Phương Lân Hảo Thổ
Chương 44 : Người vượn ngã bệnh
Chiếc xe chậm rãi tiến vào tiểu khu chỗ hắn ở, đang chuẩn bị đỗ xe, chiếc xe vốn vẫn theo ở phía sau bỗng rất phách lối mà vượt mặt, tùy tiện dừng trước mặt hắn, Đường Lạc lúc đầu cũng không để ý, nhưng bị chắn ở phía trước rất khó chịu, ngẩng đầu muốn nhìn bảng số xe, khá quen thuộc, chờ có người bước xuống xe, hắn mới bừng tỉnh, ngoại trừ người phụ nữ này ra thì còn ai đậu xe phách lối như vậy.
“Sao chị lại đến đây?” Đường Lạc nhịn lửa giận xuống, bước xuống xe. Nàng cũng rời khỏi tiệc rượu, dựa theo tính cách của nàng không phải nên tranh thủ lúc hắn không có ở đó mà mở rộng mạng lưới giao thiệp sao?
“Tôi đến thăm thằng em trai bị bỏ rơi lâu ngày.” Kỷ Ái dùng ngón tay xoay xoay chìa khóa, đi vào cao ốc, “Cái loại tiệc rượu này, cậu đi rồi thì không còn ý nghĩa gì để chiến đấu nữa.”
Đường Lạc dở khóc dở cười, người này hóa ra vẫn xem hắn làm mục tiêu chiến đấu.
“Em trai của chị.” Đường Lạc ngờ vực đi theo Kỷ Ái vào bên trong, trong trí nhớ từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy Kỷ Ái đề cập đến em trai của nàng, “Ở chỗ này?”
“Đúng vậy! Em trai bảo bối của nhà chúng tôi.” Kỷ Ái nhắc tới em trai dường như rất cao hứng, khuôn mặt thoạt nhìn vốn hiền lành cười tươi như hoa, “Nhà của chúng tôi chỉ có duy nhất một em trai bảo bối, nó từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, được cưng chiều đến hư, lần này nó muốn xông ra ngoài, nên mấy người chị như chúng tôi liền mua cho nó một căn hộ. Đúng rồi… Tôi còn nhớ cậu cũng ở nơi này mà phải không? An ninh của chỗ này thế nào?”
Đường Lạc không thể không thừa nhận, phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một mặt mẫu tính, Kỷ Ái nói thao thao bất tuyệt, giống như không phải em trai nàng mà chính là con trai nàng, vẻ mặt ôn nhu cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy qua. Hắn gật đầu, an ninh của nơi này dường như chỉ có thể ngăn chặn mao tặc, cường đạo các loại, khả năng bị người khác bắt đi là bằng không, sự lo lắng của nàng dĩ nhiên là thừa thãi.
(mẫu tính: bản năng của người mẹ)
“Vậy là tốt rồi!” Kỷ Ái cười, bước vào cao ốc, đứng chờ trước thang máy, “Nếu không phải là muốn nó ăn khổ rồi sớm về nhà, thì tôi thật sự phải nhờ cậu trông nom em trai tôi giúp một tay, sinh hoạt của nó rất ngớ ngẩn, chỉ đoán thôi cũng biết cuộc sống hiện tại của nó ra sao.”
Dáng vẻ muốn làm gì thì làm của Kỷ Ái, theo Đường Lạc là rất buồn cười, dựa vào cái gì hắn phải giúp nàng trông nom em trai, hắn là bảo mẫu hay là vú em nhà trẻ? Nhìn nét mặt của Kỷ Ái cũng biết được em trai của nàng vô dụng cỡ nào. Chiếu cố một người là đủ rồi, loại sinh vật như Kỷ Thần Tu chỉ cần một người cũng đủ khiến hắn khó tiêu rồi.
*Ding~* thang máy đến rồi, hai người vẫn đang mỉm cười giả tạo ý bảo đối phương vào trước đi. Đường Lạc đang từ chối thì chợt nhớ ra mình còn có đồ để quên trong xe, dù sao hắn cũng không có ý định mời Kỷ Ái đến nhà uống trà, lên nhà trễ chút cũng không có việc gì. Ra hiệu cho Kỷ Ái đi trước, hắn liền xoay người đi tìm đồ.
Chờ đến khi hắn tìm đồ xong, đi tới trước cửa, đúng lúc nhìn thấy Ngải Thanh đi ra từ một thang máy khác. Hắn lập tức sững sờ ngay tại chỗ, Ngải Thanh cũng ngây ngẩn cả người, trên mặt có chút lúng túng, ánh mắt không ngừng lay động để lộ sự chột dạ trong lòng y.
“Cậu nói phải đi trước là để đến chỗ này?” Đường Lạc trái lại rất bình tĩnh, cái gì cũng giấu rất sâu, kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt, hắn đại khái có thể đoán được mục đích Ngải Thanh đến đây, tuy không rõ, nhưng chỉ có thể là vì một người.
“Cái kia… Không phải đâu…” Chìa khóa trong tay Ngải Thanh bị cầm chặt đến kêu *leng keng~*, “Cái kia… Tiểu Tu…”
“Cú điện thoại kia hóa ra là cậu ấy gọi cho cậu.” Trong lòng Đường Lạc ê ẩm, dùng sức siết chặt lấy thứ trong tay, Ngải Thanh cứ úp úp mở mở càng khiến hắn nghi ngờ vô căn cứ hơn nữa, Kỷ Thần Tu chưa từng nói thích Ngải Thanh, nhưng có cái gì có thể chứng minh cậu không có?
“Sao? Hiện tại phải đi?”
“A?… Không phải… Cái kia… Kỷ Thần Tu có hơi sốt, tôi đi mua thuốc cho cậu ấy.” Ngải Thanh có chút ngượng ngùng nhìn Đường Lạc, đột nhiên cười cười, “Cậu ấy hình như không có gì người thân, một người bạn bên cạnh cũng không có. Cả người hình như mấy ngày trời ngay cả cơm cũng chưa ăn.”
Lồng ngực Đường Lạc thắt chặt, sao cậu lại tệ đến vậy? Trong trí nhớ, Kỷ Thần Tu vẫn luôn đến nhà hắn ăn chùa, chỉ mới một thời gian ngắn như vậy mà cậu lại tệ như thế? Ngã bệnh?
“Tôi tốt xấu gì cũng là bạn của cậu ấy, có thể giúp được cái gì cũng giúp hết rồi, chỉ là chỗ của cậu ấy…” Ngải Thanh thở dài, chuẩn bị đi ra ngoài. Đường Lạc không chút suy nghĩ liền kéo y lại.
“Nhà tôi có thuốc.” Đường Lạc nói rất khẩn trương. Cố tình xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc của Ngải Thanh.
Là một người có đời sống luôn muốn lo lắng sao cho chu toàn, Đường Lạc chưa bao giờ trông cậy vào người khác, trong nhà có mấy thứ này cũng không có gì lạ, Ngải Thanh khó tin nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì, theo hắn vào thang máy. Lấy hết thuốc, Đường Lạc do do dự dự nhưng vẫn cùng Ngải Thanh lên tầng trên.
Cửa mở rộng, Đường Lạc còn chưa bước vào, liền thấy thứ bên cạnh cửa, là một chai rượu. Cái người này, tửu lượng kém còn học người ta uống rượu, còn là rượu trắng nồng độ cao. Bước vào nhà càng khiếp sợ, trước đây thấy tệ đến mấy cũng cỡ hiện trường sau Chiến tranh thế giới thứ hai, hiện tại đơn giản là… không! Đây chính là một bãi rác.
Bao mì gói, mì ly, bên trong vẫn còn mì, bao đồ ăn vặt, giấy vụn, quần áo,… phân bố rải rác khắp phòng. Đường Lạc cười khổ, ngay cả sofa cũng nằm sai vị trí, cong vẹo nằm giữa phòng khách.
“Theo chị về nhà, sống như thế này mà còn thề thiếc cái gì sống độc lập? Cái gì mà thoát khỏi sự che chở của gia đình?” Một giọng nữ bén nhọn quen thuộc truyền đến lỗ tai hai người, hai người đồng thời kinh ngạc mặt đối mặt, cùng nhau đi vào phòng ngủ, Kỷ Ái cũng không đứng ở bên giường. Nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, cũng rất ngạc nhiên, nhưng trọng điểm vẫn đặt lên người nằm trên giường.
Phòng ngủ thoạt nhìn nếu so với phòng khách cũng không khác là bao, chỉ có chiếc chăn trên giường vẫn còn trắng sạch, chứng minh ít nhất Kỷ Thần Tu vẫn rất sạch sẽ, ít nhất cậu vẫn còn lo lắng cho vệ sinh cá nhân.
Đường Lạc liếc mắt liền nhìn thấy Kỷ Thần Tu đang nằm ‘hấp hối’ ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thấy Đường Lạc tới, đầu tiên là trợn to hai mắt, sau đó méo mặt không thèm nhìn hắn cái nào nữa. Lúc này hắn ngay cả sinh lực để suy xét mối quan hệ giữa Kỷ Ái và Kỷ Thần Tu là gì cũng không có.
“Tiểu Tu, thuốc tới rồi.” Ngải Thanh đưa thuốc tới, lại bị Kỷ Ái giữa đường chặn lại. Nàng miễn cưỡng cười cười với bọn họ, sau khi cẩn thận kiểm tra xong, nói tiếng cảm ơn, mới ra ngoài rót nước.
“Chỗ của em thậm chí ngay cả nước cũng không có?” Một thanh âm đang nổi điên lập tức truyền tới từ nhà bếp, Đường Lạc đỡ lấy trán, khả năng Kỷ Thần Tu đun nước giống như tình huống hiện tại vậy, nhiệm màu hơn cả nhiệm màu.
Nhà bếp truyền đến âm thanh *leng ka leng keng~*, chắc là Kỷ Ái đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đun nước, cũng may bếp vẫn còn xài được, bằng không ước chừng Kỷ Ái sẽ đập bể cả nhà bếp.
“Cảm ơn!” Kỷ Thần Tu buồn bực cuộn mình trong chăn nói, giọng mũi nặng nề khiến người nghe đau lòng muốn chết, Đường Lạc nhìn mái tóc lộ ra ngoài chăn của Kỷ Thần Tu, rất xốc xếch, nếu như là trước đây hắn đã đưa tay chỉnh lại giúp cậu, nhưng nghe thấy giọng điệu kia của cậu cũng biết cậu đang nói chuyện với Ngải Thanh.
“Cảm ơn cái gì? Thuốc là của Đường Lạc cho, không phải của tôi đi mua.” Ngải Thanh kéo chăn của Kỷ Thần Tu ra, để lộ cái đầu của cậu, sờ trán của cậu, “Cậu không muốn đến bệnh viện thiệt hả, hình như sốt rất lợi hại đó.”
“Không đi…” Kỷ Thần Tu lắc đầu, “Tui muốn uống nước.”
Đường Lạc mới chú ý đến trên mặt đất bên cạnh giường ngoại trừ một chai rượu ra, còn có rất nhiều vỏ chai nước suối, chai đặt ở đầu giường cũng đã thấy đáy. Đường Lạc cười khổ… Nói vậy đây chính là chai cuối cùng.
“Ừm… Chờ một chút nha!” Ngải Thanh miễn cưỡng dỗ dành Kỷ Thần Tu, cười rất cam chịu, thật sự là sinh hoạt rất ngu ngốc.
Đường Lạc vẫn đứng ở một bên, nhìn Kỷ Thần Tu nằm trên giường, giống như như cả mấy thế kỷ vẫn chưa được gặp, gầy, gương mặt vốn cũng rất thanh tú, hiện tại ngay cả một chút máu cũng không có, hơi thở yếu ớt thật sự rất giống tiểu động vật bị bỏ rơi. Ánh mắt đáng thương, trước đây đều hướng về phía hắn, nhưng hiện tại lại nhìn về phía Ngải Thanh. Loại thời điểm này không cầu cạnh hàng xóm như hắn đây, lại muốn chạy đi nhờ cậy Ngải Thanh, hắn còn nhớ bản thân hình như vẫn là phương tiện hàng đầu mà Kỷ Thần Tu dựa vào, cảm giác lui về phía sau không dễ chịu tí nào, trong lòng Đường Lạc rất hoảng. Hắn thậm chí quên mất bản thân trước đây có bao nhiêu chán ghét cái từ hàng xóm này.
Cho dù là đang cãi nhau… cũng nên…
Đúng rồi! Hai người vẫn đang chiến tranh lạnh. Đường Lạc miễn cưỡng chấp nhận lý do này, Kỷ Thần Tu còn đang giận hắn. Đường Lạc đã hoàn toàn bỏ quên lý do tại sao bản thân lại tức giận, Kỷ Thần Tu trước mắt thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng, hắn thậm chí không ngại thói cố chấp và tùy hứng của Kỷ Thần Tu khi đó.
“Anh… Sao lại đến đây?” Đại khái là Đường Lạc vẫn một mực trầm mặc, khiến Kỷ Thần Tu cũng bắt đầu để ý, dù sao ai cũng không thể xem nhẹ một người lớn như vậy đứng đóng cọc ở trong phòng chứ.
“Nhìn em một chút…” Kỷ Thần Tu mở miệng trước, động viên Đường Lạc rất nhiều, hắn chậm rãi đến gần Kỷ Thần Tu, rất muốn xoa đầu của cậu, sờ trán cậu một chút, sau đó giúp cậu đắp lại chăn, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Có cái gì tốt mà nhìn!” Kỷ Thần Tu quay đầu sang chỗ khác, cắn môi, “Nhìn rồi đó, tui rất tốt, anh có thể đi rồi.”
Cái này mà là rất tốt? Đường Lạc cau mày, cả nhà giống như bị kẻ trộm ghé thăm vậy, người cũng nằm bẹp trên giường, “Cái này mà gọi là tốt sao?”
“Sao? Khinh thường tui?” Kỷ Thần Tu chế giễu lại, lập tức lại u ám, “Cũng là…”
“Tôi không có khinh thường em, ngược lại… tôi đã thay đổi cái nhìn về em.”
Kỷ Thần Tu quả nhiên vẫn còn tính toán chuyện kia, Đường Lạc cười cười, “Đọc qua bài viết của em, tôi thật sự rất hối hận.”
Kỷ Thần Tu cắn chặt môi, mắt vẫn nhìn chằm chằm, ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp, dáng vẻ muốn bật khóc, Đường Lạc nhìn đến trái tim giống như bị ai lấy mất, ngồi ở trước giường, đưa tay muốn lau sạch nước mắt khảm quanh hốc mắt, có hơi đường đột nhưng hoàn toàn là xuất phát theo bản năng.
“Tiểu Tu, chị nói cho em biết… uống thuốc xong em liền thu dọn đi về nhà cho chị, những thứ kia chị sẽ xử lý sau, em có chuyện gì thì quay về nhà chúng ta cùng nhau nói cho rõ.” Kỷ Ái bưng ly nước xông vào, hùng hổ đến ngay cả Ngải Thanh cũng phải vội vàng lách mình phối hợp.
Tay của Đường Lạc dừng giữa không trung, lúng túng thu về.
Kỷ Ái nghiêm mặt, nghiêm túc không giống như đang nói đùa.
“Chị hai, em không quay về đâu.” Kỷ Thần Tu cũng rất nghiêm túc không giống đang nói đùa.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
110 chương
13 chương
144 chương