Phượng linh kỷ
Chương 106
Phượng Linh tháng 2 năm 812, lãnh tụ vĩ đại Tất Quyền Ngọc có trong tay đội quân tuyên bố nguyện trung thành với nàng, tên đội quân lấy theo tên phụ thân nàng "Trạch Việt quân đoàn" trở thành đội quân đầu tiên thay đổi lịch sử đại lục Phượng Linh. Mà đội quân lấy tên theo phụ thân của nàng vào đầu năm 812, cũng không chỉa ngay mũi thương vào Phượng Linh, mà lấy dùng khí cùng quyết tâm chưa từng có đối đầu với đế quốc cường đại hơn - địch quân Viêm Sa.... Thời điểm vị lãnh tụ vĩ đại Tất Quyền Ngọc đối mặt với gia thù vẫn lấy an nguy của đế quốc cùng người trong thiên hạ đặt lên hàng đầu, điều này đủ để thể hiện tình cảm sâu đậm của người!
[Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc]
"Mật báo vừa mới đến, mười ngày trước, quân đội Hà Xuyên trợ giúp tây tuyến của đế quốc, cùng Tiêu Trí Lực tướng quân giáp công liên quân Xích Châu Thanh Hà. Quân Xích Châu cư nhiên có chuẩn bị trước, bí mật rút khỏi Hồ Lô trấn, trận chiến này, Thanh Hà quân tổn thất thảm trọng, Đan Lạc Dung Hợp cũng bị trọng thương. Mà Hồng Thành Tuyệt chỉ bị tổn hại ít da lông, lui về trấn giữ Tây Phượng Quan!" Trên vai Tất Quyền Ngọc quấn một băng vai thật dày, sắc mặt tái nhợt ngồi trên soái vị - nay Tất Quyền Ngọc đã thoát ly khỏi quản thúc của hoàng thành Phượng Linh, trở thành thống soái của Trạch Việt quân đoàn. Đại tướng quân dưới trướng đương nhiên là nguyên thống soái của Dũng Sĩ quân đoàn - Thiết Thạch Khoan.
Lúc này ngồi trong phòng nghị sự có tham tướng, phó tướng của Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn, ngoài ra còn có hai vị phu nhân của Tất Quyền Ngọc, Liên gia tỷ muội.
Kha Thần dạo gần đây không có ở trong quân doanh, nàng đã đáp ứng Tất Quyền Ngọc đi cứu Hoắc Sơn, cho nên đã gần nửa tháng nàng không có trở về, nếu không nàng cũng là một trong số những người có mặt ở đây. Trên thực tế, Liên gia tỷ muội tuy rằng không được xếp quân tịch, cũng không có chức vụ gì trong quân doanh, nhưng mọi người của Trạch Việt quân đoàn đều biết, hai vị phu nhân lại có vị trí rất cao trong quân doanh, cũng thường xuyên đến nữ binh doanh để chỉ điểm huấn luyện, xem như không có trên danh nghĩa tướng quân, mà hảo bằng hữu Kha Thần của hai vị khu nhân, sau khi vào quân doanh liền thích cuộc sống thiết huyết như vậy, không chỉ thế tin tức Kha gia nàng thu được cùng phương thức truyền tin thần bí lại trở thành ưu thế cho mạng lưới tình báo của Tất Quyền Ngọc. Kha Thần cũng coi như là Đội trưởng đội tình báo trong quân doanh.
Mộ Trường Sinh sau khi bảo hộ uy vũ tướng quân Trịnh Đồng Hòa âm thầm thả hắn về hoàng thành Xích Châu, liền ngày đêm gấp rút trở về bên người Tất Quyền Ngọc. Chẳng qua chí hướng của Mộ Trường Sinh không ở quân đội, nhiệm vụ của hắn chỉ là bảo vệ Tất Quyền Ngọc an toàn, hắn tựa hồ là hộ vệ của Tất Quyền Ngọc.
Mọi người nghe Tất Quyền Ngọc đọc tình báo, không khỏi cảm khái mạng lưới truyền tin của Kha gia quả thật lợi hại - chỉ trong thời gian mười ngày liền biết được tin tức ở tây tuyến, này so với tốc độ truyền tin bằng khoái mã của hoàng thành không chỉ hơn gấp đôi, nói cách khác, trong vòng mười ngày, tình báo ở tây tuyến chưa chắc đã vào tay đế đô, nhưng thông qua mạng lưới tình báo của Kha gia lại có thể đến Trạch Việt quân đoàn ở đông tuyến. Chuyện này thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong mắt Tất Quyền Ngọc vẫn còn bi thống sau cái chết của phụ thân, nhưng nhiều hơn hết đó là cơ trí cùng kiên định, ánh mắt của nàng đảo qua tất cả mọi người sau đó tiếp tục nói: "Xích Châu Hồng Thành Tuyệt lui về Tây Phượng Quan, Thành Hà nguyên khí đại thương, lui về Thanh Hà quốc. Cũng vì một trận chiến này, Thanh Hà tức giận Hồng Thành Tuyệt lật lọng, chỉ lo cho bản thân, không để ý đến đội bạn, lâm trận lùi bước, làm cho Thanh Hà tổn thất thật lớn, cho nên liên quân Xích Châu Thanh Hà đã tự sụp đổ. Không đủ gây hại cho tây tuyến, Tiêu Trí Lực tướng quân hoàn toàn có thể bảo vệ tốt tây tuyến"
Mọi người thở dài một hơi. Vô luận hoàng đế có làm cho người ta khinh bỉ cỡ nào, nhưng mỗi người ở đây cũng không hy vọng Xích Châu Thanh Hà mạo phạm đến uy nghi của đế quốc, đúng với câu dùng tính mạng để duy hộ đế quốc.
"Kia Hà Xuyên đâu? Bên Hà Xuyên có tình huống gì?" Thiết Thạch Khoan hơi hơi ngẩng đầu hỏi.
"Hà Xuyên?" Tất Quyền Ngọc cười khẽ một tiếng: "Hà Xuyên đóng quân ở Ngọc Long thành, hơn nữa còn tặng một mật báo với hoàng đế, nói tây tuyến đã sơ định, muốn mượn đường phía tây Kim thành, Phong Quận thành, dẫn mười lăm vạn quân đến đông tuyến trợ giúp chúng ta! Đồng thời còn mượn đường Tướng Nam thành, Phái Đô thành dẫn mười vạn quân đến trợ giúp đông tuyến!"
"Hoàng đế quyết định như thế nào?" Thiết Thạch Khoan nhíu mày vội vàng hỏi.
"Phỏng chừng hoàng đế còn chưa thu được tin tức về Hà Xuyên, nhưng tiểu hoàng đế là một người nhược trí như vậy, có lẽ sẽ đáp ứng..." Tất Quyền Ngọc cười lạnh một tiếng.
Nếu mười lăm vạn đại quân đi từ phía tây qua Phong Quận thành, như vậy chỉ cách một chút chính là hoàng thành Phượng Linh... Nếu mười lăm vạn đại quân đi vào Phong Quận thành, rồi rẽ trái, như vậy mũi thương của Hà Xuyên sẽ trực tiếp chỉa thẳng vào hoàng thành Phượng Linh. Mà nếu Hà Xuyên lấy danh nghĩa viện quân phái thêm mười vạn quân, thông qua con đường tắc từ Hà Xuyên đến đông tuyến, sẽ đều chỉa thẳng vào Phượng Linh, nhanh chóng hội hợp cùng mười lăm vạn đại quân, đến lúc đó hoàng thành Phượng Linh chính là một tòa cô thành. Cho dù mười vạn quân Hà Xuyên không được hoàng đế cho phép, với sức chiến đấu của Nam Cùng quân đoàn muốn đánh thắng Hà Xuyên thì chính là vọng tưởng, nói như vậy, mười lăm vạn đại quân của Hà Xuyên giống như mũi tên trực tiếp sáp nhập vào trái tim Phượng Linh, mà sau đó viện quân Hà Xuyên cứ theo đuôi mà vào, phía nam bộ dồi dào của Phượng Linh liền giống như miếng thịt béo bở nằm trên thớt tùy ý Hà Xuyên xâm lược.
Mà hiện tại hoàng thành Phượng Linh chỉ có một Thần Sách quân. Thần Sách quân tuy rằng dũng mãnh, nhưng nhân số không chiếm ưu thế, nguyên bản bên trong kinh sư là Thần Sách quân, bên ngoài kinh sư là Tứ Phương quân đoàn, cho dù ai muốn động đến hoàng thành Phượng Linh, sẽ phải trả một cái giá thật lớn, nhưng hiện tại bất đồng, toàn bộ Tứ Phương quân đoàn đều đã đến đông tuyến, ngoại ô hoàng thành mất đi ô dù, mà thủ lĩnh của Thần Sách quân đã không còn là Tất Trạch Việt tướng quân như ngày xưa, mà là tiểu mao tử Võ Sách!
Bây giờ, Phượng Linh hoàng thành không còn là tường đồng vách sắt, ngược lại là khối bánh ngọt ngon miệng!
"Chúng ta phải làm như thế nào?" Tiếu Tiểu nhịn không được hỏi.
"Toàn bộ tướng sĩ, nghe mệnh lệnh của ta!" Tất Quyền Ngọc đứng thẳng dậy, mặt trở nên nghiêm túc: "Hà Xuyên lòng lang dạ thú đã thể hiện rất rõ ràng. Hoàng thành bên kia chỉ sợ một chút cũng không cảm kích. Phương châm của Trạch Việt quân đoàn ta là nhương ngoại trước, tái an nội. Tiếu Tiểu tức khắc mang theo thân vệ âm thành đi đến Hà Tây quân đoàn, nói với Tiếu Trí Lực tướng quân về cái chết của phụ thân ta, cũng nói về hiện trạng quân ta hiện nay, hy vọng hắn có thể đồng tâm hiệp lực cùng quân ta nhương ngoại trước, tái an nội. Như vậy an toàn của tay tuyến liền giao cho Tiếu Trí Lực tướng quân. Ngoài ra, không lâu sau Xích Châu sẽ có nội loạn, Hồng Thành Tuyệt sẽ bị bức mưu phản, thỉnh Tiếu Trí Lực tướng quân âm thầm phái người tiếp Hồng Thành Tuyệt, cần phải giúp Hồng Thành Tuyệt đoạt được Xích Châu, Hồng Thành Tuyệt lúc này chính là đội bạn chân chính của Phượng Linh. Sau khi Hồng Thành Tuyệt có được Xích Châu, thỉnh Tiếu Trí Lực tướng quân lui về giữ Ngọc Long thành Hồ Lô trấn. Không được tham dự cuộc chiến Xích Châu Thanh Hà. Hơn nữa chú ý chặt chẽ chiến dịch bên trong Phượng Linh... Đương nhiên nếu Tiếu Trí Lực tướng quân không muốn đi theo Tất gia, vậy còn thỉnh hắn bảo vệ thật tốt Tây Môn của đế quốc. Ngày khác nếu phải gặp Tất Quyền Ngọc trên chiến trường, tất không phân làm cho!"
Tiếu Tiểu ba một tiếng thực hiện quân lễ, cất cao giọng nói: "Tiếu Tiểu tất không nhục sứ mệnh!"
Tiếu Trí Lực là lãi tướng của đế quốc, từ xưa đến nay đều trung thành, nếu muốn để hắn làm phản chỉ có thể là một người, không ai khác chính là nữ nhi bảo bối của hắn, Tiếu Tiểu.
"Chư tướng nghe lệnh, bắt đầu từ hôm nay, phản công Viêm Sa quân. Trong cường một tháng đoạt lại Đồng Xuyên thành! Hai tháng đoạt lại Hổ Khiếu thành! " Tay Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy văn kiện, trong mắt là ánh sáng kiên định.
"Tuân mệnh!" Chúng tướng nhận mệnh!
Ban đêm, Tiếu Tiểu dẫn theo vài thân vệ mặc thường phục đi đến tây tuyến. Mà quán coi giữ Tuyên Võ thành bắt đầu phấn chấn tinh thần, chuẩn bị cho cuộc đại phản công đầu tiên của họ!
Trong quân doanh một mảnh bận rộn, Tất Quyền Ngọc lại bị Liên Khê kích động kéo đến khố phòng.
"Kéo ta đến đây để làm gì?" Tất Quyền Ngọc như trương nhị hòa thường không sờ được ý nghĩ, bị Liên Khê kéo đi một trận, đợi Liên Khê dừng lại, mới thở hổn hển nói: "Tiểu nương tử của ta, võ công của ngươi tiến bộ rất nhiều, nhưng võ công của ta cũng cao hơn không ít, hẳn sẽ không bị ngươi khi dễ, nhưng không ngờ tới võ công của ngươi tiến bộ thật mau a!"
"Đó là đương nhiên!" Liên Khê khè một tiếng ngẩng cao đầu: "Trong thiên hạ có cái gì qua được công lực song tu a?"
Bá! Da mặt Liên Đồng đưng bên cạnh nháy mắt đỏ đến cổ: "Đồ da mặt dày, nói bậy bà gì đó!"
"Nga... Đó là đó là... Ta quên, ta cưới được một đôi nương tử tốt. Thế còn biết được bí kỹ song tu trong truyền thuyết! Lợi hại, quả thật lợi hại! Chả trách, làn da hai người càng lúc càng mịn, nguyên lai song tu dễ chịu!" Tất Quyền Ngọc cũng bị Liên Khê Liên Đồng chọc cười, trải qua mấy ngày âm u cuối cùng cũng bị chọc ghẹo mà vui lên.
"Đừng nói bậy! Nói chính sự!" Dù sao Liên Đồng cũng không giống Liên Khê, da mặt có luyện đến thế nào cũng không thể với tới độ dày của Liên Khê, nghe Tất Quyền Ngọc nói như vậy, vẫn như cũ không thể chịu nổi, nhanh chóng chuyển đề tài.
"Được rồi, trong quân doanh của chúng ta chiến mã không ít, nhưng chỉ dùng để hành quân trong khoảng cách ngắn hoặc là dùng để truyền tin. Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng biết, ta thống kê một chút, bây giờ chúng ta có bốn mươi vạn quân, chiến mã hai vạn nhưng không có kỵ binh. Ta trước kia cũng đã nói cho ngươi chuyện bàn đạp, ta cùng Đồng nhi sau khi hồi Liên gia trang xử lý gia sự, liền triệu tập người của dân chúng bố trang (chuyên thiết kế đồ cho người dân bình thường), chiêu mộ công nhân, bí mật thành lập một xưởng chế tạo một xưởng vũ khí, làm ra hai vạn cái bàn đạp là dư giả. Ngươi suốt đêm an bài, sau đó lập ra một đoàn kỵ binh. Về mặt chiến thuật, trên thực tế, mọi người cũng không tính là yếu, chỉ có chiến mã trước kia không có bàn đạp, rất khó cho việc bôn tập đường dài, với lại dễ dàng mệt mỏi cùng với rất khó xuống ngựa, cho nên rất ít dùng đến, lần này ngươi lập ra hai đại đội kỵ binh, suốt đêm luyện tập! Rất nhanh liền có thể xuất ra dọa người!" Liên Khê nói xong đã có người đi vào khố phòng vạch ra trong đám cỏ khô, bên trong đó là bàn đạp mới tinh!
"Đa tạ Khê nhi!" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc sáng rực lên, nay nàng đã là người tự do, không còn bị đế quốc quản thúc, những vật gì mới mẻ nàng đều muốn trang bị cho quân đội của mình! Kia sức chiến đấu tăng lên cỡ nào đâu!
Tất Quyền Ngọc ngẫm lại còn cảm thấy hưng phấn!
"Còn có cái này!" Liên Khê đi đến bên cạnh rương gỗ lớn, mở rương, bên trong là một bộ quân phục được nàng gọi là mê màu phục: "Toàn bộ dựa theo khoản tiền ngươi đưa mà làm, này có năm vạn bộ, lúc chúng ta còn chưa rời khỏi kinh thành, dân chúng bố trang đã làm ra cái này, không nghĩ tới lại phải dùng đến nhanh đến vậy, tất cả chỉ có năm vạn bộ, nhưng ta đã kêu bố trang gấp gáp chế tạo. Những bộ quân phục này trước hết đưa cho nữ binh doanh - võ công của các nàng rất tốt, vốn không thích áo giáp, bộ quân y này không cần áo giáp, sẽ được các nàng phát huy rất tốt. Đợi cho xưởng binh khí làm ra được khôi giáp ngắn, thì có thể bắt đầu chậm rãi trang bị cho toàn quân. Bất quá chuyện này còn cần thời gian, quy mô xưởng binh khí không lớn lắm, không thể sản xuất nhanh được."
"Đã tốt lắm rồi!" Tất Quyền Ngọc cảm khái nói, hết thảy đều là những thứ đang cần nhất - bên hoàng thành còn chưa biết nàng đã tạo phản, cho nên con chưa cắt đứt đường tiếp tế cho nàng. Nhưng rất nhanh, nàng cùng hoàng thành sẽ xé vỡ da mặt, khi đó, hậu cần tiếp tế sẽ là vấn đề lớn nhất đối với nàng. Nay quân phục đã không còn vấn đề, một cái dân chúng bố trang đủ để cung ứng quân phục, vấn đề duy nhất cần phải giải quyết hiện tại chính là lương thực. Bất quá lương thực cũng không phải vấn đề lớn lắm, công thành, thắng trận, tự nhiên có lương thực...
Hiện tại lo lắng duy nhất chính là Cẩm Hà! Cùng với thân nhân đang ở kinh sư của nàng!
"Đồng nhi Khê nhi! Còn có một chuyện cần làm phiền nhờ các ngươi đi an bài!" Tất Quyền Ngọc nghĩ nghĩ, nếu muốn an bài thân nhân rời kinh, dùng binh lính thì không thích hợp lắm.
"Quyền ca ca cứ nói!" Khuôn mặt hồng thấu của Liên Đồng rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.
"Dưới trướng của ta, còn có mười viên tướng cùng người nhà đang ở kinh sư. Một khi chúng ta cùng hoàng thành trở mặt, nhưng người này rất có khả năng bị bắt làm con tin..." Tất Quyền Ngọc hơi hơi nhíu mày.
"Quyền ca ca yên tâm, nay hoàng thành còn chưa biết chúng ta tạo phản, Kha gia lại có khả năng truyền tin tức rất nhanh, chúng ta cho Kha gia truyền tin đến cho bọn họ, kêu bọn họ cùng người nhà bí mật rút khỏi kinh sư, hẳn là còn kịp. Ở kinh sư, thế lực ngầm của Kha gia không hề nhỏ, huống chi chúng ta còn nhóm bố trang, có thể trợ giúp phụ mẫu thê nhi các tướng quân an toàn rời khỏi, duy nhất... Điều duy nhất khó làm nhất, chính là trong hoành cung..." Liên Khê ngập ngừng nhìn Tất Quyền Ngọc, Cẩm Hà đang ở trong cung.
"Cẩm Hà ta sẽ tự nghĩ biện pháp, đợi khi chúng ta tiến sát kinh thành, ta sẽ đi cứu nàng ra!" Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng nói.
Cẩm Hà, nàng ấy có khỏe không? Nàng đã rời xa hoàng thành, còn nhất định sẽ khiêu chiến với hoàng quyền, nhưng Cẩm Hà còn ở bên người hoàng đế, hoàng đế đã giết phụ thân, đương nhiên cũng sẽ muốn lấy mạng nàng, nàng ấy làm thái hậu không biết có gặp phiền toái không? Dù sao, Tất gia đứng đầu võ tướng, Tôn gia đứng đầu văn thần, hai nhà vẫn thường xuyên lui tới, nàng lại là người thân cận nhất với thái hậu... Thậm chí lúc này, mật tín cũng là do Cẩm Hà từ trong cung truyền ra...
Cẩm Hà nhất định phải không sao! Chờ ta!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
13 chương
105 chương
10 chương