Bờ sông Bạc Băng Hà. Liên gia tỷ muội cùng Cẩm Hà sớm đã dùng nước sông để rửa tro bụi trên mặt. Ánh mắt Cẩm Hà vẫn hướng về phía cửa thành. Liên Đồng nói cho nàng biết, Quyền Ngọc đã hẹn hội hợp các nàng ở chỗ này. Cẩm Hà đương nhiên biết bên cạnh hoàng thượng có một đám tử sỉ Ảnh Diện, võ công cao cường, tuyệt đối không thua cao thủ đứng nhất nhì trong giang hồ, hơn nữa binh khí độc đáo, xuống tay tàn nhẫn. Cái này làm sao mà nàng không lo lắng cho được? Ba người ngồi ở bờ sông đợi một lát, chỉ thấy phía xa xa có hai người nhanh như chớp chạy đến bên này. Nhìn kỹ vào không phải Tất Quyền Ngọc cùng Mộ Trường Sinh thì là ai. "Đến đây, đến đây..." Liên Khê hưng phấn nhảy cẫng lên: "Ta biết Quyền ca ca cùng Trường Sinh huynh không có chuyện gì mà, bọn họ võ công cao như vậy. Nhân chắn sát nhân, ma chắn tru ma! Đến một cái giết một cái, đến hai cái chết một đôi..." Liên Khê nói xong, Mộ Trường Sinh cùng Tất Quyền Ngọc cũng đã chạy đến bờ sông. Liên Khê nhìn Tất Quyền Ngọc cười nói: "Ta cứu nữ nhân của ngươi ra rồi...chúng ta mau đi thôi!" Lời còn chưa dứt một trận kình phong đã đánh úp lại, sáu tên Ảnh Diện cũng đã đuổi tới, Liên Khê cười nói với Tất Quyền Ngọc: "Như thế nào còn mang theo cái đuôi a! Quyền ca ca trước hết cùng nữ nhân của ngươi thân thiết một chút, cái đuôi này nhìn thật chướng mắt, chúng ta tới giúp ngươi xử lý!" Liên Khê vừa nói, một bên cùng Liên Đồng và Mộ Trường Sinh tiến lên nghênh đón sáu tên Ảnh Diện. "Đồng nhi, Khê nhi cẩn thận, sáu tên này đều là cao thủ!" Tất Quyền Ngọc nhắc nhở một câu, nghiêng đầu nhìn Cẩm Hà, lúc này Cẩm Hà cũng đang nhìn nàng... Bờ sông Băng Hà để lại kỷ niệm của hai người rất nhiều. Từ những nghịch ngợm khi nhỏ đến nụ hôn đầu tiên thời niên thiếu, những cái ôm và những hồi ly biệt ở bờ sông Bạc Băng Hà... Thời gian như thói đưa, khi còn bé nhưng cước bộ tung bay tựa hồ vẫn còn lưu trên dòng nước tinh tế chảy xuôi, những tưởng niệm ngây ngô cũng được nhớ kỹ! Khi đó Tất Quyền Ngọc vô ưu vô lo chạy khắp Bạc Băng Hà... Khi đó Tôn Cẩm Hà nhã nhặn xinh đẹp đi theo bên người nàng... Khi đó được toàn bộ người trong kinh sư xem là kim đồng ngọc nữ... Những năm tháng khi bé tựa hồ hiện ra trước mắt.... Mà những năm tháng thiếu niên ấy như tia sáng lặng vụt đi. Nhưng nay lại đứng trên bờ sông này, một là đại tướng quân dựng lên đại kỳ chống lại hoàng đế hôn quân, một cái là thái hậu phá tan trở ngại, thiêu đốt Hiếu Thanh cung, thoát khỏi hoàng cung... Tưởng niệm dâng lên, đột nhiên phát hiện thời gian thoi đưa, trong không ngừng ly biệt, không ngừng tưởng niệm, hai người tựa hồ đã lớn lên... Mười bốn tuổi, Tất Quyền Ngọc rời kinh, bước qua Bạc Băng Hà này, nhìn lại hoàng thành, rưng rưng phất tay, trong đó không biết có bao nhiêu luyến tiếc, lưu luyến chia tay ái nhân. Lúc đó nàng âm thầm thề, đây là nữ nhân của nàng, nhất định một ngày nào đó hai nàng sẽ được ở bên nhau. Mà Cẩm Hà mười lăm tuổi vào cung, kiệu nhỏ cung đình, một đường đi được dân quỳ lạy ca tụng, không biết Cẩm Hà ngồi trong kiệu lấy lệ lau mặt, cực kỳ bi thương, trong lòng khắc ghi cái tên Tất Quyền Ngọc. Từ nay về sau, thâm cung như biển, tường cao thâm viện, cho dù sau này trở thành thái hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng luôn nghĩ cho dù gian nan cỡ nào cũng muốn trở về bên cạnh Quyền Ngọc, cho dù gian nan cỡ nào cũng muốn gặp lại Quyền Ngọc trên bờ sông Bạc Băng Hà. Từng trải qua bao nhiêu thứ, một người ở thân cung, một người ở biên quan, lại đều nhớ đến ngày tháng ngọt ngào ở Bạc Băng Hà. Từng bao nhiêu lần, nằm mộng nhớ đến người kia, trong lòng ấm áp lại khuất mắc như gợn sóng Bạc Băng Hà, đảo loạn nhất tâm, cũng ấm áp cũng đau xót... Mà năm tháng cũng đem hai người thôi thúc lên vũ đài lịch sử không có đường lui, thân bất do kỷ, nhưng cũng cảm tạ trời là đã để hai nàng gặp lại nhau trên bờ sông Bạc Băng Hà! Mà lần gặp nhau này, không còn điều gì có thể tách hai nàng ra! Hai người đối diện, trong ánh mắt có rất nhiều tình tố, cách biệt hơn nửa năm, hai người đều lo lắng cho nhau, chịu nhiều tưởng niệm, nay gặp lại, thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt đột nhiên tuông ra, làm mơ hồ tầm mắt. Hết thảy trở thành bối cảnh,  dòng trước trong suốt của Bạc Băng Hà giống như yêu chi hoan ca, bèo trôi giữa sông, giống như yêu chi vũ đạo, cỏ chết khô bên bờ nhẹ phiêu đãng trong gió, giống như ngâm xướng chúc phúc, mà tiếng đánh nhau tựa hồ giống như tình cảm kích động ôm ấp khi hai người gặp lại. Tất Quyền Ngọc thân thủ đem Cẩm Hà gắt gao ôm vào lòng, yết hầu nghẹn ngào, mũi chua xót, rốt cuộc không kiềm được chảy nước mắt... Tất cả cảm khái hóa thành lệ... Lúc hai người đang tình nồng ý mật, bên kia đang đánh nhau kịch liệt, Ảnh Diện dù sau cũng là cao thủ, ba người đối phó sáu người, cho dù Mộ Trường Sinh là tuyệt đỉnh cao thủ cũng có vẻ đỡ trái đỡ phải, nhất thời khó có thể tiêu diệt sáu tên này. Huống chi mấy tên Ảnh Diện này từ nhỏ đã chịu huống luyện, đương nhiên phối hợp ăn ý, trong lúc đánh ẩn ẩn hiện ra một bộ trận pháp, so với một người thì khi sáu người hợp lại sức mạnh tăng lên rất nhiều. Võ công của Liên Khê Liên Đồng cũng gần bằng với Tất Quyền Ngọc, đối phó với một tên Ảnh Diện đương nhiên không thành vấn đề, chính là hảo hán không chịu nổi nhiều người, ba Ảnh Diện tập trung đối phó Liên Khê Liên Đồng, hai người cảm thấy đã cố hết sức, cũng may hai người song tu đã lâu, phối hợp ăn ý, uy lực sát thương càng lớn. Cùng ba người kia đánh ngang nhau. Mộ Trường Sinh vốn là cao thủ, mạnh hơn mọi người ở đây, nhưng bị ba người vây đánh làm cho hắn khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Liên Khê tiếp một chiêu của hổ đầu nhân, cảm thấy nếu không nhanh chóng tiêu diệt hết Ảnh Diện chỉ sợ viện quân từ kinh sư sẽ kéo đến. Điều quan trọng bây giờ là tốc chiến tốc thắng, vì thế cũng không quản Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà đang thân thiết, kêu lên: "Tất Quyền Ngọc, ngươi thân mật đủ chưa? Sau này tiếp tục cũng được, bây giờ mau tới hỗ trợ..." Một câu này nhất thời đem Cẩm Hà cùng Quyền Ngọc đánh thức. Cẩm Hà vội vàng thối lui khỏi ôm ấp của Tất Quyền Ngọc, thời khắc mấu chốc như vầy, nàng cư nhiên lại không để ý đại cục, ở đây nữ nhi tư tình, nhất thời đỏ mặt, nắm quyền xông tới đám người kia. Tất Quyền Ngọc cũng đỏ mặt, thấy Cẩm Hà tiến lên vội vàng phi thân cản lại, nói: "Ngươi ở đây coi chừng trận chiến. Ta đi!"  Nói xong, lấy Viêm Phượng thương phía sau lưng xuống, hóa thành một đạo kinh hồng phóng đi. Một thương này của Tất Quyền Ngọc thẳng đến tên thủ lĩnh mặt báo, là một trong ba tên giao chiến với Mộ Trường Sinh. Tất Quyền Ngọc nay đã gặp lại được Cẩm Hà, lo lắng trong lòng đều tiêu biến hết, nhất thời cảm thấy trong thiên hạ rộng lớn này không còn gì để lo lắng nữa, ở đan điền vận nội công, một thương này cũng chính là hợp thiên địa công, người thương hợp nhất, giống như kinh hồng, đánh tới tên thủ lĩnh báo. Thủ lĩnh báo tuy rằng từ lúc Liên Khê kêu Tất Quyền Ngọc đã bắt đầu phòng bị, nhưng một thương này của Tất Quyền Ngọc quả thật lợi hại, thủ lĩnh báo tuy rằng đã né tránh nhưng rốt cuộc vẫn bị thương, như vậy trận pháp vậy công Mộ Trường Sinh liền bị phá. Mộ Trường Sinh nhất thời cảm thấy áp lực nhẹ đi, vội tăng khoảng cách, một đao liền chém đứt cánh tay một người trong đó. Lúc đó, vòng vây của Mộ Trường Sinh liền bị phó vỡ, ba người liền có hai người bị thương, tiêu diệt ba người này đối với Mộ Trường Sinh là dễ như chơi. Tất Quyền Ngọc vội vàng giơ thương đi giúp Liên Khê Liên Đồng, vậy là ba đấu ba. Liên Khê Liên Đồng bị ba người này kiềm hãm không thể phát huy, đang nổi nóng - từ lúc hai người song tu đến nay, tự phụ võ công gần lên không ít, nay bị người vây khốn, không thủ thể thắng, oa một bụng hỏa. Nay Tất Quyền Ngọc tham chiến, ba tên Ảnh Diện liền cảm thấy khó khăn. Mà Liên Khê Liên Đồng có thể thi triển tay chân, thi triển ra một bộ công pháp mới lĩnh ngộ được khi song tu, Tử Nguyệt cùng Băng Hồn hòa lẫn, ba tên Ảnh Diện dần cảm thấy áp lực, kiếm quang cơ hồ bao quanh bọn hắn, mà nguyên bản cũng đã rất gian nan chống lại. Viêm Phượng thương của Tất Quyền Ngọc giống như độc xà, thỉnh thoảng lại xen vào tấn công, thương thẳng lại yếu hại. Làm hại ba người bọn hắn đỡ trái hở phải liên tục bị thương. "Mau! Truy binh đến rồi!" Đột nhiên thanh âm Cẩm Hà đang trông chừng bên cạnh vang lên. Tất Quyền Ngọc giương mắt nhìn về cửa thành, quả nhiên có một đội Thần Sách quân đang tiến lại đây. Liên Khê cười dài một tiếng: "Còn viện binh, chỉ là tiểu tốt! Lại có người để cho ta ngoạn!" Nàng vừa nói, kiếm cũng không ngưng lại, xuất ra hư chiêu đối với một tên Ảnh Diện, mũi kiếm lại chĩa thẳng vào cổ họng tên khác... Vài tên Ảnh Diện nguyên bản tự phụ thiên hạ vô địch, làm sao ngờ lại lâm vào tình trạng như hôm nay, một Mộ Trường Sinh đã đả kích đến nội tâm kiêu ngạo của bọn hắn, lúc này lại bị Liên Khê nói là tiểu tốt, cực kỳ tức giận! Mộ Trường Sinh cũng không để ý nhiều như vậy, giải quyết xong ba người bên cạnh, lại vọt tới chỗ Liên Khê. Bốn người đánh lại ba người, ba tên Ảnh Diện còn lại làm sao là đối thủ của bốn người này, chỉ trong chốc lát liền bị bốn người Tất Quyền Ngọc giết chết. Mà lúc này tiếng bước chân cùng tiếng hô quát của Thần Sách quân cũng dần tới gần. Thấy đã giải quyết xong sáu tên Ảnh Diện, Mộ Trường Sinh lướt qua Thần Sách quân, nói: "Công tử gia, đi!" Liền cầm cánh tay Cẩm Hà, dẫn đầu lao qua bờ sông bên kia Bạc Băng Hà. Tất Quyền Ngọc theo sát, Liên Khê Liên Đồng cũng nắm tay nhau bay lên. Chính là tâm tính hài tử của Liên Khê ở trước mặt đại quân vẫn không thể bỏ  được, nàng quay đầu cười hì hì nói với Thần Sách quân một câu không ai hiểu: "Bye bye..." Người dẫn đầu Thần Sách quân thấy đám người đó cứ như vậy mà bay sang bờ bên kia của Bạc Băng Hà, nhanh chóng ra mệnh lệnh: "Bắn tên!" Trong lúc nhất thời mấy trăm binh lính Thần Sách quân nhất tề bắn tên, một mũi tên của những binh lính tinh nhuệ này có thể đâm thủng ngực địch nhân, nhưng ở trước mặt đám cao thủ Tất Quyền Ngọc lại quá mức yếu nhợt... Tiễn bị đám người Tất Quyền Ngọc huy kiếm chóng đỡ rơi vào trong Bạc Băng Hà, làm văng lên bọt nước, chốc lát sau, Thần Sách quân chỉ có thể nhìn bọn họ biến mất vào rừng rậm ở bên kia sông. Mà phía sau rừng rậm có một con đường nhỏ cách đó không xa, hoa trang chưởng quầy đã giúp bọn họ chuẩn bị xe ngựa.. "Tiền của hoa trang đã chuyển hết đến dân chúng bố trang rồi chứ? Từ nay về sau, Liên gia bố trang cùng hoa trang toàn bộ đóng cửa, phát tiền lương tiểu nhị trong quán, giải tán toàn bộ, về phần chúng ta sẽ bí mật chuyển đến dân chúng bố trang... Sau đó thông tri đến dân chúng bố trang, giảm bớt sản xuất y phục bình thường, gấp gáp chế tạo quân nhu. Chúng ta trợ giúp tư thục, vẫn như cũ tiến hành, nhưng người lợi hại liền đưa vào Trạch Việt quân đoàn, để Tất Quyền Ngọc sở dụng. Thời điểm thích hợp làm chút khai thương phóng lương. Nước có thể đỡ thuyền cũng có thể lật thuyền. Người trong thiên hạ có thể cúi đầu xưng thần với hoàng tộc cũng có thể lật đổ ách thống trị của hoàng tộc. Không có gì là tuyệt đối cũng không có gì là tất nhiên. Chúng ta là thương nhân, không ngại lấy một viên tâm linh lung đối đãi thiên hạ, điều thứ nhất đó là thành tín cùng nhân đức, là khuôn vàng thước ngọc lâu dài của người làm thương nhân!" Thời điểm sắp chia tay, Liên Khê vẫn đối với chưởng quầy mộ phen dạy bảo. "Thuộc hạ ghi nhớ lời tiểu thư dạy bảo, nhị vị tiểu thư, cô gia, lên đường cẩn thận!" Chưởng quầy từ biệt mọi người. Mộ Trường Sinh vẫn như cũ làm xa phu, trong xe là Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà, một xe ngựa khác do chưởng quầy đảm cương, mà trong xe đương nhiên là hai vị lão bản Liên gia! Roi ngựa vung lên, hai tiếng thét lớn, hai con tuấn mã kéo xe ngựa chạy như bay trên đường... Mà người trên xe, sắp được đề tên vào sử sách anh hùng lịch sử Phượng Linh! Hướng đông, hướng đông... Mặt trờ mọc hướng đông! Phía đông là căn cứ của Tất Quyền Ngọc... ------- Chúc mọi người 20/10 vui vẻ! P/s: Thứ 7 tui sẽ đăng 1 chương nữa!