Phượng Hoàng
Chương 89 : Khả vinh
- Mẹ nó! Đang làm cái gì thế? Cây này xếp sau, không có mắt à?
Ta nhìn Khả Vinh đang mắng một tên tướng nhỏ mà mệt mỏi. Nghiêng vai cho thanh gỗ rớt xuống, ta hét:
- Các ngươi có làm không? Còn sức ở đó mà cãi nhau?
Khả Vinh nhìn sang ta rồi im lặng, cúi đầu làm tiếp công việc. Ta nhìn mặt trời chói chang trên đầu, gió nồng nồng thổi những hơi thở nóng hổi vào mặt. Toàn thân trên dưới ướt đẫm, làn da đỏ rực dưới nắng.
- Nghỉ ngơi!
Ta hét lên. Khả Vinh và Vân Nhã hét lên với binh lính ở xa. Chúng ta nhanh chóng chui vào gốc cây ngồi.
Ta nhìn những tướng sĩ cởi trần xung quanh. Mồ hôi từ trán nhỏ xuống đất như mưa, làn da đỏ ửng dưới ánh mặt trời, cơ bắp rắn chắc nhảy lên từng hồi. Đến cả Khả Vinh cũng nhịn không nổi mà cởi trần. Nhìn bắp tay của hắn, ta chậc lưỡi. Khi mặc y phục nhìn gầy nhom vậy mà cởi ra cũng có chút thịt thà. Không tồi! Không tồi! Chỉ kém Kính Thiên một chút thôi.
Khả Vinh không để ý ta đang nhìn cơ ngực hắn, thật thà rót nước đưa qua. Lấy áo lau mồ hôi trên đầu, hắn nói với ta:
- Trời nóng quá. Chừng này e rằng một tháng nữa sẽ có mưa, đến lúc đó…
Hắn nhìn cổng thành đang xây dở mà thở dài. Ta vừa uống nước vừa theo mắt hắn, chỉ thấy một đám người ngựa chạy vào cổng thành. Người đi đầu kia là Kính Thiên. Hắn về rồi.
Một cơn gió mát thổi qua, ta quay lại nhìn Khả Vinh, nheo mắt:
- Cho nên phải nhanh lên, vào mùa bão là không thể xây được đâu.
Khả Vinh đón lấy chén không của ta, rót một chén nước đầy uống cái ực, không trả lời. Vân Nhã đang ngồi với tướng sĩ của nàng, ở đây chỉ còn ta với Khả Vinh. Ta nhịn không được hỏi hắn:
- Khả Vinh ngươi thích ai trong Thuỷ Tịnh quân sao?
Hắn đang uống nước đột nhiên dừng lại, đưa mắt tà tà nhìn ta, hỏi:
- Người lại muốn làm cái gì?
Ta gãi cổ:
- Mẫu thân ngươi nói ngươi thích một người trong Thuỷ Tịnh quân… Là ai vậy? Ta có quen không?
Khả Vinh cười khẩy:
- Thuỷ Tịnh quân làm gì có kẻ tướng quân không quen chứ?
Ta nhìn gương mặt xấc láo của Khả Vinh, nhịn không được vung tay đấm cho hắn một quyền, lạnh giọng:
- Bản tướng quân hỏi thì ngươi phải trả lời. Ở đâu ra cái thói xóc xỉa thế?
Khả Vinh né được quyền của ta, thuận tay nắm tay ta lại:
- Ta nói ra thì người có thể ban hôn không?
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Khả Vinh, ta chau mày rút tay lại:
- Phải xem người đó là ai đã.
Hắn cười trừ không nói. Tim ta đập mạnh, không lẽ nào …
- Khả Vinh, ngươi để ý Tử Ân sao?
Hắn nhìn ta, cười đểu:
- Người đoán đi.
Ta tức giận:
- Ta đoán?
Khả Vinh cười lớn cầm áo đến chỗ tướng sĩ của hắn ngồi xuống. Gốc cây chỉ còn có mình ta ngồi đó. Nhìn tấm lưng của Khả Vinh, ta có chút lo lắng.
Hắn thật sự thích Tử Ân sao? Nhưng mẫu thân hắn không thích Tử Ân. Ta làm sao mà ban hôn được? Tử Ân đang ở Ân quốc, làm sao có thể ban hôn. Không phải ta không tính toán đến việc mang nàng trở về nhưng thời cờ chưa đến, làm sao mà về. Hơn nữa, Tử Ân đi vài năm, nói không chừng đã nạp phu quân rồi. Khả Vinh chẳng lẽ lại làm phu thị? Vậy luật lệ ở Hoả Hương vứt cho chó gặm sao?
****
Buổi tối ta về thì Kính Thiên đang ngồi chờ trong phòng, trên bàn là hai món xào một món canh. Nhìn chén cơm trắng trên bàn, ta lưỡng lự:
- Trong thành đang khan hiếm lương thực, chúng ta ăn cơm trắng mà để binh lính ăn cơn độn…
Kính Thiên mỉm cười:
- Vậy ngày mai chúng ta ăn cơm độn giống mọi người là được rồi.
Ta dè dặt nhìn hắn:
- Ngươi ăn được không?
Hắn gật đầu:
- Mọi người đều ăn được ta đương nhiên có thể ăn.
Ta cười.
****
Sáng hôm sau quả thật chúng ta ăn cơm độn, trên bàn cũng chỉ có một đĩa rau xào. Ta chậm rãi nhìn Kính Thiên ăn uống, trông không có vẻ gì là không ngon miệng nên cũng thoải mái mà vò cơm thành nắm, cầm chấm muối ăn không. Hắn ngạc nhiên nhìn ta:
- Trông nàng ăn ngon miệng như vậy?
Ta mỉm cười:
- Thật ra ta ăn cái gì cũng được. Có đồ ăn là tốt lắm rồi sao còn kén cá chọn canh? Lát nữa còn phải cùng mọi người làm việc, nếu không no sẽ không có sức làm…
Ta giật mình nói với Kính Thiên:
- Mấy hôm tới đừng mang Thiên nhi qua đây ăn cơm, để nó ăn với Kim Thuyền bên kia. Ngươi nói với Điệp Nhã, đừng để phụ tử nó ăn cơm độn. Nếu thiếu gạo thì lấy của chúng ta cho họ, ta ăn khoai lang thay cơm cũng được. Thiên nhi đang tuổi lớn, đừng để nó phải chịu cực giống chúng ta.
Kính Thiên vẫn nhìn ta ấm áp:
- Ta biết rồi. Ta sẽ để ý bên đó.
Ta gật đầu, nhét vội cục cơm vào miệng, vừa nhai vừa chạy ra khỏi phủ tướng quân. Mải nói chuyện trễ mất giờ ta đến cổng thành rồi.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
170 chương
68 chương
140 chương
17 chương
35 chương
152 chương