Phượng Hoàng

Chương 140 : Phiên ngoại: Phong Nghị (11)

Phiên ngoại: Phong Nghị (11) Thời gian dần trôi, địa vị của ta và Phong gia dần dần yên ổn. Tình cảm của ta và Âm nhi ngày càng vững chắc, chí ít cũng đã có tình nghĩa phu thê. - Phong Nghị, chuyện kinh thành giao lại cho ngươi, ta phải đến Hoả Hương một chuyến. Âm nhi hấp tấp nói với ta, y phục của nàng còn chưa chỉnh tề. Ta thở dài, giữ nàng lại, thay nàng mặc y phục tử tế: - Hoả Hương có việc sao? Âm nhi gật đầu: - Phượng Dương bị thương, ta phải đến đón nàng ấy về kinh thành. Ta hơi ngạc nhiên: - Nàng cẩn trọng một chút. - Ừ! Âm nhi mang Hạ Cẩm cùng cấm vệ quân tức tốc đến Hoả Hương ngay trong đêm. Tình hình có vẻ khẩn cấp. Phượng Dương… Cũng đến lúc thu lại quyền lực của nàng ta rồi. Phượng Dương mang năm trăm thân binh quay về ở trong Thiên Viên các. So với gia binh của Phong gia cũng gấp tới năm lần. Nàng ta định làm gì? Với thế lực trong triều mỏng manh như vậy cũng muốn khiêu khích ta? Âm nhi giao cho nàng ta hổ phù của quân hoàng gia, trấn giữ kinh thành đồng thời giám sát thuỷ quân ở Hoả Hương. Vị trí Định quốc tướng quân này thật sự uy phong, quân đội Nghi quốc đều dưới sự điều khiển của nàng ta. Thuỷ Tịnh quân đến bây giờ vẫn chưa lộ ra bất kỳ sơ hở gì, người của ta chưa một ai thâm nhập được vào Thuỷ Tịnh quân. Trước kia ta nghĩ có thể lợi dụng một tên đoàn trưởng nào ngờ Phượng Dương trực tiếp gửi tai và tay của hắn đến cho ta. Trực tiếp cho ta một cảnh cáo. Muốn phân hoá Thuỷ Tịnh quân, e rằng phải mất vài năm nữa. Chí ít khi Phượng Dương chết đi, ta mới có thể phân hoá Thuỷ Tịnh quân. Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào đội thuỷ quân hùng mạnh này bảo vệ Nghi quốc mà Âm nhi coi trọng thôi. Điều ta ngạc nhiên dù Phượng Dương có ở trong Thiên Viên các nhưng hậu viện của nàng ta rất gọn gàng, một người cũng cài vào không được. Không nghĩ phu quân của nàng ta lại lợi hại như vậy. Nam nhân của Phượng Dương! Ta kiềm không được mà nở nụ cười giễu cợt. Cả đời ta chỉ đấu đá với nam nhân của Phượng Dương. Ngày trước là Hứa Vĩnh, bây giờ là Kính Thiên. Kẻ nào cũng thâm hiểm như nhau. Mười năm trước, hắn chỉ là một cô nhi sống vật vờ trong cung, không ngờ lại có thể học được một thân bản lĩnh như vậy. Giúp Phượng Dương thoát nạn hết lần này đến lần khác. So với Hứa Vĩnh ngày xưa cũng không yếu thế chút nào. Phượng Dương, nàng ta không chỉ giỏi dùng binh mà cũng rất giỏi dùng người. Có thể đãi cát tìm vàng, tìm ra người tài giỏi để giúp đỡ mình. Ta thở dài. Nếu ngày trước biết Kính Thiên có tài như vậy thì đã nạp hắn làm phu thị của Âm nhi, giúp nàng cai quản hậu cung. Ta cũng đỡ đi nhiều việc. Thà để hắn tranh giành tình cảm còn hơn đưa người tài cho kẻ thù. Để bây giờ hắn quay lại chống đối ta. Mười năm không ai dạy bảo nhưng hắn có thể mò mẫm được một thân bản lĩnh, quả thật không đơn giản chút nào. Ta cuối cùng cũng để sót nhân tài. **** - Đại nhân, Kim công tử cầu kiến. Ta nhìn Lữ Ngư có chút không hiểu. Kim công tử? À phải rồi! Kim Thuyền cũng quay về kinh thành cùng Phượng Dương. Ta suýt chút thì quên. - Ngươi bảo hắn về đi. Hôm nay ta có chút việc không tiện gặp mặt. - Vâng! Về thì đã sao? Càn khôn đã định, sức một người có thể xoay chuyển được gì? Ta muốn hắn âm thầm ở trong cung, lặng lẽ tiếp nhận thay đổi trong vô vọng. Tình yêu ngày xưa, bây giờ chỉ còn trong ký ức thôi. Vị trí cạnh Âm nhi, chỉ có một. Giống như vị trí phu quân nàng, cũng chỉ có ta mà thôi. **** - Đại nhân, Định Quốc tướng quân bị sảy thai. Ta ngạc nhiên nhìn lên. Phượng Dương mang thai từ khi nào? Ta đến Thiên Viên các, Âm nhi đã ở đó. Nàng lặng lẽ nhìn Phượng Dương, trong mắt là đau lòng. Cứ thế này e rằng cơ thể nàng không chịu nổi. Âm nhi vì Phượng Dương mà tức giận. Nàng không chỉ trút lên Kính Thiên mà còn trút lên người ta. - Thai khí cái gì? Mẹ nó! Ngươi cũng giống hắn thôi, chỉ biết đến gia tộc nhà mình! Đã vào Phượng gia còn muốn có chân bên ngoài? Phượng gia đời này vô phúc mới thu nạp các ngươi. Ta gần như không tin vào tai của mình. Từng lời của nàng đâm vào tim còn đau hơn cái tát trên mặt. Không ngờ, mười năm bên nhau. Nàng nghĩ ta chỉ vì Phong gia? **** - Ngươi chưa ngủ à? Ta lặng lẽ hạ cờ nhìn Âm nhi mặc phượng bào đi vào. Ta mỉm cười nhìn nàng: - Ta đang đợi nàng. Nàng bối rối ngồi xuống trước mặt ta: - Chuyện hồi trưa là ta nóng nảy. Ta không nên tát ngươi… Ta lặng lẽ nhìn nàng: - Ta rất giận. Nàng giật mình, bối rối trong im lặng. Ta thở dài: - Ta giận không phải vì nàng tát ta, cũng không phải giận những lời nàng nói. Ta giận vì suy nghĩ của nàng. Mười năm phu thê, nàng nghĩ ta vì Phong gia mới cưới nàng sao? Mười năm nay ta và Phong gia có làm tổn hại nàng dù chỉ một lần không? Nàng cúi đầu xuống, im lặng. Ta ngồi xuống trước mặt nàng, vuốt ve gương mặt đã ướt nước mắt: - Âm nhi! Đến bây giờ nàng vẫn không tin tưởng ta sao? Nàng lắc đầu: - Không phải… Ta chỉ là xúc động không kịp nghĩ… - Nàng định nghĩ cái gì rồi mới nói với ta? Nàng hoảng hốt ngẩng đầu: - Không phải! Ta chỉ… Ta nhìn gương mặt thân thuộc gần trong tấc, trong lòng đau đớn. Ta nhắm mắt: - Nàng đang mang thai, đừng thức khuya quá. Nên đi nghỉ ngơi đi. Ta đứng dậy đi vào giường. Ta không muốn nhìn nàng thêm chút nào nữa. Càng nhìn nàng, ta càng đau đớn. Bàn tay đột nhiên bị nắm lại, giọng nàng nghẹn ngào: - Phong Nghị, chúng ta nói chuyện đã. Ta mỉm cười quay người lại, lau đi giọt nước mắt vương trên khoé mắt nàng: - Khuya rồi! Đừng để bản thân bị mệt! Chuyện này, cũng không có gì. Ta hiểu suy nghĩ của nàng. Nói rồi gạt tay nàng ra, đi vào giường nằm xuống trước. Một lúc lâu sau, nàng mới đi vào, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh. Ta thở dài trong lòng. Là một nam nhân, ta chấp nhặt nương tử mình làm gì? Vươn tay ôm nàng vào lòng, ta thở dài: - Được rồi, đừng khóc nữa. Ta không trách nàng. Nàng thút thít rồi ngừng khóc, từ từ chui vào ngực ta. Ôm chặt nàng, ta thầm thở dài. Bỏ đi! Từ từ nàng sẽ hiểu.