Phương Lân Hảo Thổ
Chương 11 : Nhân vật ngoài ý muốn
Tuy rằng mất không ít sức lực lăn qua lăn lại với đầu tóc của Kỷ Thần Tu, nhưng kết quả cuối cùng khiến Đường Lạc không thể không thừa nhận câu danh ngôn từ xưa đến nay vẫn không đổi: “Nhân kháo y trang, Phật kháo kim trang”. Cái hair salon này con mẹ nó thực sự có chút tài năng, không hổ là nơi đã từng được tạp chí của hắn đề cử. Trong lòng Đường Lạc rất thỏa mãn, mỉm cười nhìn dáng vẻ mới lạ của Kỷ Thần Tu. Cuối cùng bây giờ Kỷ Thần Tu cũng có phần giống con người, đương nhiên phải ngoại trừ bộ quần áo ‘thảm họa’ trên người của cậu ra.
(nhân kháo y trang, Phật kháo kim trang: người dựa vào quần áo, Phật dựa vào cà sa, gần giống như câu người đẹp vì lụa của Việt Nam mình vậy á)
Kỷ Thần Tu gãi gãi đầu, miễn cưỡng đứng trước mặt Đường Lạc, kiểu tóc vốn bị cậu làm cho bù xù hết cả lên, phần tóc mái lại hơi dài, căn bản không khác ổ gà là mấy, có điều so với tổng thể của cậu thì chỉ là cỏ dại mọc thành bụi thôi.
(cỏ dại mọc thành bụi: Lợi Anh cũng không hiểu chỗ này lắm, search Google cũng không tìm được thông tin gì nên đành đoán đại là nói một điều gì đó tuy tệ hại nhưng so với tổng thể lại chả là gì, giống như tóc của TuTu xấu nhưng nó lại chẳng là gì so với cái xì-tai của TuTu =]])
“Sao hả? Có phải nhìn tôi kỳ lạ lắm hông?”
“Không!” Đường Lạc nhịn không được mà giúp Kỷ Thần Tu chỉnh lại phần tóc mái.
“Nhưng… tôi cảm thấy nó cứ kì kì sao á? Phần tóc mái sao lại để dài như vậy chứ?” Kỷ Thần Tu kéo kéo phần tóc trước mắt.
Đường Lạc khinh bỉ không thèm nói chuyện với cậu, phần tóc mái của cậu trước khi cắt còn dài hơn, chẳng qua khi đó cậu toàn vén hết tóc ra sau tai, hiện tại phần tóc mái này đã được giải phóng khỏi vành tai của tên người vượn như cậu, không thấy nhìn đẹp hơn bao nhiêu lần hả? Vậy mà cậu còn dám chọn ba lấy bốn.
“Không biết Ngải Thanh có thích không ha?” Người vượn nhỏ giọng lẩm bẩm. Đường Lạc dứt khoát đẩy cửa bước ra ngoài. Kỷ Thần Tu vội vàng chạy theo.
Chỉ có mắt kính và đầu tóc thôi đã giằng co cho tới trưa, Đường Lạc nhìn cái người vẫn gãi gãi đầu ở phía sau, tức giận dừng bước, tên ngốc kia thực sự không chút do dự đã đâm đầu vào ***g ngực của hắn.
“Chúng ta đi ăn cơm!” Đường Lạc gọn gàng dứt khoát ném Kỷ Thần Tu vào xe.
“Tốt quá! Chúng ta đi ăn McDonald’s nha?” Kỷ Thần Tu sung sướng nhảy cẫng lên.
“Ngải Thanh không thích McDonald’s!” Đương nhiên Đường Lạc hắn lại càng không thích, “Chúng ta đi ăn đồ Tây!”
“Hả?” Vẻ mặt Kỷ Thần Tu sửng sốt, lập tức kéo Đường Lạc lại, “Tôi không đi đâu!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không biết dùng dao nĩa, hơn nữa anh đi với tôi nhất định sẽ bị mất mặt.” Kỷ Thần Tu nhỏ giọng nói.
Đường Lạc không thể không thừa nhận lúc này Kỷ Thần Tu đúng là rất biết thân biết phận, không cần suy nghĩ, cũng biết Kỷ Thần Tu sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, có điều dù có lùi một vạn bước, Đường Lạc cũng không có hứng thú đi ăn McDonald’s với cậu.
“Nếu không thì… chúng ta về nhà có được hay không, tôi nấu cơm cho!” Kỷ Thần Tu thay đổi phương châm, rất nhiệt tình nói ý kiến của mình với Đường Lạc.
Đường Lạc không chút do dự liền cự tuyệt, từ sáng đến giờ cũng đã đủ mệt mỏi rồi, buổi chiều không biết người này còn có thể gây ra tình huống gì nữa, nhưng khẳng định tuyệt đối sẽ không tốt đẹp gì cho cam. Cho nên không lý nào lại đi ngược đãi cái dạ dày của mình. Mặc cho người vượn ở bên cạnh líu lưỡi không nói nên lời, hắn vẫn trực tiếp lái xe đến nhà hàng Tây mà mình thường ăn.
Đậu xe xong, Đường Lạc mới đi được vài bước, đã bị người vượn kéo lại, sức lực rất lớn, Đường Lạc dùng rất nhiều sức cũng không giãy ra được, hắn không hề biết sức lực của người vượn lại có thể lớn như vậy.
“Chúng ta đi ăn barbecue đi!”
Đường Lạc ngẩng đầu, bên cạnh nhà hàng là một bảng hiệu “Korean barbecue” thật lớn, hắn gần như nổi trận lôi đình, Kỷ Thần Tu lúc này hình như rất quyết tâm, một phát kéo Đường Lạc đến trước cửa tiệm kia, Đường Lạc lúc này đã mất hết phong độ, mắt thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt phóng về chỗ này, hắn thực sự muốn phát điên rồi, nhưng hắn vẫn không thể khống chế tên người vượn này được.
Mãi đến khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa menu tới, sắc mặt của hắn vẫn luôn khó ngửi. Hắn không thích ăn thứ này chút nào, vừa dơ lại còn đầy mỡ.
“Haha… Mùi vị của thịt nướng ngon lắm đó nha! Mỗi lần mấy chị của tôi trở về nhà, tụi tôi đều nướng thịt ở ngoài sân, tay nghề của tôi tốt lắm đó.”
CLGT, ai mà muốn ăn thứ này chứ. Đường Lạc khịt mũi khinh bỉ.
“Đồ Tây có gì tốt, Trung Quốc chúng ta đường đường là kinh đô của ẩm thực, thức ăn ngon đương nhiên sẽ tốt hơn của người nước ngoài mấy trăm lần, đồ ăn Trung Quốc ngon vậy mà anh không ăn, lại đi ăn ba cái đồ Tây gì gì đó, đúng là không biết thưởng thức!”
Đường Lạc bó tay, cự tuyệt nói chuyện với người vượn. Thứ cậu vừa nướng xong hình như là thức ăn của Hàn Quốc mà! Ẩm thực Trung Hoa cái gì chứ? Liếc cái người không biết thưởng thức kia một cái, xong liền dời ánh mắt về phía ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên cả người hắn đều cứng lại. Người bên cạnh có bô lô ba la cỡ nào cũng mặc kệ. Cậu ta tại sao lại ở chỗ này? Bàn tay đặt trên bàn của Đường Lạc siết chặt lại thành quả đấm. Ánh mắt xuyên qua cửa kính dán chặt lên người đứng ngoài kia. Lâu rồi không gặp lại, cậu ta đã thay đổi rất nhiều, từ kiểu tóc đến quần áo cũng không còn là cái người toàn thân đều lộ ra vẻ trẻ con của trước đây nữa, ánh mắt nhìn người khác cũng trở nên khôn khéo hơn, tìm không thấy nửa điểm thanh thuần của quá khứ. Quá khứ gì đó đúng là có tìm khắp nơi cũng sẽ không trở về nữa, ngay cả một dấu tích nhỏ xíu cũng sẽ không tìm thấy, không ngờ vẫn còn rất hận, đau đớn này xóa mãi không sạch, vĩnh vĩnh viễn viễn đều xóa không sạch.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Kỷ Thần Tu rất dễ dàng nhận ra Đường Lạc đang thất thần, thể hiện sở trường huơ tay múa chân trước mắt hắn, gọi ý thức của hắn trở về, “Anh quen với người đó hả?”
“Không quen!” Đường Lạc gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Làm như không có chuyện gì mà nhỏ giọng “ờ” một tiếng, Kỷ Thần Tu lập tức lại hăm hở lấy lòng Đường Lạc, nịnh hót đem miếng thịt vừa mới nướng xong đặt vào cái dĩa trước mặt Đường Lạc, “Sao anh không ăn? Mùi vị rất ngon đó nha!”
Miệng của Đường Lạc bỗng nhiên bị nhét một miếng thịt vào, kèm theo đó là một câu nói của Kỷ Thần Tu, “Ngon không?” Trong lời nói còn tràn đầy vẻ hài lòng. Lúc Đường Lạc ý thức được thì gần như muốn nhổ ra nó ngoài, thứ Kỷ Thần Tu dùng không phải là đũa mà là tay… Trong thoáng chốc trên môi dường như còn cảm nhận được đầu ngón tay của đối phương sờ vào, thực sự khiến người ta sởn cả tóc gáy mà…
Bữa cơm bởi vì một số chuyện không đâu vào đâu mà không cảm nhận được mùi vị gì, có điều đối với Đường Lạc cũng không có gì to tát, Đường Lạc thờ ơ đi lấy xe, Kỷ Thần Tu ở phía sau còn đang tận hưởng dư vị của món thịt nướng, dáng vẻ thỏa mãn thực sự là rất thiếu đánh.
“Đường Lạc!”
Đường Lạc và Kỷ Thần Tu theo bản năng quay đầu lại, một người lộ ra vẻ mặt khiến người ta khó hiểu, người còn lại thì vô cùng ngạc nhiên. Nhưng cả hai đều cùng lúc quan sát đến người vừa gọi Đường Lạc như nhau.
Một cậu thanh niên tao nhã tựa vào tường nở nụ cười thật tươi. Dáng người thon dài, đội nón, dáng vẻ tươi cười đè thấp vành nón thoạt nhìn rất thoải mái, áo T-shirt rộng rãi đơn giản, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh mê người bên trong, trên cổ đeo đầy phụ tùng giúp phần cổ áo đơn giản trở nên bắt mắt hơn không ít, thắt lưng bản to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, phía dưới kết hợp quần jean với sandals bằng da, cách ăn mặc rất trung tính, nhưng tuyệt đối không mất đi phong thái đàn ông. Chỉ dùng hai màu xám và đen phối với nhau, cả người vừa hợp thời trang lại không huênh hoang. Không thể không thừa nhận đây chính là phong cách mà Đường Lạc rất thích.
“Không phải anh không quen cậu ấy sao?” Kỷ Thần Tu hỏi rất ngây thơ, nhưng lại hỏi không đúng lúc, vẻ tươi cười trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của cậu thanh niên đối diện lập tức xụ xuống, vô tình tạo cơ hội cho Đường Lạc đả kích đối phương.
“Đúng… Tôi không quen cậu ta, chúng ta đi thôi.” Đường Lạc lạnh lùng đẩy mạnh Kỷ Thần Tu vào trong xe.
“Đường Lạc!” Cậu thanh niên vội vàng nắm lấy cánh tay của Đường Lạc, “Chúng ta nói chuyện một chút…”
“Cậu nhận nhầm người?” Đường Lạc hất bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình ra.
“Sẽ không làm tốn nhiều thời gian của anh đâu.” Cậu thanh niên nắm lấy cánh tay Đường Lạc thật chặt, thậm chí còn mở cửa sau xe ra, “Nếu không em sẽ đi theo anh, anh đi tới chỗ nào thì em theo tới chỗ đó!”
“Tùy cậu.” Đường Lạc nhếch mép.
Cậu thanh niên thực sự ngồi vào ghế sau, đẩy Kỷ Thần Tu về phía bên kia. Sắc mặt của Đường Lạc vẫn không đổi, giống như không nhìn thấy gì hết, bình thản khởi động xe, cái gì cũng không thèm nói.
“Xin chào! Tôi là Việt Hoành.” Cậu thanh niên đưa tay chào hỏi Kỷ Thần Tu.
“Ừm! Tôi là Kỷ Thần Tu.” Kỷ Thần Tu lễ phép đáp một tiếng, cũng không thèm để ý đến Việt Hoành, lại cười hì hì chồm lên ghế lái, chụp lấy vai của Đường Lạc, “Đường Lạc, kế tiếp mình đi đâu đây?”
“Đi mua quần áo cho cậu.”
“Ờ!” Kỷ Thần Tu cười đến mặt tươi như hoa, ngồi xuống đàng hoàng xong, lại bắt đầu vò tóc, thực sự vẫn chưa quen. Việt Hoành ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người, bàn tay vì bất an mà không ngừng sờ sờ thắt lưng.
“Hai người… hai người… có quan hệ như thế nào?” Sau một lúc lâu vẫn không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Câu hỏi trống không vang lên trong không khí ngột ngạt bên trong xe, Đường Lạc không nói tiếng nào, kỳ lạ là Kỷ Thần Tu không ngờ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Việt Hoành.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
110 chương
13 chương
144 chương