Phượng linh kỷ
Chương 127
Phượng Linh tháng 3 năm 812, Hồng Thành Tuyệt dẫn quân đại phá đại quân thái tử hoàng thành Xích Châu, lấy thương vong năm vạn đổi đại thắng hai mươi lăm vạn. Trận này, uy danh Hồng Thành Tuyệt vang xa, được hậu nhân xưng là nhân vật vĩ đại sánh vai với đại anh hùng Tất Quyền Ngọc. Cùng tháng, Hồng Thành Tuyệt hợp nhất quân đầu hàng, mã bất đình đề tiến đến hoàng thành Xích Châu, tháng tiếp theo đoạt được hoàng thành Xích Châu.
[Phượng Linh tạp đàm]
"Tin tức mới nhất!" Kha Thần dựa vào vai Hoắc Sơn, không chút để ý mở miệng.
Liên Khê chớ ánh mắt nhìn Kha Thần, tay vuốt ve trên đùi Liên Đồng, Liên Đồng ba một tiếng vỗ lên, Liên Khê làm bộ như bị ăn đau thu tay lại, lị kéo thắt lưng Liên Đồng, dựa vào nàng cọ cọ, mềm giọng nói: "Đau..."
Toàn thể mọi người đều cho Liên Khê một ánh mắt khinh bỉ. Đương nhiên, da mặt của Nhị tiểu thư Liên Khê còn dầy hơn cả tường thành thì ánh mắt khinh bỉ đó không thèm nhìn đến... Tất Quyền Ngọc nhìn xung quanh toàn bộ soái doanh, đột nhiên phát hiện, như là Thiết Thạch Khoan đối với chuyện các nữ nhân thân mật hình như dần dần hình thành thói quen rồi... quả nhiên, gần chu giả xích gần mặc giả hắc, hơn nữa, chỉ có thể thấy chứ không thể trách...
Đương nhiên, như vậy cũng chứng minh cho một vấn đề - năng lực đám đông rất cường đại, hoàn cảnh quả nhiên có thể ảnh hưởng đến quan niệm của một người...
"ân... nói chính sự..." Kha Thần bị xem nhẹ, cảm thấy có chút bi thương, ở trên đầu vai Hoắc Sơn bĩu môi sau đó nói: "Đầu tiên, tin tức ở phía Xích Châu, đại quân Hồng Thành Tuyệt ở Lạc Đà thành gặp được đại quân của hoàng thành Xích Châu, đại phá quân địch, sau đó thẳng tiến đến hoàng thành, lúc này hoàng thành Xích Chậu không có đến mười vạn binh lực, hoàng đế Xích Châu đã phái người đi cầu hòa với Hồng Thành Tuyệt, phong nàng ta làm Đông Đô vương, mở rộng gấp đôi đất phong, ý đồ muốn dùng đất phong để bình ổn chiến loạn. nhưng Hồng Thành Tuyệt không có nhận ý này, vẫn thẳng tiến tới hoàng thành, hoàng đế Xích Châu đã tập hợp các thân vương lại dẫn binh chống lại Hồng Thành Tuyệt, nhưng là, Hồng Thành vương gia của chúng ta đã âm thầm tặng mật hàm cho các vị thân vương, ý tứ chính là, chỉ cần ai tham dự, chính là đi vào tử lộ, tốt nhất là đừng nên can dự vào, nói vậy chính là, chờ Hồng Thành Tuyệt nàng sau khi xưng đế, nhóm vương gia vẫn là vương gia, không có tổn thất gì.. cho nên cho tới bây giờ, nhóm vương gia không có ai hưởng ứng lời của hoàng đế Xích Châu, nay hoàng thành chính là một cái bánh ngọt lớn chờ Hồng Thành vương gia đến ăn..."
"Vỗ tay! Chúc mừng cho đồng minh của chúng ta!" Liên Khê nị ở bên cạnh Liên Đồng, cười hì hì còn vỗ tay.
"Còn có một đại sự khác, Tiếu Tiểu hiện tại đã là hoa đã có chủ... Hồng Thành Tuyệt đã ở trước mặt mọi người cầu hôn nàng..." Kha Thần nói ra một tin tức so với việc Hồng Thành Tuyệt càng khiến mọi người càng thêm hưng phấn hơn. mọi người đều có tính bát quái. Trước đó vừa mới nói chiến sự, mọi người cũng không có hào hứng như thế, vừa mới nói đến chuyện bát quát, lập tức mắt mọi người liền sáng lên nhìn Kha Thần... trong ánh mắt kia, ý tứ đào móc tin tức đã nhìn không xót một thứ gì...
Đương nhiên, ở trong lòng các nam nhân vẫn có một cút khó chịu - nhìn xem, đây là đương kim thế giới, nữ nhân ưu tú đều đi tìm nữ nhân khác, các nam nhẫn vẫn như cũ vẫn còn độc thân. Mà điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy an ủi là, Tất soái là nam nhân, ở trong tình huống khắp đại lục đều là nữ cường, làm nở mặt nam nhân. Đương nhiên nếu một ngày bọn họ biết, Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, ta nghĩ bọn họ sẽ hoàn toàn tuyệt vọng...
"ân... hảo, tin tức tiếp theo..." Kha Thần từ ánh mắt của mấy người trong đây tìn được thỏa mãn.
"Ê ê, như thế nào lại không nói chi tiết đâu? Cá nhân ta nghĩ đến, chúng ta đề là bằng hữu thân mật, Trạch Việt quân đoàn vĩ đại chúng ta, đối với chung thân đại sự của Tiếu Tiểu tướng quân trác tuyệt càng phải thêm chú ý" Liên Khê nói lên suy nghĩ của mỗi người ở đây.
"Đúng. Hạnh phúc của Tiếu Tiểu quan trọng hơn rất nhiều so với sống chết của hoàng đế Xích Châu..." Thiết Thạch Tuệ lập tức tỏ thái độ.
"Vấn đề này đến đây thôi, đợi Tiếu tướng quân trở về chúng ta sẽ lại tinh tế đặt ra nghi vấn" Kha Thần thật đứng đắn nói.
"Nàng còn có thể trở về? "Có người bổ sung một câu, sau đó lâp tức làm ùa đen rút đầu.
"Ta còn muốn hỏi một vấn đề, rốt cuộc là Tiếu Tiểu làm vợ người hay Hồng Thành Tuyệt gả đến Phượng Linh ta.." Liên Khê hô một tiếng ngồi thẳng dậy, trong mắt lóe sáng nói.
"câu trước có khả năng hơn..." Tất Quyền Ngọc tổng kết một câu: "Hồng Thành Tuyệt cầu hôn, tất nhiên sẽ thành công, Tiếu Tiểu tất nhiên sẽ trở về, về phần các nàng ai áp đảo ai, tên phúc hắc Hồng Thành Tuyệt có vẻ chiếm khả năng hơn..."
Toàn thể im lặng vì Tiếu Tiểu mà bi ai.
"Không sao, đợi nàng trở về, ta sẽ hảo hảo dạy nàng phản công..." Liên Khê mạnh miệng nói. Liên Đồng sớm đã bị lời nói của tên náo loạn nào đó làm cho đỏ thẫm.
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển đến trên người Liên Đồng Liên Khê, nhất thời trong lòng hiểu rõ - nguyên lai, Liên Khê là người phản công a... Liên Đồng a Liên Đồng ... nhìn không ra a. Rất lợi hại, rất lợi hại!
"Nói không chứng người ta đã phản công rồi..." Kha Thần âm thanh xót xa cười. Trong lời nói đầy ẩn ý...
Xét thấy, hệ thống tình báo của Kha Thần rất cường đại, mọi người đối với lời nói này bắt đầu mơ màng vô hạn... Hồng Thành Tuyệt bị áp... Hồng Thành Tuyệt bị áp...
"Hảo, tin tức thứ ba..." Kha Thần thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sau đó quay về với vấn đề chính: "Quân Hà Xuyên bội tín, ở Phong Quận thành quay đầu tập kích hoàng thành Phượng Linh. Phượng Bác phái Võ Sách dẫn quân ra ngoài nghênh địch, Võ Sách địch không lại, lui giữ hoàng thành. Bởi vì hoàng thành chắc chắc, mười lăm vạn quân vây giữ hoàng thành nửa tháng, rất có thể thành công, nhưng hoàng thành lâm vào khổ chiến, hoàng đế lệnh Hà Tây quân đoàn cùng Nam Cùng quân đoàn cần vương. Nhưng Nam Cùng quân đoàn gặp công kích của Hà Xuyên binh lực yếu thế liên tiếp bị bại lui, đã mất đi phân nữa thành trì phía nam, trong đó Bình Quận Vương Phượng Chú chết trận, An Quân Vương rơi xuống vực không rõ tung tích, Lỗ tướng quân bị trọng thương."
Tin tức này nói xong, biểu tình mỗi người đến đây đều có chút phức tạp, Phượng Linh xong rồi... Đây là kết quả mọi người muốn hay vẫn là không muốn nhìn thấy kết quả như vậy đây?
Ai cũng nói không rõ.
Mỗi người ở nơi này, đều là tướng sĩ Phượng Linh, mỗi người đều đã từng tuyên thệ sẽ trung thành với hoàng đế, mỗi người ở đây đều từng ở mãnh đất Phượng Linh này vì thủ hộ lá cờ phượng hoàng tung cánh mà cảm thấy vinh quang...
Nhưng Phượng Linh xuống dốc!
Nhưng mỗi người ở đây đều biết, cho dù Hà Xuyên không tấn công Phượng Linh, một ngày nào đó, Trạch Việt quân đoàn từ đông đến tây tuyến, hợp với Tiếu Tiểu suất lĩnh Hà Tây quân đoàn, vây công hoàng thành Phượng Linh, đòi lại nợ máu, làm cho hoàng đế đối với việc làm sai trái của mình, trực tiếp trả giá đại giới.
Thánh hiền nói: Thiên hạ đức giả cư chi...
Thánh hiền nói: Dân tâm giả, được thên hạ...
Cẩm Hà hơi hơi hạ mi mắt, mỗi người ở nơi này đều có một khuất mắc như vậy với hoàng tộc. Mà người có khuất mắc sâu nhất vẫn là Cẩm Hà, người từng là Hoàng hậu, từng là Thái hậu....
Từng ở trong hậu cung đấu đá, ba hài tử này đều từng bị lợi ích trói buộc, bị người an bài, đến bên nàng, ở xung quang nàng nghe nàng đọc thư, nghe nàng giảng binh pháp chính sự. Họ từng gọi nàng là mẫu hậu, từng đến ngự thiện phòng mang thức ăn ngon đến uy nàng ăn...
Khi đó, bọn họ là những hài tử đáng yêu, vô luận đằng sau sự đáng yêu đó là tâm tử thâm sâu của người lớn, nhưng những khuôn mặt nhu thuận này, nhưng lời nói non nớt này, vẫn như cũ hiện lên trong đầu nàng.
Bọn họ không phải là hài tử của Cẩm Hà, nhưng bọn họ từng ở bên người nàng, lấy thân phận là hài tử của nàng bồi bên nàng. Cẩm Hà cho bọn họ nhưng tương lai khác nhau, nhưng khi bọn họ dần dần lớn lên, lại trốn không được sự an bài của số phận...
Cũng có thể là, chính lựa chọn ban đầu của nàng đã sai lầm, tiên hoàng giao cho nàng quyền củng cố giang sơn, muốn nàng hảo hảo bảo hộ nó đưa cho cho hoàng nhi của hắn, nàng cũng từng suy nghĩ như vậy, cũng từng làm như vậy, cảm thấy nàng đối với giá trị của Phượng Linh, là trời không toại lòng người, cho tới bây giờ đã là cảnh còn người mất...
Bọn họ đã chết, người từng là mẫu hậu của bọn họ nay lại trở thành địch nhân, đây là một hồi bi kịch hay là một trò khôi hài mà ông trời đã sớm sắp đặt sẵn? Cẩm Hà cảm thấy trong lòng có chút đau...
Quyền Ngọc nhẹ nàng nắm tay nàng: "Ta sẽ tiêu diệt Hà Xuyên..."
Đây là một lời hứa hẹn, cũng là lời an ủi, nàng là địch nhân của Phượng gia, thời điểm nói ra nhưng lời này lại giống như giúp địch nhân báo thù. Có lẽ, nếu không phải Hà Xuyên, nàng tất nhiên sẽ chính tay giết từng người của Phượng gia, nhưng Hà Xuyên đã thay nàng làm điều đó.
Nhưng những người đó, từng là hài tử của Cảm Hà, từng đi qua sinh mệnh của nàng ấy, để lại một ít ấn ký, nàng tất nhiên sắp sửa phân phó vì phần thân tình này mà báo thù cho họ.
Là Hà Xuyên làm cho nàng bất thành tội nhân, mà Hà Xuyên đương nhiên sẽ trở thành tội nhân. Vì trong trí nhớ, ba hài tử nhu thuận kia...
Trong lòng mỗi người đều có chút ngưng trọng. đồng thời cũng có chút trút bỏ được gánh nặng, ở trong lòng mỗi người, đều không hy vọng đại đao của mình hướng về tướng sĩ của Phượng Linh, đó là đồng bào là huynh đệ của bọn họ...
"Tin tức cuối cùng..." Kha Thần nhẹ nhàng đánh vỡ trạng thái ngưng trọng này: "Ta thay Tất soái tuyên bố, Viêm Sa đồng ý lui binh vô điều kiện, hơn nữa cùng quân ta ký kết hòa ước trăm năm hòa bình, từ nay về sau, hai nước khôi phục thông thương. Đồng mưu phát triển kinh tế"
"Hảo! Vỗ tay!" Liên Khê ba ba vỗ tay, ở trong một mảnh lặng im, hơi thở trầm thấp rất là ngột ngạt. Mọi người đều bị âm thanh này làm chấn động...
Phản công sao? Không, Trạch Việt quân đoàn còn có địch nhân là Hà Xuyên, làm dấy lên chiến hỏa phá hủy thất linh bát lạc của đại địa Phượng Linh, khiến dân chúng chịu đủ loại chiến loạn, trôi dạc khắp nơi, dân chúng Phượng Linh, còn cần một người dẫn dẫn dắt, sửa chữa, tạo cho họ một thế giới mới, một gia viên yên ổn.
Mà nhưng huynh đệ đã hy sinh trong trận chiến này, đã vĩnh viễn mai cốt sa trường, bọn vĩnh viễn đều không thể trở về cố hương, vĩnh viễn không còn các nào nhìn thấy phụ mẫu thê nhi của bọn họ, giấc mộng vĩ đại cùng vinh quang của họ đều bị chôn vùi tại vùng đất dính đầy máu tươi này, vĩnh viễn, ngủ say ở vùng đất phía đông xa lạ mà lạnh giá.
Hòa đàm, thứ Phượng Linh cần bây giờ là cùng dân chúng nghỉ ngơi....
"Hiện tại, còn một vấn đề..." Tất Quyền Ngọc mở miệng: "Hơn một tháng trước, hoàng thành đã cắt đứt lương thảo của chúng ta, trên thực tế, hoàng thành sẽ không cung cấp cho chúng ta, cũng đã không còn năng lực cung cấp cho chúng ta, thời kỳ chiến loạn, hậu cần vững chắt trở thành vấn đề rất lớn, về phương diện lương thảo, chúng ta cần tiết kiệm, nhưng tiết kiệm tuyệt đối không phải là biện pháp, mà dân chúng trải qua nhiều lần chiến loạn đã không thu hoạch được gì, chúng ta không thể cướp đoạt trên người dân chúng, cho nên, bước tiếp theo của kế hoạch là - trực tiếp tiến công! Các vị có ý kiến gì không?"
Tất Quyền Ngọc nhìn mọi người xung quanh, sau đó mở miệng nói: "Hiện tại, lệnh Lâm Lập dẫn mười vạn quân thủ Hổ Khiếu thành. Bắt đầu gắng sức trùng kiến sau chiến tranh. Ba mươi vạn quân do ta suất lĩnh, trực tiếp đánh về phía HÀ Xuyên..."
"Đại soái!" Lâm Lập hé ra khuôn mặt khổ qua vội vàng mở miệng: "Cái kia, ta là võ tướng, này, trùng kiến sau chiến tranh, chỉ sợ không ổn..."
"Ta đây cho ngươi một nhóm người có thể làm tốt được chưa?" Tất Quyền Ngọc cười nói: "Thật là, có thể đánh giặc nhưng không thể quản lý a..."
"Người nào?" Toàn bộ mọi người nghiêng đầu nhìn nàng.
"Do lễ quốc công Tôn Yến cầm đầu..." Tất Quyền Ngọc cũng không nói hết vì mọi người xung quanh đã hưng phấn nhảy dựng lên...
Tất Quyền Ngọc giương mắt nhìn ra ngoài thiên không, trên thực tế, trên tay nàng không chỉ có một người là Tôn Yến, mà còn có đệ tử của Tôn Yến, ở thời điểm bắt đầu chiến loạn, đã lặng lẽ thoát khỏi kinh thành, bắt đầu tim Tất Quyền Ngọc làm nơi nương tựa. Mà dân chúng bố trang luôn giúp đỡ nhưng trường tư thục, nhưng người ưu tú nhất cũn đã được tụ hội lại, rất nhanh trở thành văn thần dưới trướng của Tất Quyền Ngọc...
"Ta nghĩ, ta sẽ cho người trong thiên hạ một tương lại tốt đẹp..." Tất Quyền Ngọc trong lòng âm thầm nói.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
105 chương
10 chương