Phượng Hoàng
Chương 117 : Hậu hoạ
Đúng như ta dự đoán, cả thành đang rối loạn. Lão Ông thấy ta về đã không ngăn được nước mắt mà nghẹn ngào:
- Tướng quân, cuối cùng cũng về rồi. Ta lo cho người quá! Tin tức Gia Nghị truyền về chẳng có cái nào tốt. Ta đang định đến kinh thành gặp người, sống chết gì cũng theo hầu…
Ta ngăn lão lại bắt đầu dài dòng:
- Biển Cấm thế nào rồi?
Lão Ông sụt sịt:
- Không biết tại sao vài ngày nay biển động dữ dội. Diệp lão nói là trận đồ đang khởi động. Vịnh Khanh và Linh Lung đang thương lượng xem giải quyết thế nào.
Ta đi thẳng vào quân doanh. Vịnh Khanh ngạc nhiên nhìn lên:
- Dương nhi? Muội đang dưỡng thương cơ mà.
Ta khoát tay không nói, đến chủ vị ngồi xuống:
- Biển Cấm thế nào?
Vịnh Khanh lắc đầu:
- Không ổn! Thuỷ quái đã bắt đầu xuất hiện, biển động mạnh, không tàu thuyền nào có thể đi qua. Khu quây cá của chúng ta cũng thành thức ăn cho thuỷ quái cả rồi.
- Sao không điều Thuỷ Tịnh quân đi tiêu diệt thuỷ quái?
Linh Lung lắc đầu:
- Một tháng trước hoàng thượng ra chiếu chỉ điều một phần Thuỷ Tịnh quân đến phía nam Nghi quốc, trấn giữ cảng biển Tử Hương. Một phần bị điều đi lung tung. Bây giờ ở Hoả Hương chỉ có hơn hai vạn Thuỷ Tịnh quân. Có liên tục túc trực ở Biển Cấm vẫn không thể nào tiêu diệt hết thuỷ quái được.
Ta nhịn không được đập bàn:
- Hồ đồ!
Phượng Âm đang mưu tính cái gì? Dù muốn suy yếu thế lực của ta cũng không nên điều động nhiều Thuỷ Tịnh quân đi như thế. Hoả Hương là cửa ngõ quan trọng mà không có trọng binh trấn giữ? Chẳng may biến cố xảy ra thì nàng định xoay sở thế nào?
- Viết thư cho Gia Nghị, nói nàng dâng tấu xin quân từ kinh thành.
Linh Lung cúi đầu:
- Vâng!
- Trong thành hiện có bao nhiêu Thuỷ Tịnh quân?
- Một vạn ạ.
Linh Lung tiếp lời. Ta nói với nàng:
- Chuẩn bị năm tàu chiến, một nửa theo ta ra biển Cấm.
- Vâng!
****
Khi tới nơi ta mới biết mọi chuyện tồi tệ hơn ta nghĩ rất nhiều. Những con thuỷ quái nhung nhúc, chúng vừa thấy thuyền liền tấn công. Dù chỉ là Thuỷ Sâm không có sức uy hiếp nhưng cũng rất vất vả để giết chúng.
- Lắp tên! Nhắm! Bắn!
Thuỷ Sâm gào thét rồi chìm xuống, những con khác cứ đạp lên đồng loại mà tấn công thuyền. Mưa lớn không ngừng, gió rít gào cản trở tầm nhìn, giảm sức bật của cung tên và giảm khả năng bắn trúng. Chưa kể số lượng Thuỷ Sâm lại đông đến mức người ta sợ hãi.
Rầm!!!
Một chiến thuyền bị Thuỷ Sâm quật ngã, bóp nát như gỗ mục. Từ làn nước đen đúa thuỷ quân ngoi ngóp bơi lên.
- Chuyển hướng! Chặn Thuỷ Sâm lại! Cứu người lên!
Ta ra lệnh. Nhưng tiếng gió át đi tất cả. Cờ hiệu và y phục đều bám sát vào người lạnh lẽo nhưng tâm trí ta còn lạnh hơn. Cảm giác có một ánh mắt nhìn càng này càng mạnh mẽ. Ta nhìn xuống lòng biển đen ngòm dậy sóng nhưng chẳng thấy gì.
Chỉ là, ta khẳng định có gì đó đang ở phía dưới. Ta thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt oán hận đỏ ngầu của nó. Có gì đó đang điểu khiểu đám Thuỷ Sâm này.
- Tướng quân, rút lui thôi.
Khả Vinh kéo tay áo ta. Nhìn lại những chiến thuyền mình mang theo, chỉ còn hai chiếc cố chống chọi, binh lính cũng đã rã rời. Ta siết chặt tay, ra lệnh:
- Rút lui!
****
Thuyền dần tiến vào Hoả Hương, cổng thành được hạ xuống kín mít. Kính Thiên và Lưu Hoàđang đứng trong quân doanh chờ đợi. Ta nhìn bọn họ:
- Phượng Âm có điều quân đến không?
Kính Thiên lắc đầu:
- Khi đi không thấy hoàng thượng nói gì.
Ta siết chặt tay. Phượng Âm làm vậy là có ý gì?
- Tử Ân!
- Có thuộc hạ!
- Truyền lệnh cho toàn bộ Thuỷ Tịnh quân: bất luận đang đóng ở đâu, lập tức quay về Hoả Hương nhận lệnh.
- Tướng quân, nhưng thánh chỉ…
Ta tức giận:
- Đây là quân lệnh!
Toàn bộ người trong doanh trướng quỳ xuống:
- Thần tuân lệnh!
Lệnh được truyền đi. Thuỷ Tịnh quân đóng ở các thành trì lân cận đã bắt đầu quay về nhưng đại quân phía xa dù hành quân ngày đêm cũng phải một tháng nữa mới tới nơi. Hoả Hương chờ được một tháng không?
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
120 chương
57 chương
363 chương
10 chương
379 chương
3 chương