Phượng linh kỷ
Chương 110
Đồng Xuyên thành. Soái doanh.
Sứ giả mà hoàng đế phái đi trải qua một đường phong trần rốt cuộc cũng đến đông tuyến. Không nghĩ đến Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan đang liên tục thất bại cư nhiên lại thắng trận, đoạt lại Đồng Xuyên thành, điều này làm cho sứ giả hùng hùng hổ hổ đi thêm một đoạn đường dài - nguyên bản nghĩ, đi đến Tuyên Võ thành liền có thể gặp Tất Quyền Ngọc, không ngờ lại phải đi đến Đồng Xuyên thành!
Sứ giả vào thành chỉ thấy tiên minh tinh kỳ trong thành, ghi hai chữ Phượng Linh, nhưng không thấy cờ hiệu của Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn, có chút không rõ liền hỏi phó tướng đang dẫn đường: "Sao lại không thấy cờ hiệu đâu?"
Phó tướng dẫn đường chính là phó tướng của Tứ Phương quân đoàn Lâm Lập, Lâm Lập cười nói: "Bẩm đại nhân, Tất tướng quân cùng Thiết tướng quân đang lên kế hoạch đêm tập kích Tây Môn quan, thu lại đại kỳ hai quân, thứ nhất là muốn trộn lẫn hai quân, vả lại tập kích không cần dùng đến quân kỳ"
Sứ giả kia cũng là một người dốt đặc về quân sự, nghe Lâm Lập nói xong, cũng không tra hỏi đến cùng, cũng không đi quản, thầm nghĩ hôm nay đến, mục đích là để lừa Tất Quyền Ngọc hồi kinh, hắn cảm thấy việc này không quan trọng nên cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Lập cũng nắm giữ vị trí cao trong Trạch Việt quân đoàn, đương nhiên biết được mục đích sứ giả hôm nay đến là gì, trên thực tế, vấn đề hoàng thượng triệu Tất Quyền Ngọc hồi kinh, mọi người trong Trạch Việt quân đoàn không chỉ một lần nghiên cứu hay nghị luận qua, tất cả mọi người đều đề nghị Tất Quyền Ngọc xử chém sứ giả, trực tiếp đối lập với hoàng thành - bởi vì bên phía Kha Thần đã truyền lại tin tức, người nhà cùng mười vị tướng quân kia đã an toàn rời kinh, không còn ràng buộc, chính là Tất Quyền Ngọc phải biết thời biết thế, nhất định muốn hồi kinh một chuyến.
Cơ hồ quyết định này của Tất Quyền Ngọc đều bị mọi người phản đối, bởi vì chuyến đi này thật sự quá nguy hiểm, cũng không cần thiết, chỉ có hai vị Tất phu nhân không lên tiếng, nhưng trong lòng rất rõ ràng, Tất Quyền Ngọc không yên lòng Cẩm Hà, muốn nhân cơ hội này trở về gặp nàng.
Đối với chuyện này Tất Quyền Ngọc tỏ ra tuyệt đối cường ngạnh, tuy rằng không hợp ý nhưng dù sao hắn cũng là thống soái, cuối cùng mọi người vẫn hảo hảo nghe theo ý hắn.
Quyết sách đưa ra đó là, đợi này sứ giả đến, từ Tuyên Võ thành đến Đồng Xuyên thành cách nhau 200 dặm, thời điểm sứ giả mới đặt chân đến Tuyên Võ thành, Kha gia đã truyền tin đến Đồng Xuyên thành.
Kỳ hiệu Trạch Việt đã được đem đi cất vào nửa ngày trước, chỉ chờ ngày sứ giả đến.
Tất Quyền Ngọc ở soái doanh uống rượu, giả bộ không biết, đợi khi Lâm Lập dẫn sứ giả đến mới giật mình đứng dậy nghênh đón: "Không biết đại nhân đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ!"
Sứ giả thấy Tất Quyền Ngọc lễ nghi chu đáo, cũng bớt đi một bụng bi thống nói: "Hạ quan hôm nay đến cũng là phụng mệnh hoàng thượng báo cho tướng quân biết một tin trọng yếu!"
"Nga? Chuyện quan trọng gì phải làm phiền đại nhân chạy một chuyến đến đây?" Tất Quyền Ngọc thả chén rượu, nâng tinh thần nhìn sứ giả.
"Tất Trạch Việt hầu gia, là đệ nhất đại tướng quân của đế quốc ta, tràn đầy uy vọng trong quân, hoàng thượng vốn dĩ phái hắn đến đông tuyến để trợ giúp, nhưng nửa đường đột nhiên mắc bệnh!" Sứ giả nói xong, giả bộ lo lắng nhíu mày.
"Cái gì? Phụ thân đại nhân bị bệnh? Bệnh gì? Có nặng không?" Tất Quyền Ngọc vừa nghe, sắc mặt căng thẳng, đã có chút ngồi không yên, trên mặt nàng như đúc tượng, trong lòng lại cực kỳ bi ai - phụ thân đại nhân như thế nào lại bị bệnh nặng, phụ thân đại nhân rõ ràng là bị cẩu hoàng đế lập mưu hại chết, lời nói này quả nhiên là vô sỉ đến cùng cực!
Sứ giả kia vỗ vỗ bả vai Tất Quyền Ngọc, lắc đầu thở dài nói: "Thái y xem qua, nói bệnh thế tới hung mãnh, sợ là khó duy trì được lâu, hoàng thượng tự mình đến thăm Tất Trạch Việt hầu gia, hầu gia nói với hoàng thượng có một nguyện vọng đó là muốn gặp ngươi, hoàng thượng cảm động và nhớ tới cao thấp Tất gia đều có công với đế quốc, nay thân thể hầu gia không tốt, nguyện vọng cuối cùng này, đương nhiên là đồng ý. Chiến sự đông tuyến tuy gấp, nhưng hoàng thượng vẫn như cũ đặc biệt phê chuẩn cho Tất tướng quân về kinh một chuyến. Dựa theo tâm nguyện của hầu gia, hầu gia là một mặt cờ xí trong quân, nay tin tức hầu gia bệnh nặng cũng không nên để lộ ra ngoài, hoàng thượng đã phong tỏa mọi tin tức, bí mật phái hạ quan đến đây triệu tướng quân hồi kinh"
Tất Quyền Ngọc thần sắc lo lắng đứng dậy, hướng về phía hoàng thành chấp tay khom người: "Tạ chủ long ân!" Sau đó đứng thẳng thân mình nói với sứ giả: "Thỉnh đại nhân chờ một chút, ta đi thu thập đồ đạc một lát, tức khắc lên đường!"
"Một mảnh hiếu tâm của Tất Quyền Ngọc tướng quân cảm động trời cao, hạ quan liền ở chỗ này chờ ngài!" Sứ giả thấy Tất Quyền Ngọc không có nửa phần hoài nghi. Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Cũng bất chấp đi đương mệt nhọc, thầm nghĩ, nếu Tất Quyền Ngọc này không sớm hồi kinh, nhiệm vụ của hắn cũng chưa tính là hoàn thành.
Tất Quyền Ngọc sai người chuẩn bị xe ngựa và một ít lương thực để ăn trên đường đi, toàn bộ sự vụ trong quân liền giao cho Thiết Thạch Khoan tướng quân, nữa canh giờ sau lập tức lên đường, theo hắn về kinh không có ai khác ngoài hai vị phu nhân cùng một thị vệ đi theo đánh xe.
Ý của hoàng thượng chính là không muốn cho hắn mang theo binh, nay lại càng hay, không chỉ không có binh mà đến thị vệ cũng chỉ có một người dùng để làm xa phu. Này cũng được thông qua, dù sau hai vị phu nhân Tất gia về thăm công công bệnh nặng xem như hợp tình hợp lý, huống chi hai vị phu nhân này cũng không giữ chức vụ trong quân tuy rằng đồn thổi hai vị phu nhân này xuất thân từ giang hồ có chút võ công, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, có thể có bao nhiêu năng lực, ở trong mắt sứ giả cũng chỉ là một chút tài mọn mà thôi. Huống chi một khi trở về kinh sư, chỉ cần hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thì cho dù võ công cao đến đâu cũng là cá nằm trên thớt...
Chỉ là hắn không biết, hai vị phu nhân này nếu đặt trong giang hồ truyền đối chính là người đứng đầu, mà thị vệ đánh xe không ai khác chính là hộ vệ bên người Tất Quyền Ngọc, Mộ Trường Sinh, nếu đặt trong giang hồ, thì ai nghe đến tên hắn đều bị dọa sợ...
Xe ngựa rất nhanh liền ra khỏi Đồng Xuyên thành, vội vàng theo sứ giả trở về kinh sư, dọc đường đi, sứ giả bị ép buộc đến lợi hại, bởi vì Tất Quyền Ngọc sốt ruột muốn gặp phụ thân, ngày đêm chạy đi không ngừng, hắn ta là võ tướng cơ thể đương nhiên tốt, nhưng hắn là văn thần làm sao trải qua được ép buộc như vậy, nhưng cố tình trong mình lại mang hoàng mệnh, phải theo Tất Quyền Ngọc về kinh, tránh chi hắn ta nửa đường động tay động chân gì! (Ed: Ta không giết ngươi ngược lại cho ngươi ăn hành đến no nê! Quyền Ngọc said)
Trong xe ngựa, Liên Đồng hỏi Tất Quyền Ngọc: "Đợi khi hồi kinh, hoàng đế nhất định gọi ngươi tiến cung, theo ý của Quyền ca ca, chúng ta nên làm thế nào?"
"Một khi vào cung cũng là lúc xé nát da mặt, dựa theo lễ chế, trước khi gặp phụ thân, phải đi Diện Thánh, ta nghĩ trước đó, hoàng thượng sẽ cho ba người các ngươi theo ta vào cung, nhưng để các ngươi ở ngoài chờ ta, chỉ cho phép một mình ta đi vào, sau đó Ảnh Diện trong hoàng cung tất nhiên đều âm thầm chú ý đến ta, sẽ không chú ý đến ba người các ngươi. Lúc đó, ba người các ngươi hãy đến tiểu viện trong cung của ta để thay y phục thái giám cùng cung nữ. Sau đó lập tức đến Hiếu Thanh cung cứu Cẩm Hà ra. Tiếp đến, các ngươi ở Hiếu Thanh làm nên một hồi đại hỏa, để người trong cung chú ý, đến lúc đó nhân lúc hoảng loạn các hãy đào tẩu ra bên ngoài, ta sẽ hội hợp với các ngươi ở bờ sông Bạc Băng Hà..." Tất Quyền Ngọc nói.
"Công tử gia... Ảnh Diện bên người hoàng đế không chỉ có một, người người đều là cao thủ, một mình ngươi đến đó rất nguy hiểm, lúc này đây, Ảnh Diện đều chú ý đến người, bên thái hậu ngược lại không có vấn đề gì lớn, võ công hai vị phu nhân cũng sàn sàn với người, việc cứu thái hậu sẽ dễ như trở bàn tay, cho nên việc cứu người cứ giao cho hai vị phu nhân, ta âm thầm bảo vệ người vẫn quan trọng hơn." Mộ Trường Sinh cũng không quay đầu, nhưng thanh âm lại rõ ràng xuyên qua màn xe ngựa truyền đến ta ba người.
"Đúng, ta với Đồng nhi đi cứu nữ nhân của ngươi, bên ngươi nguy hiểm hơn, để Trường Sinh huynh ở bên cạnh ngươi chúng ta vẫn an tâm hơn, không phải ngươi cũng từng nói võ công của Ảnh Diện rất cao sao, một tên mặt ưng đã làm ngươi bị trọng thương, chúng ta không biến bên cạnh hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu Ảnh Diện, đợi đến lúc cứu nữ nhân của ngươi ra rồi, ngươi liền mất mạng, đó không phải công cốc sao?" Liên Khê trực tiếp nói thẳng.
Tất Quyền Ngọc do dự một chút liền nói: "Liền nghe theo Trường Sinh huynh, Cẩm Hà liền giao cho hai muội!"
Liên Đồng cười nói: "Yên tâm, ta biết hạnh phúc cả đời ngươi đang nằm trên tay bọn ta!"
Tất Quyền Ngọc nghe Liên Đồng nói như vậy cũng bật cười: "Quả nhiên là gần chu giả xích gần mặc giả hắc*, từ lúc đi theo Liên Khê, sư muội ngươi cũng bắt đầu biết nói năng ngọt xớt!"
(*Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen)
Ba người cười nói vui vẻ, xa ngựa chạy như bay trên quan đạo...
Gần nửa tháng, ba người liền đến hoàng thành Phượng Linh, không ngoài dự đoán, sứ giả nói với Tất Quyền Ngọc: "Thân thể hầu gia rất yếu, hoàng thượng vì muốn chiếu cố ngài ấy nên đã đưa ngài ấy vào cung, để cho thái y thuận tiện trị liệu, cho nên tướng quân không cần hồi phủ, trực tiếp vào cung là được!"
Tất Quyền Ngọc trong lòng cười lạnh, bên ngoài lại làm như không biết chuyện gì, trả lời: "Mạt tướng tuy rằng sốt ruột đi gặp phụ thân nhưng dân theo lễ chế, vẫn nên đi gặp hoàng thượng trước, phụ thân đại nhân đang ở trong cung nên rất tốt, ta lập tức đi gặp hoàng thượng rồi sau đó mới đến gặp phụ thân, cũng bớt việc"
Sứ giả trong lòng khinh bỉ, Tất Quyền Ngọc ngươi đúng là ngu ngốc, không cần dùng thủ đoạn gì, ngươi lại tự chui mình vào rọ, nhiệm vụ của ta cũng xem như hoàn thành!
Xe ngựa không thể đi vào cung, Tất Quyền Ngọc liền để xe ngựa ở ngoài, nàng cùng hai vị phu nhân và thị vệ vào cung, sứ giả cũng đi theo chỉ đường.
Bốn người vào đến Tuyên Thẳng môn, Tất Quyền Ngọc chắp tay với sứ giả, sau đó nói với Liên Khê Liên Đồng cùng Mộ Trường Sinh: "Hai phu nhân và thị vệ không có tước vị không thể diện thánh, ta từng làm ngự tiền thị vệ, nên trong cung có một tiểu viện, hai phu nhân cũng biết, nhiều ngày bôn ba, hai phu nhân cũng đã mệt mỏi, liền trở về tiểu viện của ta nghỉ ngơi trước, đợi ta diện thánh xong liền theo ta đi gặp phụ thân đại nhân, về phần thị vệ, người cứ đứng bên ngoài đây chờ ta là được"
Sứ giả thấy Tất Quyền Ngọc an bài thỏa đáng, trong lòng cảm thấy bớt việc. Gật đầu: "Tất Quyền Ngọc tướng quân không hổ danh là trung quân điển phạm, tinh thông lễ chế!"
Tất Quyền Ngọc chắp tay với sứ giả, liền đi vào trong Tuyên Thẳng môn.
Có thái giám đến bái nói là hoàng thượng đã biết Tất tướng quân trở về, đang chờ ở thư phòng. Từ Tuyên Thẳng môn qua Thanh Hoa môn, đến Vĩnh Hoa môn liền có thể đến được ngự thư phòng, một đường này, vô luận là chức quan cao hay thấp cũng không được dùng kỵ mã, chỉ có thể đi bộ, Tất Quyền Ngọc trong lòng hơi tính toán, trên đường đi hơi trống trải, chỉ sợ địa phương mà hắn ra tay vẫn là ở ngự thư phòng, dù sao sau khi vào ngự thư phòng, vài Ảnh Diện xuất hiện bên ngoài cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế có thể không một tiếng động bắt nàng.
Từ Tuyên Thẳng môn đến ngự thư phòng, lấy tốc độ của người bình thường phải mất ít nhất hai khắc, khoảng thời gian đó cũng đủ để Đồng nhi cùng Khê nhi ra tay.
Tất Quyền Ngọc hít thở một hơi, nhấc chân đi vào Tuyên Thẳng môn đến ngự thư phòng, trong lòng âm thầm nói: "Cẩm Hà, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!"
_________
Mọi người trung thu vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
3 chương
45 chương
152 chương
9 chương