Phượng linh kỷ
Chương 134
Phượng Linh tháng 4 năm 812, Hà Xuyên Thượng Quan Phi vây công hoàng thành Phượng Linh, hoàng thành Phượng Linh phát sinh binh biến, Phượng gia Mạt đại hoàng đế Phượng Bác uống thuốc độc tự sát, đại tướng quân của Thần Sách Quân Võ Sách bị binh lính phẫn nộ tru sát, bên trong loạn quân thi cốt vô tồn...
Hà Xuyên Thượng Quan Phi không tốn chút công sức liền chiếm được hoàng thành Phượng Linh, ở đầu tường treo cờ xí Hà Xuyên. Lần này chính thức tuyên cáo kết thúc vương triều Phượng gia...
-----[Chính Sử]---
"Đại soái, mật báo!" Cận vệ vội vàng hành lễ với Tất Quyền Ngọc đang hỏi tham các tướng sĩ bị thương.
Tất Quyền Ngọc thân thủ tiếp nhận mật báo, mở ra xem, chỉ mấy từ nhưng làm trong mắt Tất Quyền Ngọc có chút phức tạp.
"Quyền Ngọc, làm sao vậy?" Cẩm Hà ngồi bên cạnh Quyền Ngọc hỏi.
Tất Quyền Ngọc thân thủ cầm lấy tay Cẩm Hà vỗ vỗ, sau đó xoay người nói với thương binh: Hảo hảo nghỉ ngơi, nhanh đi dưỡng thương cho tốt, thời điểm thiên hạ thái bình không còn xa, đến lúc đó thú nương nử, trải quan những ngày tháng yên bình!"
Thương binh kích động gật đầu – Tất Quyền Ngọc là đại soái, tướng lãnh trong quân có thể đối xử với binh lính như vậy cũng không nhiều... nay hắn được Tất Quyền Ngọc chiếu cố, phân thù vinh này cũng đủ để hắn khoe cả đời...
Cùng thương binh nói thêm mấy câu, Tất Quyền Ngọc nắm tay Cẩm Hà ra khỏi thương binh doanh...
Tháng 4, thổ địa Hà Xuyên tràn ngập cánh hoa đỗ quyên, màu sắc đỏ tươi rêu rao ở trên mảnh đất rộng lớn.
"Hoàng thành thất thủ!" Tất Quyền Ngọc nắm tay Cẩm Hà nhẹ giọng nói.
"Kia..." Cẩm Hà cũng không nói gì, những ý trong lời nói, Quyền Ngọc sớm đã hiểu được.
"Ở thời điểm hoàng thành Phượng Linh nguy cấp, phát sinh binh biến... hoàng thành Phượng Linh tự sụp đổ, Thượng Quan Phi cơ hồ không tổn thất một chút binh lực liền chiếm được hoàng thành! Phượng Bác uống thuốc tự sát, không trở thành tù binh, bảo vệ một cút tôn nghiêm còn sót lại của hoàng thất. Võ Sách đã chết... thi cốt vô tồn... chính là cả triều văn võ, có thể chạy thoát, chỉ sợ không nhiều lắm" Tất Quyền Ngọc ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Linh, tâm tình phức tạp.
"Võ Sách đúng là bao cỏ!" Cẩm HÀ mắng một câu, trong lòng có chút khó chịu.
Mỗi một lần tin tức từ hoàng thành truyền đến đều làm cho Cẩm HÀ cùng Quyền Ngọc chấn động... Hoàng thành là nơi tồn tại khác, đối với các nàng là nơi tràn ngập các loại tình cảm phức tạp. Các nàng sinh ra từ nơi đó, lớn lên từ nơi đó, từng giấc mộng, từng vui sướng, từng nỗi đơn độc cùng thuần chân đều lưu lại ở đó.
Đương nhiên nơi đó cũng tồn tại nỗi đau của các nàng. Còn nhớ rõ, phượng giá đưa Cẩm Hà nhập cung, hai người từ đó xa cách nhau, trong đó có bao nhiêu lệ bao nhiêu đau, có bao nhiêu thương tâm cùng tuyệt vọng? không đủ để ngoại nhân nói.
Nơi đó từng có hoàng tộc cao cao tại thượng, Cẩm Hà tràn đầy vinh quang nhưng lòng tràn ngập đau khổ đứng trên đỉnh quyền lợi, lo lắng hết sức bảo hộ đế quốc này, bảo vệ hoàng tộc, mà thời điểm Quyền Ngọc từng bước bước vào quân đội, tay cầm trường thương tuyên thệ, nguyện vì hoàng gia mà trung thành...
Nhưng nơi đó cũng làm người ta phẫn nộ như thế, là nơi tiểu hoàng đế ra lệnh tru sát phụ tử Tất gia, đồng thời giam lỏng Cẩm Hà, hết thảy tình cảm từng có đều bị gạt bỏ...
Cho nên, đó là nơi yêu hận đan xen, làm cho người ta khi nhớ lại không khỏi thở dài.
"Kia bước tiếp theo Quyền Ngọc định chuẩn bị như thế nào?" Cẩm Hà thở dài một hơi, đối với Quyền Ngọc nói – đương nhiên phải đối mặt với phía trước!
"Nay hoàng thành đã phá, không còn khả năng cứu viện, chúng ta muốn lấy lại Phượng Linh chỉ có thể vây Ngụy cứu Triệu. Cùng lúc mãnh công Hà Xuyên, dẫn dụ Thượng Quan Phi gấp gáp trở về, đồng thời phái Hoắc Sơn dẫn quân hồi Phượng Linh, thanh viên quân đoàn chúng ta đều đang ở phía đông Phượng Linh, cho nên Hoắc Sơn cũng phải dẫn quân về lại để phòng. Đến lúc đó nếu Thượng Quan Phi chạy về Hà Xuyên, chúng ta tốt nhất phải hạ được toàn bộ Hà Xuyên, khi đó, theo đánh giá của ta đối với Thượng Quan Phi, nếu mà hắn chia làm hai đường, một đường cứu Hà Xuyên một đường tấn công các thành phía đông của ta, Hoắc Sơn có thể chế trụ hắn, chờ đượi viện binh của ta đến. trên thực tế, trong tay của ta có kỵ binh có lựu đạn do Liên Khê phát minh, vô luận là về tốc độ hành quân hay sức chiến đấu đều vượt xa Thượng Quan Phi." Tất Quyền Ngọc cũng không lo lắng, đối với thế cục tương lai chậm rãi nói ra.
"Ý của Quyền Ngọc là, để cho Hoắc Sơn mang kỵ binh về là được? Cầm Hà hỏi.
"Ngoài cha mẹ sinh ta ra, người hiểu ta nhất vẫn là Cẩm Hà... Ý của ta đúng là như vậy. Hoắc Sơn không thể mang theo nhiều binh quá, nay toàn bộ kỵ binh của ta cũng chỉ có chừng tám vạn, có thể để Hoắc Sơn mang đi chỉ có năm vạn, lấy năm vạn đánh hai mươi lăm vạn, nếu không thể lấy nahnh đánh chậm, lấy động đánh tĩnh, sẽ rất dễ dàng gặp chuyện không may" Tất Quyền Ngọc gật gật đầu, ở trên mặt Cẩm hà vuốt ve, vòng vo đề tài: "Đi theo ta đánh đông dẹp bắc, lo lắng đủ điều, không có lấy một ngày được ngủ ngon, có phải vất vả lắm hay không?"
"Cùng nàng ở một chỗ, nơi nào cũng là hạnh phúc, như thế nào lại vất vả? ta có thể nhìn thấy nàng, nghe thấy nàng, ta liền cảm thấy mỹ mãn, này so với lúc ở hoàng thành không thể nhìn thấy nàng, liền hạnh phúc hơn gấp trăm lần." Cẩm Hà ôn nhu cười, thân thủ ôm lấy cánh tay Tất Quyền Ngọc.
"Trận này rất nhanh sẽ đánh xong, ta nghĩ, chúng ta rất nhanh có thể trải qua cuộc sống yên bình..." Tất Quyền Ngọc đau lòng thân thủ kéo lấy thắt lưng Cẩm Hà.
"Hảo, chính sự quan trọng hơn, nàng vẫn là nên nhanh chóng đi an bài đi, tin tức chúng ta tấn công hà Xuyên, nếu không sai biệt lắm hẳn là đến tay Thượng Quan Phi đi..."
"Hảo, nghe theo an bài của phu nhân!" Tất Quyền Ngọc cười rộ lên.
"Còn ở dây ba hoa, tối nay ta liền thu thập nàng!" Cẩm Hà thân thủ điểm chóp mũi Tất Quyền Ngọc. Lại thúc giục nàng đi an bài.
Hoắc Sơn rất nhanh liền đi đến, lĩnh mệnh, lập tức đi an bài, Tất Quyền Ngọc cho nàng nàng vạn kỵ binh, hai ngàn quả lựu đạn, tuy là không nhiều lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chỉ có xuất xuất ra nhiêu đó. Nhưng thật ra, toàn bộ kỵ binh đều được trang bị mê màu phục, đầy đủ mọi linh kiện khác, lực sát thương tuyệt đối không thể khinh thường. Kha Thần đến Xích Châu chúc mừng đại điển đăng cơ của Hồng Thành Tuyệt còn chưa trở về, chỉ gửi về một tin tức nói nàng ấy đi tìm Cách Hồn Châu. Nếu không, nàng nhất định cùng đi với Hoắc Sơn.
"Tiếu Tiểu lúc này hẳn là đã đến Lục Xuyên Thành" Tất Quyền Ngọc mở bản đồ ra, tìm kiếm bản đồ Hà Xuyên, ngón tay dừng trên một thành trì.
Ánh mắt Cẩm Hà rơi trên bản đồ: "Nay chúng ta, Tiếu Tiểu cùng hoàng thành Hà Xuyên hình thành một hình tam giác, trên tay chúng ta có hai mươi lăm vạn đại quân, trên tay Tiếu Tiểu có hai mươi vạn, bốn mươi lắm vận đại quân muốn hạ Hà Xuyên là một việc dễ dàng. Hiện tại quan trọng nhất chính là tốc độ"
"Ân, tốc độ! Nguyên bản chúng ta cùng Tiếu Tiểu là hai đường tiến công, hội hợp tại hoàng thành Hà Xuyên, đó là lo lắng cho tình huống chúng ta không có vũ khí bí mật, nay sức chiến đấu của chúng ta, quả thật hẳn là có tốc độ nhanh hơn" Tất Quyền Ngọc gật đầu.
"Ta đây thấy, quân chúng ta cũng nên chia làm hai đường, hiện tại trên tay của Thượng Quan Phi có hai mươi lăm vạn binh, trên tay chúng ta cũng là hai mươi lăm vạn, binh lực của cảnh nội Hà Xuyên bị hai tuyến tấn công của ta mà bị phân tán, nay chúng ta tổng cộng đã xóa sạch bốn thành trì, binh lực trong nước của bọn hắn cũng có hơn ba mươi vạn, hơn nữa ngoại trừ kim binh giáp ở ngoài hoàng thành cũng chính là hơn hai mươi vạn. Ý của ta là, Hai mươi lăm vạn binh của ta, phân mười vạn quân cho Tiếu Tiểu, để nàng xuất lĩnh ba mươi vạn quân tiếp tục tấn công Hà Xuyên, mà chúng ta dẫn mười lăm vạn quân đánh trả Thượng Quan Phi!" Cẩm Hà xoay người nhìn Bản đồ, lấy tay chỉ hai đường ở bản đồ, sau đó ngẩng đầu nói với Tất Quyền Ngọc.
"Ta cũng đang có ý này!" Tay Tất Quyền Ngọc vỗ trên mặt bàn, liền hạ lệnh xuống: "Chủ chiến, không cần dừng ở Phượng Linh, cho nên, chúng ta trước tiếp tục tiến lên phía trước, tấn công một thành trì nữa, giam bớt áp lực cho Tiếu Tiểu, sau đó quay ngược trở lại, đợi đến lúc chúng ta đánh bại Thượng Quan Phi, Tiếu Tiểu cơ bản cũng đã chiếm được hoàng thành Hà Xuyên."
Dựa theo an bài của Tất Quyền Ngọc,Trạch Việt quân đoàn lập tức nhổ trại đi tới, không hề trì hoãn đánh bại Tứ Đinh thành của Hà Xuyên, sau đó binh chia làm hai đường, một đường mười vạn binh do Thiết Thạch Khoan cùng Thiết Thạch Tuệ suất lĩnh, đi sau vào hướng hoàng thành Hà Xuyên, sau đó rẽ phải đến hội hợp với Tiếu Tiểu.
Mà Tất Quyền Ngọc mang theo Cẩm Hà, Liên Khê Liên Đồng dẫn mười lăm vạn quân quay về hướng Phượng Linh.
Phượng Linh tháng 5 năm 812, Tất Quyền Ngọc cùn Thượng Quan Phi đối đầu ở Đông Tường thành - biên cảnh Hà Xuyên, nơi này từng bị Tất Quyền Ngọc tấn công, bị thay đổi hoàn toàn từ một thành phồn thịnh trở thành một thành trì tràn ngập chiến hỏa.
Lần này, Tất Quyền Ngọc thủ thành, Thượng Quan Phi công thành!
Thời điểm Thượng Quan Phi, tấn công Phượng Linh, cũng không tổn thất bao nhiêu binh tướng, sau khi chiếm lĩnh hoàng thành Phượng Linh, hai mươi lăm vạn còn hơn hai mươi hai vạn, Thượng Quan Phi nguyên bản tính sẽ nghỉ ngươi hồi phục, lưu hai vạn binh ở lại hoàng thành Phượng Linh, tiến hành tu sửa sau chiến tranh, mặt khác, hai mươi vạn quân lập tức tiến đến phía đông của Phượng Linh- nơi đó là hang ổ của Tất Quyền Ngọc.
Nay hoàng đế Phượng Linh đã chết, hoàng thành đã mất, toàn bộ Phượng Linh đã trở thành một khối thịt béo bị đổi chủ, từng là đế quốc Phượng Linh nay chỉ có thể xem như là thổ địa của Hà Xuyên. Mà trên thực tế, thời điểm trước khi Thượng Quan Phi xuất chinh, hoàng đế Hà Xuyên từng đồng ý, nếu Thượng Quan Phi hạ được Phượng Linh, vậy vùng đất phía đông bắc Hà Xuyên sẽ thuộc về hắn, đương nhiên, hắn sẽ vì trận thắng này mà trở thành vương gia khác họ duy nhất ở Hà Xuyên!
Chỉ tiếc Thượng Quan Phi còn chưa kịp đến phía đông, đã nhận thư khẩn nhanh chóng trở về hoàng thành cứu viện!
Thượng Quan Phi chi hận không thể biến thành hai người, một người đi tam thành ở phía đông, một người trở về cứu viện Hà Xuyên. Nay Tất Quyền Ngọc dẫn quân tấn công Hà Xuyên, tam thành ở phía đông tất nhiên hư không, đó chẳng phải trở thành một khối thịt béo sao, Thượng Quan Phi như thế nào cũng luyên tiếc buông bỏ, cho nên hắn suy nghĩ mãi, hạ lệnh cho phó tướng suất lĩnh bảy vạn người tấn công phía đông Phượng Linh, muốn tóm lái hang ổ của Tất Quyền Ngọc, còn hắn sẽ tự mình suất lĩnh mười lăm vạn quân trở về Hà Xuyên.
Điều khiến cho Thượng Quan Phi không ngờ là, Tất Quyền Ngọc cư nhiên ở Đông Tường thành chờ hắn...
Đại quân Thượng Quan Phi lặn lội đường xa mệt mổi chịu không nổi, đột nhiên gặp được sự tiếp đón của Tất Quyền Ngọc, trong lòng hắn sớm đã kêu to không ổn. Trận như vậy, chỉ còn con đường chết. Chẳng qua, cũng có việc làm hắn bớt lo lắng, Tất Quyền Ngọc ở đây, vậy bên phía hoàng thành tạm thời sẽ không sao. Xem ra, Tất Quyền Ngọc chính là muốn nuốt trọn bọn hắn sau đó mới quay đầu tấn công hoàng thành.
Dựa theo thói quen dĩ vãng, Thượng Quan Phi trước tiên sẽ lui lại đến Phong Lâm Bảo, để cho đại quân nghỉ ngơi hồi phục sau đó nghĩ kế đánh bại Tất Quyền Ngọc, nhưng Thượng Quan Phi nghỉ ngơi không được, chờ cũng không xong, bởi vì đế quốc triệu tập, đã cắt đứt lương thảo cho đại quân của hắn, một đường trở về này, đều dựa vào cướp đoạt của Phượng Linh để duy trì. Nay đại quân đứng ở nơi này, phụ cận còn có bao nhiêu lương thực để cung cấp cho bọn hắn?
Ngược lại Tất Quyền Ngọc chiếm cứ Đông Tường thành - là trọng thành quân sự củ Hà Xuyên, cách đó không xa chính là Tiểu Long trấn – là đại kho lúa của phía Bắc Hà Xuyên, có dự trữ phong phú, Tất Quyền Ngọc có được Đông Tường thành, đương nhiên cũng sẽ có được Tiểu Long trấn...
Cho nên Thượng Quan Phi chỉ có một con đường: Công...
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
3 chương
45 chương
152 chương
9 chương