Phượng linh kỷ
Chương 100
Là thời đại tạo nên anh hùng, hay là anh hùng khai sáng một thời đại? Vấn đè này giống như việc trứng gà có trước hay trứng có trước. Trái lại lịch sử, Phượng Linh năm 811, Tất Quyền Ngọc rốt cuộc mở ra sương mù, chân chính bắt đầu nhân sinh của nàng ở trên vũ đài lịch sử, nàng căn bản không muốn tranh quyền, chỉ hy vọng cùng người mình yêu trải qua cuộc sống bình thường, như thế nào lại muốn khai sáng một mảnh thiên không? Đối với việc này, thời điểm mọi người bàn luận, luôn không nhịn được mà cảm khái một tiếng: Tạo hóa trêu ngươi... Sau đó, mọi người đều tin là thời đại tạo nên anh hùng. Bởi vì người anh hùng trong lòng mọi người cũng không có mục tiêu vĩ đại như vậy, người anh hùng trong lòng mọi người, chẳng qua là có một mảnh ôn nhu, đơn giản là muốn lưu lại tình yêu của mình trong thiên không mà thôi, chỉ là thời đại thôi thúc, đẩy nàng đến con đường mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến...
[Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc]
Hoàng thành Phượng Linh. Kiều Minh cung. Lâm triều.
Thiếu niên hoàng đế đã trở nên tuấn tú, những tinh túy của các thế hệ trước gộp lại làm cho hắn có dung mạo tuấn tú mà ai cũng muốn có được, từ nhỏ đã ở trên vị trí cao cao tại thượng, thân phận nhìn xuống thiên hạ làm cho hắn có một loại ngạo khí cùng cao quý, mà không phải ai cũng có thể học được. Mười lăm tuổi, vẫn là năm tháng thanh xuân của thiếu niên, da thịt hắn vẫn như cũ tràn ngập sức sống, nhưng loại sạch sẽ cùng trong sáng này vốn đã bị loại bỏ ngay từ khi hắn sinh ra, cuộc sống của hắn vĩnh viễn cũng không thể giống với nhưng thiếu niên ở những gia đình bình thường...
Thiếu niên hoàng đế lúc này đập mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh trầm đục, cả triều văn võ đều câm như hến, cúi đầu...
Mấy trăm năm bị hoàng quyền uy áp, trong lòng mọi người đều sinh ra nô tính, luôn sợ hãi hoàng đế, cho dù hoàng đế chỉ mới mười lăm tuổi.
Cho dù trong triều đình không hề thiếu tam triều nguyên lão, cho dù nơi này có rất nhiều người, theo tuổi mà nói, đều đủ để cho hoàng đế gọi một tiếng gia gia!
"Các ngươi có thể nêu ra chủ ý gì?" Hoàng đế mở miệng, trong âm thanh có chút tức giận.
Ở đông tuyến, đại quân không ngừng lui lại, Dương Đỉnh Du đã đánh cho Dũng sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn lui về Tuyên Võ thành. Mà Tuyên Võ thành một khi bị phá sẽ bị đánh đến Tề Long sơn mạch, Dương Đỉnh Du sắp chiếm hết đại môn của trung bộ đế quốc, Dương Kinh một khi thành công, sẽ gây nguy hại đến hoàng thành...
Cả triều văn võ không ai lên tiếng trả lời, Tất Trạch Việt hơi há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không nói lời nào. Cho đến bây giờ, hắn cái gì cũng không thể nói được, người đánh thua trận là hài tử của hắn, là toàn bộ kiêu ngạo của Tất gia, nhưng Tất Quyền Ngọc lại liên tục thua trận. Trong toàn bộ chiến dịch ở đông tuyến, quân Phượng Linh liên tiếp thua trận, không nhìn thấy được nửa điểm năng lực chỉ huy của thanh niên tuấn kiệt Phượng Linh...
Không ai nói cái gì, cũng không có ai có thể nói cái gì, thế cục xảy ra trước mắt, không ai có gan dám vọng ngôn.
Hoàng đế thở dài một tiếng, vung tay lên nói: "Tất Trạch Việt!"
"Ngươi chính là nguyên lão tam triều, được tiên hoàng khâm mệnh làm phụ chính đại thần, được tiên hoàng khâm điểm làm Võ Bình hầu, là quân đoàn trưởng của Thần Sách Quân. Về mặt quân sự, không ai có uy vọng bằng Tất tướng quân, nay đông tuyến gặp nguy cơ khó hiểu, chính là cần lão tướng quân đầy bụng kinh nghiệm vận trù, trẫm phong ngươi làm Bình Đông đại nguyên soái, đến đông tuyến, tổng chỉ huy Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn, toàn diện tiếp nhận Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn! Nhanh chóng đánh đuổi Viêm Sa ra khỏi lãnh địa Phượng Linh!" Tiểu hoàng đế dõng dạc nói xong, lại một chưởng vỗ vào thư án. Văn võ đại thần khắp triều đình không khỏi run rẩy. Tất Trạch Việt khom người nhận mệnh.
"Thần Sách Quân tạm thời giao cho Võ Sách quản lý, đợi Tất Trạch Việt nguyên soái khải hoàn trở về sẽ tiếp tục chưởng quản Thần Sách quân!" Tiểu hoàng đế một hơi an bài xuống dưới.
Không ai hé răng, Võ Sách không biết khi nào đã đứng bên trong hàng ngũ Võ tướng, vui vẻ từng bước tiến lên lĩnh mệnh. Tất Trạch Việt mặt không đổi sắc, đem binh phù Thần Sách quân giao ra, nội thị tiếp nhận lấy sau đó giao cho Võ Sách.
Binh Bộ Thị Lang Thành Quân cúi đầu hé mắt nhìn hắn, trong lòng rất là khó chịu - cả triều võ tướng này, nếu không lên tiếng, tên xấu xa dã lang này trước sau gì cũng gây ra tai họa a! Thành Quân sớm đã không còn là đứa nhỏ của năm đó, con của hắn cũng đã biết chạy nhảy, nhưng trong lòng vẫn không thích Võ Sách. Sau khi bãi triều, Võ Sách đương nhiên là tâm cao khí ngang, còn ánh mắt Tất Trạch Việt lại có chút phức tạp - quân tâm khó dò, ý của hoàng đế Tất Trạch Việt cũng không hiểu được, này chỉ là đơn thuần muốn điều hắn ra tiền tuyến? Nhưng lại không cho mang người nào đến tiền tuyến là như thế nào? Toàn diện tiếp nhận Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn thì có thể thay đổi gì? Trên thực tế, vô luận là Thiết Thạch Khoan hay hài tử của hắn Tất Quyền Ngọc đều là người giỏi dụng binh, bày mưu tính kế, với năng lực của hai người họ không thể khắc chế được Dương Đỉnh Du, Tất Trạch Việt không nghĩ là một mình hắn đến đông tuyến mà không mang theo người nào thì có ảnh hưởng bao nhiêu, đánh giặc chính là đánh giặc, bày binh bố trận tất nhiên là trọng yếu, nhưng là đánh giặc hay chỉ là muốn người đi đôi...
Là hoàng thượng quá nhỏ quá ngay thơ sao?
Tôn Yến đi bên cạnh Tất Trạch Việt, cau mày: "Trạch Việt huynh, ý tứ của hoàng thượng hôm nay là muốn huynh đơn thương độc mã đi đến đông tuyến a..."
Tất Trạch Việt cười khổ một tiếng: "Hai tuyến đồng thời khai chiến, nay đế quốc quả thật là vô binh khả dụng"
"Kia Tất Trạch Việt huynh có bao nhiêu nắm chắc?" Tôn Yến vội vàng hỏi.
"Người khác không tin Quyền Ngọc nhưng ta tin tưởng nó, là ta nhìn nó lớn lên, nếu nó thua trận, thì có ta ở đó cũng không nắm được nhiều phần thắng, trên thực tế, về binh pháp chiến lược nó cũng không thua ta, thậm chí võ công còn cao hơn ta, chỉ duy nhất có một điểm kém hơn ta đó là kinh nghiệm mà thôi, trên thực tế Hổ Khiếu thành vừa vỡ, đông tuyến cũng đã mất đi nơi phòng thủ kiên cố nhất, Đồng Xuyên thành, Tuyên Võ thành cũng không thể sánh được, trừ phi là lui về đến long mạch - Tề Long quan, nhưng này cũng rất nguy hiểm, bởi vì nếu Tề Long quan bị phá, cũng đồng nghĩ với việc mở ra môn hộ của trung bộ đế quốc, đem hoàng thành trực tiếp bại dưới mí mắt quân Viêm Sa" Tất Trạch Việt có chút sầu lo mở miệng nói.
"Kia Trạch Việt huynh có biện pháp gì không?" Tôn Yến nghe được có chút hoảng, hắn cùng Tất Trạch Việt là lão hữu nhiều năm, nay vì quan hệ của Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà mà có cảm giác thông gia càng thêm thân thiết, đại sự như vậy, trừ bỏ việc vận mệnh đế quốc bị sụp đổ, thứ làm cho người ta không thể bỏ xuống được chính là phần tình cảm tư tình ở bên trong.
"Hoàng mệnh nan vi, nếu hoàng thượng tin tưởng Tất Trạch Việt ta, Tất Trạch Việt ta liền dùng hết sức lực cởi bỏ khó khăn ở đông tuyến, một câu thôi, nếu không thành công, ta liền xả thân, xem như là đem một lão xương cốt này đi liều mạng, hồi báo hoàng ân của tiên hoàng... Huống chi, Quyền Ngọc ở đông tuyến, nếu nàng không thể hóa giảo được cục diện bế tắc này, thì nàng sẽ trở thành tội nhân của Phượng Linh, nàng là con cháu Tất gia ta, là hài tử mà Tất Trạch Việt ta đau lòng nhất, thời điểm nàng chưa sinh ra, ta đã nói, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng, hộ tống nàng! Nếu chúng ta có thể đem Viêm Sa đuổi ra khỏi Phượng Linh thì tốt, nếu không được, thì một phen lão xương cốt này của ta cũng sống đủ rồi, bị bêu danh cũng nên đổ lên người Tất Trạch Việt ta, dù thế nào ta cũng phải bảo vệ Quyền Ngọc... " Tất Trạch Việt nói xong, liền vung ống tay áo đi ra khỏi cung. Chỉ để lại Tôn Yến đằng sau, nhìn bóng dáng hắn, trong ánh mắt là sự tán thành chân tâm - đây là tấm lòng của mộ người phụ thân! Tất Trạch Việt nguyện dùng tính mệnh cùng danh dự của hắn để bảo vệ Tất Quyền Ngọc, mà mình không phải cũng nguyện dùng cả tính mệnh của mình để bảo hộ Cẩm Hà sao?
_______
Ngự thư phòng.
Tấu chương trước người hoàng đế, nhưng ánh mắt của hắn không có tiêu cự nhìn xuyên thấu tấu chương cùng ngự án, không biết đi đến phương nào.
Võ Sách đi đến trước người hắn, chắp tay, khom người nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài
, thân mình ngửa ra phía sau, có chút tựa lưng vào ghế ngồi, lầm bầm nói: "Cũng may Thần Sách quân giao cho ngươi, nếu không trẫm cũng lo lắng"
"Tạ hoàng thượng tín nhiệm!" Võ Sách khom người nói.
"Hoàng thành ở trong tay ngươi cũng là ở trong tay trẫm, Võ Sách ngươi đối với trẫm trung thành và tận tâm, trẫm đương nhiên sẽ không quên ngươi, chỉ cần ngươi hảo hảo nghe theo lời trẫm nói, Võ gia ngươi tất nhiên sẽ hào quan vạn trượng..." Ánh mắt hoàng đế rốt cuộc rơi vào khuôn mặt đang hưng phấn của Võ Sách...
Người làm đế vương, luôn muốn tìm một người vì mình mà bất chấp mạng sống, mặc dù hắn không vĩ đại, nhưng chỉ cần hắn trung thành và tận tâm, thì hắn cũng giống như cánh tay của mình.
"Mật báo, Hà Xuyên đã phát binh, đang tiến đến Hồ Lô trấn, chờ viện binh của Hà Xuyên đến, thế vây của tây tuyến đương nhiên được giả trừ. Đến lúc đó, Viện quân Hà Xuyên liền trực tiếp đi đến phía đông, giúp Phượng Linh ta đuổi Viêm Sa ra khỏi lãnh thổ. Cho nên chiến sự cho đến bâu giờ đã không còn gì phải lo lắng, trẫm giao cho Thần Sách quân ngươi là để ngươi trấn giữ hoàng thành, hảo hảo làm việc cho ta" Ánh mắt hoàng đế phiếm lãnh ý nhìn Võ Sách.
"Ý của Hoàng thượng là?" Võ Sách vấn đáp.
"Tất Trạch Việt có đến đông tuyến hay không, không quan trọng, chờ hắn ra khỏi hoàng thành, ngươi liền phái vài cao thủ đi giết hắn. Đã không còn Thần Sách quân, Tất Trạch Việt chỉ là lão hổ mà thôi, một khi Tất Trạch Việt chết, việc thu thập Tất Quyền Ngọc cũng đơn giản hơn. Chuyện này ngươi cần phải làm sạch sẽ lưu loát, một kích tất sát, sau đó đưa tin đến đông tuyến cho Tất Quyền Ngọc, nói Tất Trạch Việt bệnh nặng, mất cách đây không lâu, trẫm cấp cho hắn một thủ dụ, chuẩn hắn về kinh một chuyến, đồng thời yêu cầu hắn vào cung gặp trẫm, ngươi lúc đó liền bày trận, hắn vừa vào liền bắt. Lúc đó, Tất Quyền Ngọc cũng chỉ là con kiến nho nhỏ trong tay trẫm mà thôi, muốn hắn chết liền chết. Sau này, chúng ta liền tìm một cái cớ, nói Tất Quyền Ngọc ở đông tuyến vốn đã mang trọng thương, hơn nữa phụ thân vừa mới mất, cực kỳ bi thương, lúc vận công bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, dân chúng trong thiên hạ được bao nhiêu người biết võ công? Làm sao biết được thật giả trong đó, đương nhiên phải tin. Dù sao, hiện tại hai tuyến đang khai chiến, dân chúng sẽ không nghĩ ta sẽ xuống ta với hai phụ thân hắn, cũng sẽ không nói ta tàn sát trung lương" Hoàng đế lạnh lùng nói, suy nghĩ chu đáo, thủ đoạn tàn ác, khiến cho trong lòng Võ Sách không tự chủ sinh ra một tia hàn ý.
"Vi thần hiểu được!" Võ Sách nói, vội càng ra khỏi ngự thư phòng.
Vô luận như thế nào, hôm nay vẫn là ngày tốt của Võ Sách - là thời khắc hãnh diện nhất suốt đời của hắn - Thần Sách quân ở trong tay hắn, đó là dạng vinh quang như thế nào!
Mà Tất Quyền Ngọc từng làm cho hắn mất nửa lỗ tai, từng làm cho hắn không còn mặt mũi trên đường cái hoàng thành, từng được thâm sủng hoàng ân, từng đoạt đi vị trí quân đoàn trưởng Tứ Phương quân đoàn của phụ thân - ngươi, chờ chết đi!
Võ Sách ngửa mặt nhìn trời, hận không thể cuồng tiếu ba tiếng - ba mươi mấy năm Hà Đông, ba mươi mấy năm Hà Tây, Tất Quyền Ngọc, một ngày nào đó, ta muốn ngươi phải quỳ gối trước ta, nhận hết mọi sự tra tấn, nhận hết khuất nhục rồi sau đó chậm rãi chết đi!
-------
Editor: Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu a! Mình mới thi học kỳ xong nên edit truyện có chút chậm trễ!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
3 chương
45 chương
152 chương
9 chương