đóng một vạn quân dùng để duy trì trị an của địa phương, Ngọc Long thành là nơi đóng doanh của quân chủ lực Hà Tây quân đoàn, có mười ba vạn quân, phân bố như vậy vừa có thể đảm bảo cung cấp đủ lương thực, phượng tiện cũng như nơi huấn luyện, vừa cam đoan, một khi có chiến sự, mười ba vạn quân ở Ngọc Long thành có thể trực tiếp di chuyển đến Hồ Lô trấn, binh lực sẽ lập tức tăng lên mười sáu vạn quân. Cho nên trữ quân đóng tại Hồ Lô trấn nho nhỏ này thường đã là ba vạn quân nên toàn bộ doanh trại liền có hai mươi ngàn gian. Tất Quyền Ngọc nhồi trên giường, nghiêng người đem tay nải ở đầu giường mở ra, bên trong là y phục mà Tôn Cẩm Hà tự tay may trước khi đi đã đưa cho nàng. Tất Quyền Ngọc đã thử qua, vải dệt thoải mái, đường may tinh tế, lớn nhỏ vừa người, ban ngày lại luyến tiếc mặc, tổng cảm thấy, lức luyện tập trên giáo trường, cả người mệt lả còn đầy đại hãn, sẽ làm vấy bẩn bộ y phục này. Cho nên nàng luôn chờ sau khi huấn luyện xong, tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở về phòng, lặng lẽ mặc vào! Tất Quyền Ngọc cởi khôi giáp, thoát áo khoát được làm từ vải thô, lại giải khai áo sơ mi, sau đó chậm rãi tháo buộc ngực - thân thể nàng đang chậm rãi biến hóa, các nam nhân đã bắt đầu biến đổi thanh âm, càng ngày càng khó nghe, mọc râu,  đến hầu kết cũng lộ ra, mà nàng hết thảy đều giống như lúc trước chỉ khác ở bộ nhự này, đang chậm rãi lớn lên, tuy hiện tại vẫn không rõ lắm, nhưng so với lúc trước cũng có khác biệt. Tất Quyền Ngọc sợ nếu không có trói buộc, nó sẽ càng phát triển nhanh hơn, nê liền buộc ngực. Tất Quyền Ngọc lấy tay đè ngực mình, đột nhiên lại nghĩ, vậy Cẩm Hà có phải hay không cũng giống nàng? Ngực cũng chậm rãi lớn lên? Hẳn là lúc nàng rời đi tựa hồ bộ ngực kia cũng đã lớn hơn một tí. Chính là bộ ngực kia, không cần phải buộc ngực, một cái yếm liền hảo... Tất Quyền Ngọc không khỏi nhớ đến Tôn Cẩm Hà, tựa hồ da thịt trắng nõn của Tôn Cẩm Hà, cái yếm đỏ tươi che lắm cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện ngay trước mắt. Liền đem tai sờ thử, mới giật mình tỉnh lại, nàng tự nhiên ngốc như vậy, vội vàng lắc đầu, đem y phục Tôn Cẩm Hà tặng mặc vào. Lúc này chỉ cảm thấy mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi, trong đầu lại viện lên bộ dáng tinh tế ấy. Aiz, trong những ngày này. Nàng sống một ngày giống như một năm! Giờ khắc này không biết nàng ấy đang làm gì. Tất Quyền Ngọc lấy giấy bút ra, mài mực, nhớ lại lần hôn môi trước khi rời đi, ngột nhào trong lòng chậm rãi lan lênh toàn thân, trong mắt hàm hứa ý cười, Tất Quyền Ngọc viết: Cẩm Hà! Từ biệt một tháng, ta ngày ngày tưởng niệm, tiếng hoan hô truyện cười tựa như bên tai, nhưng trong quân doanh chỉ có thể dựa vài tưởng niệm để tìm một chút an ủi, sống một ngày lại dài bằng một năm a... Trong kinh thành, sắc hoa chắc đã nở rộ rất diễm lệ đi, thật muốn hôn và thoa mạt hồng lên tay nàng... ---- Dạo này hơi bận một chút nên không edit truyện, khoảng 2 tháng sau có chương mới có chương mới nha!