Phượng Linh tháng 3, năm 812, Hổ Khiếu thành, soái doanh. "Tướng quân...." Tòng Quân đi đến bên người Dương Đỉnh Du, nói nhỏ vào tai nàng, Dương Đỉnh Du ngồi trên vị trí thống soái, mũi cao tinh tế, ngẩng mặt lên, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn người đối diện.... Là một người nam nhân, một người nam nhân không nên xuất hiện ở Hổ Khiếu thành... Dương Đỉnh Du đứng lên, khom người với người kia: "Không biết Cảnh vương điện hạ giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, mạt tướng tử tội!" Người đến không phải ai khác, chính là tam vương tử đương triều Viêm Sa, người nọ chính là vương tử có khả năng chinh chiến nhất, tuy vô lực cho vương vị, nhưng được hoàng đế trọng dụng, được phong làm Cảnh vương, là người trọng yếu trong phe phái của thái tử. Mà phe thái tử là phe bảo thủ, không đề xướng tấn công Phượng Linh, mà Dương gia lại là thành phần chủ lực của phe chủ chiến, bởi vì chủ yếu tổ tiên Dương gia đề là Võ tướng, Võ tướng thế gia mà không có đánh trận, chỉ có thể ngồi chờ xuống dốc, mà mẹ ruột nhị vương tử Thành vương chính là người của Dương gia... Cho nên, Dương không thuộc phe thái tử mà là phe của Thành vương... Dương gia chủ chiến, cũng là vì có thể thắng trận sẽ giúp Thành vương tăng lợi thế. Hôm nay, hoàng thượng phái Cảnh vương đến.. Không cần nói cũng biết, chính là phi thường bất mãn với chiến sự hiện tại... "Dương tướng quân không cần đa lễ, đại tướng quân tung hoành sa trường, là một trong những trụ cột vững chắc của Viêm Sa ta, tại sao lại có lỗi?" Cảnh vương cười ha ha, thân thủ vỗ vai Dương Đỉnh Du. "Nay chiến sự bất lợi, Dương Đỉnh Du thần mang tám mươi vạn đại quân Viêm Sa, chưa lập được chiến công gì, nửa năm trước cho tới bây giờ chỉ mới đoạt được một cái Hổ Khiếu thành, cũng là tội! Tội của Dương Đỉnh Du thần, sau chiến sự kết thúc sẽ bù lại, chính là thân thể vàng ngọc của điện hạ, chịu xóc nảy đi đến đây là có phân phó gì?" Dương Đỉnh Du vốn không phải là người khách sáo, hai ba câu liền vào ngay chủ đề chính. "Lần này bổn vương đến, đương nhiên là vì chiến sự. Tám mươi vạn quân Viêm Sa xuất chinh đã hơn nửa năm, có được cũng có mất, từng đánh tới Tuyên Võ thành, chỉa thẳng mũi giáo vào hoàng thành Phượng Linh, toàn bộ Viêm Sa đều ủng hộ tướng quân, nhưng nay lại nhanh chóng thất bại, phụ hoàng phái ta đến là nghĩ, người Phượng Linh lắm mưu nhiều kế, chiến đấu với tướng quân đã lâu, chỉ sợ đã quen thuộc với cách đánh của tướng quân, cho nên có thể nắm bắt được chiến thuật của tướng quân, mà Dương Đỉnh Du tướng quân đã chinh chiến hơn nữa năm, sợ là cũng dã rất mệt nhọc. Bổn vương bất tài, nhưng cũng muốn cho Phượng Linh một cái ngoài ý muốn. Cho nên bổn vương lần này đến là để tiếp nhận đại quân" Khóe môi Cảnh vương giơ lên, thoáng nhìn giề hồ tứ quải thượng có chút hàm ý trêu đùa, thấy mắt nàng hơi tà tà, hương vị đùa cợt càng thêm dày đặc. Dương Đỉnh Du đứng dậy, lấy binh phù trong người ra, khom người với Cảnh vương: "Mạt tướng bất tài, nay liền giao ra binh phù!" Cảnh vương cười, ống tay áo run lên, giơ tay tiếp nhận binh phù do Dương Đỉnh Du hai tay dâng lên: "Dương tướng quân có thể trở về hảo hảo tĩnh dưỡng... Hổ Khiếu thành này liền giao cho bổn vương đi!" Dương Đỉnh Du khom người nói: "Mạt tướng sẽ trở về hoàng thành chờ đợi tin tốt đến từ điện hạ... Mạt tướng lập tức thu xếp trở về nước..." "Nga? Ai cho ngươi trở về hoàng thành? Hổ Khiếu thành bây giờ do bổn vương làm chủ, nhưng cũng không nói cho phép Dương tướng quân trở về a?" Ánh mắt Cảnh vương dạo một vòng trên người Dương Đỉnh Du. "Ý tứ của điện hạ là..." Dương Đỉnh Du đứng thẳng thân mình, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có chút hờ hững. Có lẽ sự hờ hững này đã chọc giận Cảnh vương, hắn tựa hồ có chút sinh khí, huy phất ống tay áo: "Ngươi là đệ nhất đại tướng quân của đế quốc, đương nhiên phải ở bên cạnh bổn vương, phò tá bổn vương... Đây là nghĩa vụ của ngươi!" "Mạt tướng tuân mệnh!" Anh thâm Dương Đỉnh Du tĩnh lặng như nước, không chút gợn sóng. Cảnh vương đương nhiên đối với biểu hiện của Dương Đỉnh Du là phi thường bất mãn. Trong mắt hắn có lửa giận, thân hình cường tráng hơi nghiêng về phía trước, dưới chân tiến lên nửa bước, đưa tay muốn niết cằm Dương Đỉnh Du. Dương Đỉnh Du là đệ nhất đại tướng quân của Viêm Sa không phải hư danh, thời điểm Cảnh vương động nàng cũng động, lúc tay Cảnh vừa tới vị trí cằm của nàng thì chỉ có thể bắt được không khí... Không khí lúc này tựa hồ ngưng trệ, Cảnh vương nhẹ nhàng thu tay, cười ha ha: "Đệ Nhất đại tướng quân đương nhiên không phải tầm thường, thân thủ quả nhiên lưu loát... Lựa thời điểm thích hợp, chúng ta cùng nhau ngoạn..." "Mạt tướng không dám, điện hạ oai hùng... Nếu không còn chuyện gì, mạt tướng sẽ đi an bài doanh trướng cho vương gia. Mạt tướng cáo lui..." Dương Đỉnh Du nói xong, không đợi Cảnh vương trả lời liền đi ra khỏi doanh trướng, lưu lại Cảnh vương với ánh mắt gắt gao nhìn theo. Doanh trướng rất nhanh được hoàn thành. Cảnh vương trước tiên triệu tập các phó tướng Tòng Quân đến nghị sự. "Chỉnh đốn quân ngũ. Chuẩn bị công thành..." Đây là câu nói của Cảnh vương. Nói xong câu đó, hắn đảo mắt qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Dương Đỉnh Du: "Thỉnh Dương tướng quân đồng hành cùng ta!" Dương Đỉnh Du hơi hơi ngẩng người, nói tuân mệnh! Dương Đỉnh Du dẫn tám mươi vạn quân, nay còn hơn sáu mươi vạn. Ở giáo trường Hổ Khiếu thành bắt đầu chỉnh quân, Cảnh vương đứng ở đài cao, quân trang chỉnh tề. Mọi tâm không khỏi dâng lên một trận hào hùng... Phượng Linh tháng 3 năm 812, cứ như vậy, Cảnh vương vung lên bàn tay to lớn, sáu mươi vạn đại quân Viêm Sa dũng mãnh tiến đến Đồng Xuyên thành... Đã hơn một tháng. Đây là lần đầu tiên Viêm Sa chủ động tấn công. Này hoàn toàn ngoài sở liệu của Tất Quyền Ngọc - nghĩ lại đêm mà Viêm Sa quân công đánh Hổ Khiếu thành, lúc đầu một đường thắng lợi, nhưng sau đó vẫn nằm trong tay nàng, nàng sớm đã nghĩ đến thắng bại... Viêm Sa quân cũng không có chiến thuật gì, cái gọi là chiến thuận không phải là sở trường của Viêm Sa quân, huống chi Cảnh vương này lại thích lấy cứng đối cứng, đó cũng là phong cách chiến đấu của Viêm Sa quân... Đội ngũ sáu mươi vạn quân chỉnh tề, lấy tấm chắn binh làm tiên phong, tiếp đến là binh cung tiễn, binh công thành rồi sau đó là bộ binh... Trung quân đương nhiên là Cảnh vương đang hăng hái, mà bên người Cảnh vương là nguyên chủ soái của Viêm Sa quân - Dương Đỉnh Du mặt không chút thay đổi... Đồng Xuyên thành. Hoàng hôn hòa ái, trời tháng ba, trong không khí vân còn tồn động cảm giác man mát lạnh thấu xương. Soái trướng. Giường chi dát vang lên rất có tiết tấu. Trong lòng Tất Quyền Ngọc đối với chuyện này rất bất mãn đâu - vì cái giường gỗ này trãi qua vài ngày lay động, liền trở nên lỏng lẻo như thế, nay đang thân mật, cư nhiên lại vang lên âm thanh chi dát?  Cẩm Hà ánh mắt mê ly gắt gao ôm Tất Quyền Ngọc đang đổ mồ hôi như mưa trên người: "Quyền Ngọc... Quyền Ngọc... nghe ta nói... bên ngoài doanh trướng có người nghe lén..." "Trước không cần để ý nhiều như vậy, các nàng mỗi ngày đều làm như vậy, thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa, ngay mai ta liền đi xử lý các nàng! Cư nhiên còn dám nghe lén..." Tất Quyền Ngọc ê a, thả chậm tốc độ lại một chút, hướng tới cặp anh đào đang ngạo nghễ dựng thẳng của Cẩm Hà. "Ngươi nhẹ chút...ân... nhẹ chút..." Cẩm Hà có chút chịu không nổi, biết rõ Liên gia tỷ muội, Hoắc Sơn cùng Kha Thần đang nghe lén ở ngoài, nhưng thân thể vẫn nhịn không được hưng phấn, khó có thể ức chế được rên rỉ... chờ nàng ý thức được, vội vàn bịt miệng lại... Bên ngoài, Liên Khê đầy mặt giang xảo, vỗ vai Hoắc Sơn: "Tiểu Hoắc Sơn... ta nói hai nàng lâu ngày không gặp, củi khô lửa bốc, tất nhiên đêm đêm xuân tiêu, ngươi còn không tin. Chúng ta nghe lén đã bảy ngày rồi, mỗi ngày như thế đều chưa từng dừng lại, hừ hừ... ngươi thua!" Liên Khê nói xong, hạ giọng cười hắc lên, trong đó tràng đầy âm hiểm. Liên Đồng khuôn mặt hồng thấu, kéo ống tay áo Liên Khê, nhẹ giọng nói: Chúng ta nghe lén đã bảy ngày... cái này có hay không không quá thích hợp..." Ánh mắt Liên Khê ở trong bóng đêm vụt sáng một chút, xoay người kéo Liên Đồng đi: "Hảo, Đồng nhi, chúng ta không nghe lén nữa, dù sao chúng ta cũng thắng rồi, đêm nay chúng ta trở về làm công khóa bổ thượng. Liên Đồng một chút cũng nói không ra lời. Liên Khê nói chuyện không không e dè quá rồi, không khỏi nhéo cánh tay Liên Khê một chút, Liên Khê cười hắc hắc, xoay người nói với Kha thần: "Kha thần, nương tử ngươi thua, ngươi nhận mệnh, cái gì mà Cách hồn châu ngươi phải tìm được cho ta!" Kha Thần cười nhạo một tiếng: "Trên thế gian này, chỉ cần tồn tại, ta không có gì mà tìm không được. Cách Hồn châu mà thôi..." Kha Thần nói xong, thân thủ kéo Hoắc Sơn đi, đối với yêu cầu của liên Khê chẳng hề để ý: "Chính là không biết Cách Hồn Châu ý này, ngươi lấy để làm gì..."  Liên Khê, Liên Đồng, Tất Quyền Ngọc, Cẩm Hà trở về Đồng Xuyên thành cũng đã hơn nửa tháng, Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà đương nhiên là thê thê ân ái, cầm sắc hài hòa, ân ái kinh nhi kia làm cho Hoắc Sơn cùng Kha Thần có chút mở rộng tầm mắt. Liên Khê đông học đương nhiên thừa cơ mà vào, Liên Khe ở trước mặt tiểu bạch thỏ Hoắc Sơn giựt dây đánh đố, về phần mục đích, đương nhiên là làm cho Kha Thần cam tâm tình nguyện giúp nàng đi tìm Cách Hồn Châu trong truyền thuyết mà thôi. Về phần Liên Khê tại sao muốn có Cách Hồn Châu mang điềm xấu này, Kha Thần thật không rõ. Liên Khê chớp chớp mắt nói: "Chơi..." liên Khê nói xong, kéo tay Liên Đồng, nhấc chân đi đến doanh trướng của mình. Vừa đi được vài bước, cước bộ của Liên Khê và Liên Đồng đột nhiên dừng lại, , hai người đứng yên tại chỗ, yên lặng lắng nghe hai giây - tiếng bước chân của hơn sáu mươi vạn đại quân Viêm Sa, cách mấy lý liền làm Đồng Xuyên thành chấn động... Chấn động này tuy rất nhỏ, nhưng đủ để hai cao thủ như Liên Khê Liên đồng chú ý, công phu của Kha Thần tuy cao hơn Hoắc Sơn, nhưng sau khi hai người Liên Khê Liên Đồng song tu võ công đã tinh tiến không ít, nô có chênh lệch võ công không nhỏ, nay nhìn biểu tình kỳ quái của hai người họ, thật không biết được đã xảy ra chuyện gì. Liên Khê liếc mắt nhìn Liên Đồng một cái, liên éo Liên Đồng xoay người lại chạy đến cửa doanh trướng của Tất QUyền Ngọc. Liến Đông dùng sức kéo Liên Khê, trên mắt có chút xấu hổ - người ta đang làm chuyện như vậy... như thế nào có thể vọt vào như vậy. Liên Khê lại một bộ mặt nghiêm chỉnh nói: "Thời điểm như vầy, tư tình nhi nữ trọng yếu hay hai quân khai chiến trọng yếu?" Liên Đồng còn chưa kịp phản ứng, Liên Khê đã một tay kéo Liên Đồng, một tay đẩy không chút khách khí đẩy cửa ra, thăm dò đi vào, trong lòng cười hắc hắc: đại quân Viêm Sa đến, thật là một cái cớ tốt, có phải hay không có thể nhìn đông cung sống? "Làm gì đó? Nghe đủ chưa?" Tất Quyền Ngọc nghẩng đầu liếc mắt nhìn Liên Khê, một bên sửa sang lại y phục của mình... mà trong mắt Cẩm Hà tuy vẫn còn vết tích của sự ân ái, hai rặng mây đỏ trên mặt cũng không biến mất, nhưng nàng cũng đã thắt lại đai lưng... Liên Khê ão não, thân thủ vỗ vỗ trán, rất là thất bại nói: "Động tác mặc y phục của các ngươi thật sự rất nhanh rất lưu loát, rõ ràng cũng thật đúng lúc..." Một câu này, hoàn toàn bại lộ ý tưởng của phần tử bất lương. Liên Đồng thật ra che miệng cười khẽ không thôi. "Thật thất vọng?" Tất Quyền Ngọc thân thủ đem y phục của mình sửa sang lại một chút, nhẹ nhàng liếc mắt Liên Khê: "Còn nhiều lời..." Tất Quyền Ngọc nói xong, ngẩng đầu nói ra ngoài: "Hoắc Sơn, tức khắc chỉnh quân, địch tập!" Liên Khê Liên Đồng võ công đều xếp bậc cao thủ, nhưng nếu nói đến việc mẫn cảm với tiếng bước chân hành quân để phỏng đoán khoảng cách cùng quy mô hiển nhiên còn thua xa Tất Quyền Ngọc thời gian dài ở trong quân đội chinh chiến. "Vâng!" Bên ngoài doanh trướng, Hoắc Sơn đầu đầy mồ hôi... bi kịch, đánh cược thua, làm hại Kha thần phỉ đi tìm Cách Hồn Châu, bị phát hiện nghe lén, còn không biết Tất soái có phạt nàng hay không. Đều là chuyện tốt do Liên Khê làm, giựt dây nàng đến đây nghe lén, nếu không cho dù nàng mượn gan hùm cũng không dám làm loại chuyện này... Hoắc Sơn nghĩ, trong trong lòng sớm đã biến thành người khổng lồ, một tay nắm đầu Liên Khê, một tay nắm chân Liên Khê nhào thành một cục bột nhỏ, sau đó ném vào lòng sông Bạc Băng hà. Cũng may bên cạnh có một bàn tay ấm áp vỗ vỗ đầu nàng, kéo nàng ra khỏi đám rối rắm đầy bi tráng... Hoắc Sơn xoay đầu cười với Kha Thần, nắm lấy trường kiếm bên hông, liền chạy đi an bài...