Xích Châu, Bạch Đà thành, bốn phía giáo trường, lá rơi ngập đường, cây cối đỏ rực, trong nét yêu diễm này làm cho người ta khó xem nhẹ nhiệt tình. Trong đám cỏ hỗn loạn mọc lên vài cọng hoa Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan tô điểm ở phía trên, không có lá cây, ở trong gió xuân nở rộ ra những đóa hoa trắng nõn. Hải Đường hồn, Ngọc Lan trắng, hòa lẫn vào nhau, ở trong giáo trường thiết huyết của Bạch Đà thành, cũng hiện ra một phần lãng mạng tao nhã. Hồng Thành Tuyệt đứng trên đài điểm tướng, không mặc khôi giáp, y phục màu xanh ở trong gió xuân bay phấp phới: "Vì bình an của người nhà các ngươi, vì hạnh phúc của ái nhân các ngươi, vì để dân chúng chất phác của bạch Đà thành bình an rời xa chiến hỏa, vì mỗi cái thôn trang ở Bạch đà thành có thể an tâm dấy lên khói bếp, vì mỗi tất đất của bạch Đà thành phát ra tân chi, có thể hưởng thụ ánh nắng tự do, vì mùi hương ngào ngạt của những đóa hoa nở rộ ở Bạch Đà thành, để chúng có thể nở rộ khắp nơi... các huynh đệ, hãy dùng dũng mãnh của các ngươi, dùng nhiệt huyết của các ngươi, dùng kiên cường của các ngươi nói cho người trong thên hạ biết, Bạch Đà thành không thể xâm phạm!" "Không thể xâm phạm!" "Không thể xâm phạm!" "Không thể xâm phạm!" Âm thanh hào kiệt không chỉ quanh quẩn trong giáo trường, nó tựa hồ hòa vào thanh sơn nước biếc của Bạch Đà thành, từng phiến đất tựa hồ cũng nhớ kỹ lời thề đầy nhiệt huyết của các tướng sĩ. Âm thanh không thể xâm phạm xông lên tận chân trời, sau đó quanh quẩn trong đàn sơn. Bạch Đà thành, thành trì tao nhã nhất trong thiên hạ, nơi có loại rượu ngon nhất, có ôn tuyền tốt nhất, có dãy núi xinh đẹp nhất, thậm chí là quân đội xinh đẹp nhất. Bởi vì nơi này có Hồng Thành gia... đơn giản vì có Hồng Thành gia... Một đại gia tộc tao nhã nhất, suất lĩnh một đội quân có nội tâm anh hùng cùng vũ dũng, có ái nhân cùng nhu tình... đã trăm năm thủ hộ mãnh đất này... Tiếu Tiểu đứng bên cạnh Hồng Thành Tuyệt tâm tình lúc này đang phiêu đãng ở tận trời, trong thanh âm rung động cả đất trời – Tiếu Tiểu ở trong quân đã nhiều năm, lời động viên trước khi đánh trận nàng cũng nghe qua không ít, Thiết Thạch Khoan thiết huyết, Tiếu Trí LỰc giỏi giang, Tất Quyền Ngọc cổ động, Tiếu Tiểu đều thấy qua... Nhưng Tiếu Tiểu chưa từng nghe qua kiểu động viên như vậy. Nhu tình như vậy, phiến tình như vậy, nhưng cũng kiên định như vậy. Tựa hồ những lời này không chỉ nói với các binh sĩ ở dưới, mà là lời hứa hẹn đối với mỗi người dân ở Bạch Đà thành, mỗi tấc đất, mỗi tòa sơn phong, thậm chí là mỗi ngọn khói bếp, mỗi ngọn cỏ xanh, mỗi đóa hoa tươi... Binh lính của nàng ấy, mục tiêu hướng đến là bảo vệ ái nhân người nhà, cũng mảnh thổ địa này, binh lính của nàng ấy không vì mục đích là tiền tài mỹ nhân, cũng không đem sát phạt làm tín ngưỡng. Binh lính của nàng ấy, là binh lính tinh thuần nhất thế gian... Tiếu Tiểu ở bên người Hồng Thành Tuyệt, ánh mắt xẹt qua các tướng sĩ đang xếp thành hàng chỉnh tề ở phía dưới, rơi xuống những đóa hoa hải đường đỏ rực kiều diễm, gió xuân phất động, hoa chi lay động, đẹp như vậy, tự do như vậy, nhu tình mãn phú như vậy, trong lúc đó Tiếu Tiểu đột nhiên có cảm giác xúc động muốn rơi lệ...không vì cái gì, chỉ vì xinh đẹp đầy lãng mạn kia. Đã hơn mười ngày cùng Hồng Thành Tuyệt ngày đêm ở chung. Nàng ấy là một người lãng mạn lại tao nhã, nhưng tuyệt đối không phả là một người vô hại. Nàng ấy có kiêu ngạo cùng khí phách, có cường thế cùng thông minh, nội tâm cường đại bá đạo của nàng ấy luôn dùng cử chỉ tao nhã để che dấu. Nàng ấy là một người nhu tình nhất toàn bộ đại lục. Ở Bạch Đà thành, mọi người đều nói như vậy. Nhưng người khác vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, nàng ấy cũng là một người vô lại nhất thiên hạ. Nàng ấy vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viện ở trong phút lỡ đãng sẽ tỏa ra ngạo khí không ai bì nổi, vô luận là nàng ấy mày gian lộ liễu hay biểu tình khinh miểu, nàng ấy vĩnh viễn tao nhã, vô luận là lúc nàng ấy lạnh nhạt ôn hòa, hay là bộ dáng say mê đánh đàn phẩm rượu. Nhưng nàng cũng sẽ ở lúc chạng vạng lôi kéo Tiếu Tiểu ngủ chung – mỗi ngày đều có các loại lý do, tuy rằng mỗi lý do ấy đều bị đủ loại vô tình phản bác, nhưng khi nàng rút đi ngạo khí, bộ dáng vô lại học người trìu mến, lại làm cho người ta không thể chối từ. Cho dù từ chối, nàng ấy trong nháy mắt liền thi triển ra bộ dáng bị tổn thương, nhất thời khiến lòng người đau vạn phần, hối hận vạn phần. tựa hồ cự tuyệt nàng ấy, chính là chuyện vô tình nhất thiên hạ, vô tình đến mức ngươi cảm thấy thật giận chính bản thân mình, rất không nên. Nhưng làm cho ngươi dễ dàng tha thứ cho nàng ấy, một khi nàng ấy giương lên nụ cười xấu xa lại nói cho ngươi biết, nếu ngươi tin nàng ấy thuần lương, như vậy ngươi chính là người ngu ngốc nhất thiên hạ... Đa số thời điểm, Tiếu Tiểu chỉ có thể làm ngốc tử, mà không thể làm người vô tình. lúc nàng ấy ôm nàng cười hì hì, nàng chỉ có thể cường điệu nói một câu: "Có thể ngủ chung, nhưng không được chạm vào!" Thường thường, Hồng Thành Tuyệt so với ai đều nhanh hơn, nhưng đổi ý cũng là người tuyệt đối trong thiên hạ không ai có thể sánh cùng. Đợi đến khi lên giường, nàng ấy sẽ đem nhưng lời vừa rồi quên sạch sẽ. Xoay người áp lên người nàng, một phen sờ soạng, hôn hít lung tung, Tiếu Tiểu nổi giận nàng ấy liền mềm giọng hống nàng, Tiếu Tiểu đẩy nàng ấy ra, nàng ấy liền ôm nàng hôn nàng, Tiếu Tiểu hỏi nàng vừa rồi có nhớ đã đồng ý những gì không, nàng ấy liền đưa ra ánh mắt vô tội chết người nhìn tiếu Tiểu: "Không nhớ rõ..." Ở trên giường rồi, làm sao còn nhớ rõ chuyện ở dưới giường. Chạm đến Tiếu Tiểu rồi, làm sao còn nhớ rõ lời hứa không được chạm vào nàng. Đây là ăn khớp của Hồng Thành Tuyệt. Hồng Thành Tuyệt tựa hồ đối với da thịt trắng nõn của Tiếu Tiểu tràn ngập hứng thú. Luôn tinh tế thâm dò, sau đó sẽ lặng lẽ quan sát, tổng luôn muốn biến thành nhưng âm thanh dục tiên dục tử. Nhưng mỗi một lần, Tiếu Tiểu đầu ngấm ngầm cắn chặt khớp hàm, biểu tình vô cùng lạnh nhạt... âm thanh Hồng Thành Tuyệt muốn nghe, tựa hồ chỉ ở trong mộng mới có. Đây là mục tiêu lớn nhất của Hồng Thành Tuyệt, cũng là tiếc nuối cho đến hiện tại của nàng. Tiếu tiểu nhìn Hồng Thành Tuyệt, làm bộ lạnh lùng nói: "Ở bên người ngươi nhiều nữ nhân như vậy, ngươi còn chưa nghiên cứu đủ cơ thể của nữ nhân sao?" Lời nói này thật bình tĩnh, thật lãnh huyết, nói ra thật làm cho người ta sinh khí. Hồng thành tuyệt đột nhiên trong lúc đó nghĩ, có phải Tiếu Tiểu đã ghen không? Ăn giấm chua vì những nữ tử ở bên cạnh nàng? Nghĩ đến đây, đột nhiên nở một nụ cười cuồng tiếu. cười không ngừng làm cho Tiếu Tiểu mặt đỏ tai hồng, không biết phải ứng đối như thế nào. "Tiếu Tiểu, Tiếu Tiểu của ta, hảo Tiếu Tiểu của ta, thị nữ của Hồng Thành vương gia chắc chắc đều là nữ nhân, những các nàng không phải là nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta, không thể làm cho Hồng Thành Tuyệt ta dấy lên dục vọng thăm dò..." Lời này âm thầm làm nội tâm Tiếu Tiểu dâng lên hỏa. Trong lòng nảy sinh chút thoải mái không hiểu do đâu mà có, trong lúc còn bần thần lại không tự chủ nói ra lời mà nàng vỗn dĩ không nên nói: "Ngươi không có nữ nhân khác?" Khuôn mặt Hồng Thành Tuyệt lập tức nghiêm túc lại, thề với trời: "Nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta chỉ có một mình Tiếu Tiểu, bây giờ là vậy, về sau cũng chính là như vậy!" Tiếu Tiểu cười, trong lòng ấm áp. Cảm thấy lời nói vô lại này, vô luận là thiệt hay giả, nghe tới đều rất thoải mái. Hồng Thành Tuyệt nở nụ cười, áp lên người Tiếu Tiểu, ở trên người nàng vuốt ve lung tung: "Tiếu Tiểu là tâm can bảo bối của ta... Tiếu Tiểu là người mà Hồng Thành Tuyệt ta yêu nhất... tất cả lãng mạn của Hồng Thành Tuyệt ta đều dành cho Tiếu Tiểu...hết thẩy của Hồng Thành Tuyệt ta, đều là vì chờ đợi ngươi đến trong lòng ta, chờ đợi ngươi được ta che chở được ta yêu, cũng đợi ngươi giống như đóa hoa ở Bạch Đà thành... nở rộ trước mặt ta..." Liên tục bị vuốt ve, trong tay tràn đầy lời mật ngọt của Hồng Thành Tuyệt. âm thanh nở rộ mang theo mê hoặc cùng phiêu đãng ở bên tai Tiếu Tiểu, Tiếu Tiểu hạnh phúc hưởng thụ những lời nói ngon ngọt oanh tạc tìm không ra lối thoát của Hồng Thành Tuyệt... "A..." Đột nhiên tiến vào, rốt cuộc ở thời điểm Tiếu Tiểu hoàng toàn thả lỏng, không hề cảnh giác, làm cho nàng không kịp ngụy rang, không kịp khắc chế, liền dễ dàng tiết lộ ra bí mật của thân thể. Không phải đau... là hưởng thụ... Hồng Thành Tuyệt nở nụ cười... Tiếu Tiểu đỏ mặt... "Bảo bối, nàng là nữ nhân đáng yêu nhất thiên hạ, nữ nhân xinh đẹp nhất, còn hơn của hoa Hải Đường đẹp nhất Bạch Đà thành, sự mê hoặc của nàng còn hơn cả rượu Hổ Phách Bóng Đêm của toàn bộ bạch Đà thành... ta yêu nàng..." Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại... an ủi tiết lưu bí mật sau khi đạt được mục đích... Tay Tiếu Tiểu rốt cuộc nâng lên, ôm lấy người phía trên, không nói gì, cũng không khắc chế cảm thụ của mình... Một hồi nhớ lại, một hồi mộng xuân, một hồi ái tình mê ly, nguyên bản không có khả năng làm hai người trong lúc đó nở rộ. Tiếu Tiểu đứng bên cạnh Hồng Thành Tuyệt, nhìn hoa Hải Đường diễm lệ, nhớ tới lời nói làm người ta tim đập thình thịch... "Xuất phát..." Hồng Thành Tuyệt giơ cao trường kiếm. Lớn tiếng phát binh, kéo Tiếu Tiểu ra khỏi suy nghĩ miên man... Phó tướng dẫn đầu, bắt đầu đi về hướng của hoàng thành Xích Châu – phương hướng kia, cũng có quân của hoàng thành xích Châu đang tiến đến Bạch Đà thành... Hồng Thành Tuyệt nói: "Bảo vệ gia viên của chúng ta, đừng để chiến hỏa phá nát sự xinh đẹp của nó!" Cho nên, Hồng Thành vương gia lãng mạn, biết giảng chiến hỏa đã đốt đến bên ngoài Bạch Đà thành. Tiếu Tiểu cùng Hồng Thành Tuyệt ngồi sóng vai ở trên chiến xa. Đại quân cứ thế đi ra khỏi thành. Lúc chiến xa sắp xuyên qua cửa thành, Hồng Thành Tuyệt nhìn Tiếu Tiểu khẽ cười một tiếng, từ trên chiến xa đứng lên, điểm nhẹ mũi chân phi thân lên hái xuống một đóa hoa Hải Đường, sau đó trở lại trên chiến xa. Chỉ là Hồng Thành Tuyệt không ngồi lại vị trí mà quỳ một gối trước mặt Tiếu Tiểu... Mặt của nàng đều là tình ý ôn nhu nhất, gió xuân tháng ba mang theo mùa hương hoa thản nhiên. Khóe môi của nàng, hiện lên một nụ cười chân thành cùng tha thiết nhất, như biểu tình của một hài đồng, giống như ngày xuân nhẹ nhàng nở rộ. Tay nàng hơi hơi nâng lên, ở giữa ngón tay thon dài trắng nõn, một đóa hoa tươi thắm sáng lạn chiếu trên mặt nàng, như rượu ngon say lòng người nhất Bạch Đà thành. Môi nàng hé mở, răng nanh trắng nõn ở dưới ánh mặt trời dường như tỏa ra hào quang. Mà hương nhuận kia, cái lưỡi linh hoạt thơm tho từng ở ở trong miệng Tiếu Tiểu khinh động, nói ra những từ ngữ xinh đẹp nhất thiên hạ: "Ngươi là thái dương, là đóa hoa xinh đẹp nhất, là người mà Hồng Thành Tuyệt ta muốn đem cả sinh mệnh để thủ hộ... ngươi có bằng lòng làm tân nương xinh đẹp nhất của ta hay không, thực hiện lý tưởng đẹp nhất của ta..." Trong thiên hạ, từ ngữ xinh đẹp nhất xuất phát từ người lãng mạn nhất, từ Hồng Thành vương gia tao nhã nhất, dùng để cầu hôn nữ nhân của mình một cách hoa lệ nhất... Tiếu Tiểu đờ đẩn, ngay người ra, thậm chí không biết phản ứng như thế nào – vĩnh viễn nàng cũng không biết Hồng Thành Tuyệt đã gây cho mình cái gì, vĩnh viễn cũng không biết Hồng Thành Tuyệt ngay sau đó sẽ nói với nàng những lời gì, làm ra loại chuyện gì. Mà tựa hồ mỗi một việc, mỗi một thứ đều làm cho người ta khó có thể cự tuyệt... Ở dưới thái dương. Nói ra lời nhu tình nhất, tình cảm thâm sâu - nàng có bằng lòng làm tín niệm xinh đẹp nhất của ta không. Tươi cười vẫn ở trên mặt Hồng Thành Tuyệt. giống như dương quan ngày xuân, ấm áp đa tình. Ánh mắt của Tiếu Tiểu cùng Hồng Thành Tuyệt đan xen vào nhau, binh lính bên cạnh bắt đầu ồn ào, nhưng hết thảy tựa hồ xa xôi. Tiếu Tiểu chỉ biết là nàng đưa ta, đặt lên tay Hồng Thành Tuyệt. Chỉ nhớ rõ, ngày nào đó, Hồng Thành Tuyệt phát binh, mà ngày náo đó, nàng tự mình đem bản thân vĩnh viễn giao cho Hồng Thành Tuyệt... "Bảo bối nói cho ta biết, nàng cảm thấy chuyện tình lãng mạn nhất trong cuộc đười là gì?" Nhiều năm sau Hồng Thành Tuyệt hỏi. "Là gặp được nàng, yêu nàng..." Tiếu Tiểu trả lời như thế. "Bảo bối, vậy trong cuộc đời nàng, hạnh phúc nhất là chuyện gì?" Hồng Thành Tuyệt ôm Tiếu Tiểu hỏi. "Là gặp được nàng, được nàng yêu..." Tiếu Tiểu trả lời như thế. "Cho nên, bảo bối của ta, cả đời đều sống trong hạnh phúc, cả đời đều sống trong lãng mạn..." Hồng Thành Tuyệt nói.