Tiếu Tiểu chần chờ một chút, thị nữ Hồng Liên bên cạnh đã kéo tay nàng đi vào trong, Tiếu Tiểu không quen cùng người khác thân mật như thế, vội vàng đẩy tay Hồng Liên ra, nhấc chân đi về phía trước, vén lưu tô, đi vào. Hồng Liên quả nhiên mang một cái ghế thật nặng vào, động tác nhấc một cái ghế nặng như vậy đối với một thị nữ yếu đuối như Hồng Liên, quả nhiên nàng ta là người có võ. Tiếu Tiểu ngồi xuống, Hồng Liên giống như một thị nữ ưu tú cười yếu ớt, khom người rời đi. Sau đó, để không gian lại cho Hồng Thành Tuyệt cùng Tiếu Tiểu. Hơi nước của ôn tuyền vẫn như cũ tràn ngập, người mới đi qua lưu tô cùng hơi nước đương nhiên cảm thấy không chân thật, nay đi tới gần, đến trước mặt Hồng Thành Tuyệt, Tiếu Tiểu mới có cái nhìn rõ ràng về vương gia tối hưởng thụ trong truyền thuyết... Tiếu Tiểu có chút kinh ngạc... Trời quả thật không công bằng, hắn ban cho một người vừa có quyền thế vừa có tài hoa lại có một diện mạo làm ngươi ta một khi gặp là không thể quên được - Hồng Thành Tuyệt rất đẹp, dáng người thon gầy lại cân xứng, tóc dài đen mềm mại, hình dáng rõ ràng, ngũ quan đúng tỉ lệ... Mà một cái giơ tay nhấc chân, một ánh mắt lưu chuyển của nàng cũng thể hiện một loại xinh đẹp, viết trên đó là ngạo khí cùng đàng hoàng đặc hữu của vương tộc, rụt rè cùng rèn luyện hàng ngày, nhất là đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng bị rụt rè cùng rèn luyện hàng ngày mà che dấu bá đạo kêu ngạo... Trong mắt nàng ta hiện tại là hương vị trêu tức không hề kiêng nể, lại mang theo một loại tinh thuần cùng tân kỳ giống như hài tử, ánh mắt không hề báo động trước rơi trên người Tiếu Tiểu. Tuy ánh mắt này không nóng rực, cũng không nhẹ nhàng, thay vào đó là khiêu khích hoặc là thâm tình khó đoán, nhưng lại làm cho Tiếu Tiểu có cảm giác không thể bỏ chạy... Vì thế, Tiếu Tiểu nở nụ cười,,, Tiếu Tiểu có một tật xấu, đó là khi vui vẻ nàng cũng cười mà khi xấu hổ hoặc khẩn trương nàng cũng sẽ cười... Ở trong mắt Hồng Thành Tuyệt, Tiếu Tiểu đang bối rối, nhưng lại cố tình cười đến thong dong... "Tiếu Tiểu sao? Hạnh ngộ!" Hồng Thành Tuyệt  mở miệng nói ra lời có chút vô nghĩa, nguyên bản tinh thuần trong ánh mắt nay lại có chút mê hoặc, là bị nụ cười của Tiếu Tiểu mê hoặc, nàng ấy thật sự không biết vừa mới nói lời lẽ chính nghĩa, nói nàng hưởng lạc, quán lộng phong nguyệt, lời nói của một nữ tử đầy chính nghĩa, như thế nào đột nhiên lại cười thỏa mái, sáng lạn như vậy... Tiếu Tiểu cười rất là thoải mái, từ khóe môi đến đuôi lông mày đều là thoải mái, nhưng lại không thấy được ánh mắt của nàng ấy, bởi vì nàng ấy vốn dĩ thấp hơn Hồng Thành Tuyệt một chút, nay lại hơi cuối mặt xuống... "Hạnh ngộ!" Tiếu Tiểu ngẩng đầu lên, đáp lễ. Không khỏi thấy được mê hoặc trong mắt Hồng Thành Tuyệt, Hồng Thành Tuyệt quả là người không biết kiêng nể gì, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tựa hồ có thể tùy thời xoay chuyển suy nghĩ, vô luận là kiêu ngạo, rụt rè, thâm tình hay là mê hoặc... đều không xót một thứ gì ở trong đôi mắt kia. Tiếu Tiểu có chút mù mịt về chuyện tình cảm, bởi vì đối diện với sắc thái huyến lệ trong hai hồ sâu như vậy, vẫn làm cho Tiếu Tiểu cảm thấy vô lực kiên trì. "Mười vạn người là Tiếu tướng quân suất lĩnh sao?" Hồng Thành Tuyệt tựa hồ tìm về chút ý thức, trở về chủ đề chính. "Đúng vậy!" Tiếu Tiểu ở trong lòng hung hăng nói - ở trước mặt Hồng Thành Tuyệt, thật là có một cảm giác thật khó chịu. Nàng ta tựa hồ không thể đoán được suy nghĩ, có thể nhìn thấu được tâm tư của ngươi, làm cho người ta không còn chõ nào để trốn... "Vậy là tốt rồi! Có thể hợp tác cùng Tiếu tướng quân, ta nghĩ sẽ phi thường vui vẻ" Hồng Thành Tuyệt thu hồi ánh mắt, lại khôi phục thái độ mang chút kiêu ngạo: " Chính là bổn vương có vài vấn đề còn chưa hiểu, Tiếu tướng quân đã đến đây rồi thì giải thích nghi hoặc cho bổn vương đi" "Vương gia, thỉnh giảng" Tâm Tiếu Tiểu cũng bắt đầu khôi phục bình thường,. "Trên lệnh bài của tướng quân ghi là Trạch Việt quân đoàn, bổn vương biết Phượng Linh không có Trạch Việt quân đoàn, chỉ có Tất Trạch Việt tướng quân" Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói. "Tất Trạch Việt tướng quân đã hy sinh, Trạch Việt quân đoàn là lấy danh hào của lão tướng quân, tập hợp Tứ Phương quân đoàn ngày xưa Tất Quyền Ngọc tướng quân suất lĩnh cùng Dũng Sĩ quân đoàn của Thiết Thạch Khoan tướng quân mà thành" Tiếu Tiểu nói thẳng với Hồng Thành Tuyệt, bởi chuyện này không có gì phải dấu giếm. "Hy sinh?" Hồng Thành Tuyệt nhíu mày, dùng ánh mắt ỏi Tiếu Tiểu. Nàng đương nhiên biết Tất Trạch Việt chính là phị thân của Tất Quyền Ngọc. Nhưng hắn là thống soái của Thần Sách Quân Phượng Linh, căn bản không có ở tuyền tuyến, như thế nào lại hy sinh? "Bởi vì Tất gia công cao lấn chủ, hoàng đế lập mưu hại chết ngài ấy..." Tiếu Tiểu nói xong, trong lòng vẫn như cũ có chút bi thống. Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt bắt đầu nghiêm túc, tay phải không tự chủ nắm chặt tay ghế, có chút ảm đạm mở miệng: "Cho nên Tất Quyền Ngọc tướng quân từng nói, tình cảnh Tất gia của nàng ở Phượng Linh giống như Hồng Thành gia ta ở Xích Châu, không nghĩ tới Hồng Thành Tuyệt ta còn hảo, Tất lão tướng quân cư nhiên đã muốn hy sinh... Cái gọi là trung nghĩa lại chịu hồi báo như vậy, thật làm trái tim của thần tử lạnh giá. Lấy năng lực của Tất đại tướng quân cư nhiên cũng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, hoàng đế Phượng Linh thật là tự tìm tử lộ..." Hồng Thành Tuyệt cảm khái, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiếu tướng quân nói mình  là thủ hạ của Tất đại tướng quân, nhưng quân đoàn trưởng Hà Tây quân đoàn lại là Tiếu Trí Lực tướng quân, xin hỏi Tiếu tướng quân cùng Tiếu Trí Lực tướng quân có quan hệ gì?" "Đúng là gia phụ!" Tiếu Tiểu nhẹ giọng trả lời. Hồng Thành Tuyệt ha ha nở nụ cười: "Tất đại tướng quân quả nhiên không tầm thường, nữ nhi của Tiếu Trí Lực tướng quân nay đến Bạch Đà thành này, kia Tiếu Trí Lực tướng quân cư nhiên đã hưởng ứng kêu gọi của Tất đại tướng quân. Hai tuyến của đế quốc hiện giờ đều là binh của Tất đại tướng  quân! Tất Quyền Ngọc, rất cao tay..." Tiếu Tiểu cũng cười, nhưng có chút bất đắc dĩ nói: "Tất đại tướng quân nay đã không còn là đại tướng quân của đế quốc mà là đại soái của Trạch Việt quân đoàn. Tiếu Tiểu không phải là nữ nhi của quân đoàn tưởng Hà Tây quân đoàn Tiếu Trí Lực, mà là quân đoàn trưởng của Hà Tây quân đoàn... " "Nga? Kia..." Hồng Thành Tuyệt có chút nâng mi, hứng trí hỏi. "Cha ta hướng đến trung nghĩa, về sự việc của Tất gia, tuy hoàng đế đã phạm sai lầm rất lớn, phụ thân đại nhân phi thường đau lòng nhưng cũng không muốn đem mũi thương hướng đến hoàng thành, chuyện này, hắn đương nhiên không trách được Tất soái, cũng không trách được hoàng thượng, hai bên khó xử, lão nhân gia người liền giao binh phù cho ta, lặng lẽ mang theo gia quyến đến một nơi tịch mịch yên bình an hưởng tuổi già. Mà lựa chọn của ta như thế nào lão nhân gia người cũng không hỏi đến... Cho nên tây tuyến này vì Hồng Thành gia chuẩn bị mười vạn binh, Hồng Thành gia tùy thời có thể hướng Tiếu Tiểu mượn binh" Tiếu Tiểu nói. "Chỉ sợ gần đến đây sẽ đến chỗ Tiếu tướng quân mượn binh" Hồng Thành Tuyệt gật đầu cười nói. "Tất soái phái ta chuận bị mười vạn quân cho vương gia, trong đó có ba vạn quân tinh nhuệ, đều là đến từ Tứ Phương quân đoàn, phi thường thích hợp với chiến đấu ở rừng, sẽ gây cho Hồng Thành vương gia một kinh hỉ" Tiếu Tiểu cười sau đó đứng dậy cáo từ. Hồng Thành Tuyệt lập tức đứng dậy đưa tiễn. Đến cửa lại hỏi: "Mười vạn quân này Tiếu tướng quân tự mình suất lĩnh đi?" "Nguyên bản sẽ không, bởi vì vương gia cũng biết, Tất soái sẽ lập tức bắt đầu nội chiến, Tất soái từ đông tuyến mà tiến vào, ta sẽ tiến vào từ tây tuyên, khai chiến cũng sắp bắt đầu. Cho cho vương gia mượn binh cũng rất trọng yếu với Tất soái, cho nên hy vọng vương gia có thể tốc chiến tốc thắng, ta sẽ tự mình dẫn quân sau đó sẽ đi hội hợp với Tất soái." Tiếu Tiểu nói. Kỳ thật nguyên bản nàng nghĩ, sẽ không tham gia vào nội chiến Xích Châu, theo cách nói của Tất Quyền Ngọc, quân đội giao cho Hồng Thành Tuyệt chỉ huy, phi thường yên tâm, nhưng không biết tại sao sau khi Hồng Thành Tuyệt hỏi những câu này, Tiếu Tiểu lại cảm thấy có chút không đành lòng - không đành lòng cái gì? Nàng cũng không rõ, nhưng trước tiên, nàng cứ thay đổi dự định ban đầu. Thật giống như phía sau câu nói kia, Hồng Thành Tuyệt mời, nàng không suy nghĩ gì liền đáp ứng lời mời của Hồng Thành Tuyệt. "Bổn vương sẽ chờ hợp tác với Tiếu tướng quân, đánh ra vài trận xinh đẹp!" Trên mặt Hồng Thành Tuyệt khởi vũ lên tươi cười. Tiếu Tiểu có chút mê say với nụ cười kia, cảm thấy nàng hôm nay thật khác, vội cáo từ với Hồng Thành Tuyệt, sau đó đi về Tấy Phượng Quan. Hồng Thành Tuyệt nhìn theo hướng Tiếu Tiểu rời đi, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất, khuôn mặt nàng lại trở về kiêu ngạo cùng gỡ hững vốn có, nhưng ánh mắt của nàng lại dừng thật lâu trên bóng dáng rời đi của Tiếu Tiểu, có một cảm giác mê hoặc không nói nên lời... "Vương gia đã coi trọng Tiếu tướng quân! " Hồng Liên không biết từ khi nào đã đến bên người Hồng Thành Tuyệt, nở nụ cười nói. "Phải không?" Âm thanh Hồng Thành Tuyệt có chút mơ hồ. "Tất nhiên, nếu như vương gia không coi trọng Tiếu tướng quân, sao lại mời nàng tự mình dẫn quân? Kia nếu không phải Tiếu tướng quân dân quân, kia quyền chỉ huy sẽ rơi vào tay vương gia, vương gia là một người cực kỳ bá đạo, dẫn quân như thế nào đều không muốn thương lượng với người khác, nhưng nếu là Tiếu tướng quân lại khác, ngài yêu Tiếu tướng quân, đương nhiên sẽ muốn gặp lại nàng, luyến tiếc nàng..." Hồng Liên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Tỷ muội chúng ta thèm nhỏ dãi vương gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn bại bởi một ngoại nhân!" Hồng Thành Tuyệt thu hồi ánh mắt, ở trên mặt Hồng Liên nhéo nhéo, cười nói: "Thèm nhỏ dãi? Làm như bổn vương là một khối hoa mai cao?" "Đương nhiên không dám, chỉ là tỷ muội chúng ta lao thẳng đến vương gia cho là một vò hổ phách bóng đem, đang tiếc ai cũng chụp trúng một vò rượu lạnh..." Hồng Liên cũng không e ngại nàng, cười nói. "Hảo hảo, đừng đùa nữa, ý của Hồng Liên là ta thật sự có hứng thú với cô nương này?" Hồng Thành Tuyệt hơi chớp mắt, mang theo ý cười. "Đúng vậy, bên người vương gia mỹ nhân vô số, nhưng vương gia cũng chưa từng yêu si, Hồng Liên tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng ánh mắt sáng như tuyết lúc này đây của vương gia, e là đã yêu rồi" Hồng Liên che miệng cười trộm, có một phen ý nhị khác, nhưng ánh mắt Hồng Thành Tuyệt trực tiếp xuyên thấu nàng, nhìn đến một nơi không biết tên. "Ân!" Hồng Thành Tuyệt rốt cuộc gật đầu: "Ta hiểu được, ta đối với cô nàng này có hứng thú... Ân, sáng mai đi gặp nàng. Hồng Liên lấy cho ta mộ vò hổ phách bóng đêm, còn có bát hỉ hoa cao nhất hạp, ân đúng rồi mang theo đàn của ta nữa" "Vương gia đánh đàn cho Tiếu tướng quân nghe?" Hồng Liên chấn động. Phải biết là, Hồng Thành vương gia tuy rằng cầm kỹ tuyệt mỹ, nhưng không dễ phù cầm, huống chi theo đuổi nữ hài tử này dựa theo tính cách bá đạo cường thế của Hồng Thành Tuyệt sẽ không hạ mình đánh đàn cho Tiếu Tiểu nghe đi. Hồng Thành Tuyệt rõ ràng nhìn thấu tư tưởng Hồng Liên, kinh xích một tiếng: "Như thế nào lại giống nhau? Hồng Thành Tuyệt ta tuy rằng chưa từng theo đuổi nữ nhân, nhưng một khi đã theo đuổi phải chuẩn xác, về chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt, kiến thức của bổn vương sao giống với các ngươi được..." "Xôn xao..." Thị nữ lân cận nghe được lời này toàn bộ liền há to miệng - Hồng Thành vương gia theo đuổi nữ hài tử? Hồng Liên vội vàng hỏi thêm: "Vương gia định dùng phương thức gì theo đuổi Tiếu tướng quân?" "Ân! Chuyện phong hoa tuyết nguyệt, theo đuổi nữ nhân... Ta nghĩ nên dùng ôn nhu đi..." Hồng Thành Tuyệt nghĩ nghĩ, kết luận.