Phượng Hoàng

Chương 126 : Phiên ngoại: Kính Thiên (7)

Phiên ngoại: Kính Thiên (7) - Đại nhân, hoàng thượng tới. Hoàng thượng? - Ở đâu? - Trong thành Hoả Hương. Ta giật mình. Hoàng thượng đến Hoả Hương làm gì? Lại còn không chút tiếng động mà xuất hiện trong Hoả Hương? Bắt A Dương sao? Lần trước A Dương kháng chỉ ra biển, phía kinh thành không chút động tĩnh làm ta lo ngại. Quả nhiên là hoàng thượng muốn nhân cơ hội này truất quyền lực của A Dương. Không được! Thế lực ở kinh thành của ta quá mỏng, không thể đảm bảo an toàn cho A Dương. Nàng ấy không thể quay về kinh thành trong thời điểm này. - Nhanh! Quay về phủ tướng quân. Khi ta về tới phủ thì hoàng thượng đã ở trong phòng. Nàng lặng im nhìn A Dương đang ngủ, gương mặt không để lộ cảm xúc. Ta thấy từng cơn gió lạnh lùa vào phòng. Nàng ấy muốn làm gì? Hoàng thượng ngước lên nhìn ta: - Ta muốn mang Phượng Dương về kinh thành. - Không thể. Ta lắc đầu cự tuyệt. Bây giờ A Dương về kinh thành có khác gì tự sát? Nàng ấy nhìn ta, tròng mắt ảm đảm. Nàng không nói gì mà nhìn A Dương trên giường. Ta lặng lẽ lui ra. Cần có đối sách cho chuyện này. Hoàng thượng không nói gì không có nghĩa là nàng ấy đồng ý để A Dương ở lại đây. Thái độ của làm ta lo ngại. Lần này nàng tới quyết đưa A Dương trở về. - Diệp Ba? - Đại nhân! - Đưa Kim Thuyền và Đại hoàng tử đến đây. Hy vọng hai người bọn họ có thể phân tán sự chú ý của hoàng thượng, giúp ta có thêm chút thời gian. Ta vào thư phòng, các phó tướng cũng có mặt. Vịnh Khanh lo lắng: - Hoàng thượng đột nhiên tới đây, có ý gì? Ta trầm tư: - Người muốn đưa A Dương về kinh thành. - Về kinh thành? Điệp Nhã không tin hỏi lại. Cả phòng chìm vào trầm tư. - Thuốc thang ở đây không đủ sao? Lão Ông già nua hỏi. Ta nặng nề gật đầu. Thuốc thang ở đây làm sao so được với kinh thành? Ngự y cũng không nhiều bằng. - Sức khoẻ tướng quân thế nào? Linh Lung nhìn Lưu Hoà, nàng nặng nề nói: - Tình trạng nguy cấp lắm rồi. Không còn thời gian đâu. Thuốc hoàng thượng mang đến là thuốc khô, chúng ta cần cây tươi trong kinh thành. Mọi người thở dài, Linh Lung ngập ngừng: - Có thể để tướng quân về kinh thành không? Còn gì quan trọng hơn tính mạng nàng chứ? Mọi người im lặng. Khả Vinh nói: - Về kinh thành rồi, người có thể quay lại Hoả Hương không? Ta nặng nề thở dài. Về kinh thành rồi, còn mạng hay không mới là quan trọng. Vết thương của nàng không thể tiếp tục ở lại Hoả Hương, nhưng về kinh thành… - Tiểu Dương về kinh thành có khác gì tự sát? Nàng chặn đứng mọi thế lực Phong gia, công khai khiêu chiến với phượng quân. Bây giờ lại ló đầu về kinh thành. Các người muốn thấy nàng chết sao? Ta không để nàng về kinh thành đâu! Điệp Nhã lắc đầu. Ta đành im lặng. - Đại nhân, hoàng thượng đang mang tướng quân lên xe ngựa. Ta giật mình chạy về phòng nghỉ. A Dương đang được tỳ nữ nâng dậy, bên ngoài sân còn đứng sẵn một chiếc xe ngựa. - Dừng tay! Bọn họ dừng lại, mắt nhìn ra đằng sau ta. Quay người lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng. Ta hỏi nàng: - A Dương không thể về kinh thành. Người rõ hơn ai hết còn muốn lấy mạng nàng sao? Tỳ nữ lui ra, hoàng thượng đến bên cạnh A Dương, ngồi xuống. Nàng nói với ta: - Nàng ở lại Hoả Hương với vết thương này, ngươi nghĩ nàng có thể sống sao? Ta im lặng. Hoàng thượng nói tiếp: - Lưu Hoà? Lưu Hoà đi vào, gương mặt bình tĩnh. - Bệnh tình của Phượng Dương thế nào? Nói thật ra hết đi. Ta nhìn Lưu Hoà, nghi ngờ. Nàng còn giấu ta điều gì? Lưu Hoà trầm tư, dùng giọng nói bình tĩnh nói: - Tướng quân từ nhỏ đã bị thương nghiêm trọng, không được điều trị đúng lúc, bệnh căn đã ăn vào trong xương. Thuốc mà tướng quân uống bốn năm nay không phải thuốc bổ trục hàn mà là thuốc trị thương, giải độc. Bốn năm thuốc vào người, dù cơ thể có chút khởi sắc nhưng tướng quân liên tục bị thương, cơ thể vừa khoẻ lên đã phải chịu thương tổn. Hại nhiều hơn lợi. Nàng nhìn lên ta, ngập ngừng: - Hiện giờ, thể trạng của tướng quân vô cùng đáng lo ngại, không chịu nổi một vết thương nào nữa. Đứng trên lập trường một thầy thuốc, ta hy vọng tướng quân có thể về kinh thành. Ta lặng người nghe từng lời của Lưu Hoà. Mỗi một lời nói ra, giống như án tử cho A Dương, cho cả chính ta nữa. Ta ngỡ ngàng nhìn lên hoàng thượng. Nàng biết thừa cơ thể A Dương bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn muốn nàng ấy đến Hoả Hương, cực khổ thay nàng mở biển, xây cảng? Những giọt nước mắt, những áy náy của nàng ở kinh thành là giả tạo cả sao? Tình tỷ muội còn không bằng một cái cảng biển? Giọng hoàng thượng vang lên lạnh lùng: - Kính Thiên, phải để A Dương về kinh thành. Về kinh thành? Ta quay lưng ra ngoài. Ta phải chuẩn bị để A Dương về kinh thành. Một bàn tay giữ ta lại, hoàng thượng đứng trước mặt ta, giọng nàng thật bình tĩnh: - Kính Thiên! Bất luận xảy ra chuyện gì, tình trạng sức khoẻ của Phượng Dương cũng không được lộ ra bên ngoài. Ta ngạc nhiên nhìn hoàng thượng. Nàng nói gì? Đến giờ phút này nàng còn muốn A Dương gồng mình lên gánh vác thay nàng sao? A Dương đã ra nông nỗi này nàng còn không muốn buông tha cho nàng ấy? Tay bị siết chặt hơn, giọng hoàng thượng kiên quyết bên tai: - Kính Thiên! Sức khoẻ của Phượng Dương chỉ có người trong phòng này biết. Tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Sẽ rất nguy hiểm cho Nghi quốc, cho cả Phượng Dương nữa. Ta gạt tay nàng, bước nhanh ra ngoài. Nàng không muốn để lộ chuyện của A Dương hoàn toàn là vì bản thân nàng thôi. Có ích lợi gì cho A Dương chứ? Nghi quốc cần Thuỷ Tịnh quân chống ngoại xâm, bảo vệ biên giới khi mở cảng giao thương. Hoàng thượng cần A Dương để đảm bảo sự phục tùng của Thuỷ Tịnh quân. Tình cảm trong nhà đế vương thật sự nhạt nhẽo đến mức người ta sợ hãi. Nhìn A Dương được chuyển lên xe ngựa, lòng ta đau nhói. Về kinh thành là uống thuốc độc tự sát, ở lại đây là dùng kiếm tự sát. Chúng ta chỉ muốn sống sót thôi, khó đến vậy sao? Xe ngựa đi đến giữa chợ thì dừng lại. Điệp Nhã dẫn đầu một toán Thuỷ Tịnh quân chặn đường xa liễn. Kiếm nàng tuốt trần, lạnh lùng nhìn về xe ngựa: - Hoàng thượng, xin để tướng quân lại đây. Một tỳ nữ bước ra, đứng trước ngựa của Điệp Nhã: - Vị tướng quân này, hoàng thượng mang Định Quốc tướng quân về kinh thành trị thương. Xin nhường bước. Giọng Điệp Nhã vang lên lạnh lùng: - Tiểu Dương với tình trạng như vậy làm sao có thể chịu đựng đường về kinh thành? Hoàng thượng, ở Hoả Hương cũng có dược liệu, xin hãy để Tiểu Dương lại. Tỳ nữ đó lạnh lùng nhìn sang ta, im lặng. Ta thở dài bước xuống ngựa, đi tới chỗ Điệp Nhã: - Chúng ta nói chuyện một lúc. Nàng tra kiếm vào vỏ, cùng ta đến dưới gốc cây. Điệp Nhã không nhìn ta mà nhìn vào bầu trời. Ta thương lượng: - Điệp Nhã, A Dương phải về kinh thành. Như vậy sẽ tốt cho nàng hơn. - Tốt cho Tiểu Dương hay cho ai khác? - Ý tỷ là gì? Nàng hừ lạnh: - Kính Thiên, ngươi bây giờ là phu quân của Tiểu Dương, mọi chuyện nên vì nàng mà suy nghĩ. Ngươi và hoàng thượng có giao tình mười năm nhưng Tiểu Dương và ngươi mới là phu thê. Ngươi sao có thể đưa nàng vào hang cọp như thế? Ta đưa A Dương vào hang cọp? - Tỷ nói thẳng đi. - Tình trạng A Dương nguy cấp, ngươi còn muốn nàng chịu đựng cảnh đường xa về kinh thành? Thân thể nàng chịu đựng nổi sao? Ta hít một hơi sâu: - Tỷ không nghe Lưu Hoà nói sao? A Dương cần dược liệu tươi trong kinh thành. Chúng ta có sao? - … - Điệp Nhã, ta biết tỷ lo lắng thế lực trong kinh thành của chúng ta không đủ bảo vệ A Dương nhưng ta đã có cách. Ta nhất định bảo đảm an toàn cho nàng ấy. Nàng nhìn ta nghi ngờ, ta gật đầu xác nhận. Điệp Nhã lắc đầu: - Cứ cho là như vậy ta cũng không đồng ý để Tiểu Dương rời Hoả Hương trong tình trạng này. - Tỷ… Ta nóng nảy. Nàng còn muốn làm cái gì? Điệp Nhã bình tĩnh nói tiếp: - Ta không biết ngươi có nghĩ tới hay không nhưng khi Tiểu Dương tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong kinh thành, nàng sẽ nghĩ những gì? Ngươi có từng ở vị trí của nàng mà suy nghĩ chưa? Trước khi bị thương nàng ở trong Hoả Hương, tỉnh dậy lại nằm trong kinh thành. Ngươi có nghĩ đến cảm giác bơ vơ, bị ruồng bỏ của nàng khi đó không? Ta và Thuỷ Tịnh quân sẽ không bỏ rơi nàng! Ta sẽ không để nàng bị đưa đi trong tình trạng không biết một chút gì như thế. Muốn về kinh thành, Tiểu Dương phải là người đồng ý. Nếu không, ai cũng đừng nghĩ mang nàng rời khỏi Hoả Hương một bước! Ta nhìn Điệp Nhã cứng rắn trước mặt, trong nội tâm không biết phải có cảm giác gì. - Tỷ muốn A Dương tỉnh lại? Thời gian với A Dương bây giờ quý hơn vàng bạc. Mỗi một khắc trôi qua, tính mạng nàng lại càng nguy hiểm. Tỷ hiểu hay không? Đừng nói đến cảm giác bơ vơ của nàng khi tỉnh lại. Nàng phải sống thì mới có thể tỉnh lại! Điệp Nhã trừng mắt nhìn ta, tay siết chặt kiếm. - Điệp Nhã, tướng quân ra lệnh lui binh. Người muốn về kinh thành! Lục Nga chạy vội về đây, gương mặt nhạt nhoà nước mắt. Ta giật mình. A Dương đã tỉnh? - Ngươi nói Tiểu Dương sao? Điệp Nhã hỏi Lục Nga, nàng gật đầu: - Thật sự là tướng quân. Người trực tiếp ra lệnh cho muội. Ta nhanh chóng đi qua người hai nàng, bước nhanh vào xe ngựa. Một tỳ nữ cản ta, nàng nói: - Đại nhân, Lưu Thái y đang bắt mạch cho tướng quân, xin đừng làm nàng phân tâm. Ta không thể vào nên đành đứng bên ngoài đợi, nhìn Thuỷ Tịnh quân dần dần lui binh, lại nhìn Điệp Nhã bình tĩnh chỉ huy từng đội ta không biết bản thân nên có cảm giác gì. Cảm kích hay tức giận? Điệp Nhã mang theo một vạn tinh binh đi bảo hộ bên ngoài, nói muốn hộ tống A Dương về kinh thành. Ta chỉ thấy đau đầu, nàng không nhận ra cách làm của nàng đang giết chết A Dương sao? Nàng thật tâm muốn tốt cho A Dương nhưng cách nàng làm lại từng bước một hại chết A Dương. Suốt quãng đường đi, thỉnh thoảng ta vào thăm A Dương, nhìn nàng dần tốt lên, tâm tình ta cũng thoải mái được ít nhiều. Kim Thuyền thúc ngựa đến cạnh ta, hắn nói: - Huynh đừng lo lắng, tướng quân sẽ ổn cả thôi. Ta nghe Thiên nhi nói nàng ấy đã có thể ngồi dậy rồi, về kinh thành chuyên tâm tĩnh dưỡng thì sẽ ổn. Ta gật đầu: - Ừ. Đa tạ! Theo tầm mắt hắn nhìn vào xe ngựa, ta nói: - Kim Thuyền. Hắn quay lại nhìn, ta nói tiếp: - Lần về kinh thành này, hy vọng ngươi có thể áp dụng những gì ta dạy. Giành lại những gì vốn là của mình. Hắn gật đầu: - Bốn năm nay, huynh dạy ta rất nhiều. Ít nhất cũng có thể nhìn thấy đại cục. Ta còn chưa cảm tạ huynh. Ta lắc đầu: - Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình vậy là cảm tạ ta rồi. A Dương về kinh thành, Phong Nghị nhất định không buông tha nàng. Chúng ta ngay từ đầu đã ở hai phía đối lập nhưng ta không đấu với Phong Nghị, người đấu với hắn sẽ là Kim Thuyền. Ta sẽ không để hắn có thời gian rảnh nào tìm đến A Dương gây phiền phức. Kim Thuyền, vừa hay là người thích hợp. **** - Đại nhân, hoàng thượng cho mời. Ta theo tỳ nữ đến chỗ nghỉ của hoàng thượng. Nàng đang duyệt tấu chương, mắt không nhìn lên mà hỏi: - Ngươi tìm ta? - Ta có chuyện muốn nhờ người. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: - Nói nghe xem. - Ta muốn người bảo đảm an toàn cho A Dương. Nàng chau mày: - Ngươi nghĩ ta mang nàng về kinh thành là muốn giết chết nàng sao? - … Nàng thở dài: - Nói ta nghe một chút suy nghĩ của ngươi. - Hơn ai hết người hiểu A Dương khi quay lại kinh thành sẽ nguy hiểm như thế nào… Hoàng thượng xua tay, chặn lời ta nói: - Những thứ này ngươi đừng tốn thời gian phân tích nữa. Nói đi, ngươi muốn ta bảo vệ nàng thế nào? Phượng Âm lạnh lùng nhìn ta, trong mắt nàng không lộ chút suy nghĩ gì. Mồ hôi lạnh của ta bắt đầu chảy ra. Nàng đang thử ta sao? - Binh quyền ở kinh thành. Ta muốn người giao cho A Dương quyền hành điều khiển trọng binh Nghi quốc. A Dương là tướng quân, thứ duy nhất bảo vệ được nàng là binh quyền. Trọng binh trong Nghi quốc bị nàng chi phối, Phong Nghị và các thế lực khác không thể nào uy hiếp nàng. Nhưng nếu làm thế, hoàng quyền sẽ bị ảnh hưởng. Địa vị của đế vương sẽ lung lay. Ta muốn đánh cuộc với Phượng Âm. Mười năm ở bên nàng, ta nhận ra Phượng Âm rất nhân từ. Nàng sẽ không tuỳ tiện để bất cứ ai chết trước mắt mình. Thứ ta cược, chính là tấm lòng lương thiện của nàng. Ta cược, bản chất của nàng vẫn chưa bị quyền lực làm cho biến chất. Ta cược sự áy náy của nàng với A Dương sẽ khiến nàng đồng ý buông bỏ uy quyền của đế vương, quyền lực tuyệt đối của hoàng thất. Phượng Âm lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm. Nàng cứ nhìn ta, cuối cùng thở dài: - Được! Ta sẽ cho nàng binh quyền của Nghi quốc. - Đa tạ hoàng thượng. Phượng Âm mỉm cười nhìn ta rồi cúi xuống tiếp tục đọc tấu chương. Ta lặng lẽ lui ra, đi qua thăm A Dương. Chí ít, khi nàng về kinh thành, an toàn cũng sẽ được đảm bảo.