Phượng Hoàng

Chương 102 : Hoàng hậu Kim quốc

Mất hơn hai mươi ngày mới đến được Kinh thành Kim quốc. Phố sá sầm uất, buôn bán nhộn nhịp. So với kinh thành Nghi quốc cũng không thua kém bao nhiêu, nhiều hơn một phần hoa lệ nhưng lại thiếu đi một chút khí phách. Quan trọng là tất cả đều có vẻ hào nhoáng. Một cung điện được xây bằng vàng chói loá dưới ánh mặt trời, thậm chí đến bảng tên cũng được ghép bằng hổ phách màu đỏ. Xoa đôi mắt đau nhức, ta bất mãn: - Các ngươi xây cung điện như vậy có thể tránh người sao? Hàn Niệm Chi hơi vuốt cằm: - Ta cũng thấy nó quá khoa trương. Ta nhìn qua, hắn vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. - Ngươi dẫn ta đến dịch quán, Trịnh Khả vào tiếp kiến hoàng đế của ngươi. Hàn Niệm Chi không bất ngờ, hắn cười: - Ta dẫn cô nương đi. Hắn dẫn ta đến một căn nhà rộng lớn, thu xếp an bài người hầu, thương nhân đi cùng rất chu đáo, so với Kính Thiên còn có phần nổi trội hơn. Giao thương vô cùng thuận lợi, nhìn nụ cười trên môi Trịnh Khả càng lúc càng tươi, đến cả Vịnh Khanh cũng vô cùng hài lòng với chuyến đi này khiến ta có chút thắc mắc. - Ngươi làm gì mà vui vậy? Vịnh Khanh nhìn xung quanh, sau cùng ngồi xuống cạnh ta, nói nhỏ: - Kim quốc này có nhiều độc dược vô cùng lợi hại, thậm chí còn có tác dụng với thuỷ quái… Ta nhìn hắn: - Ngươi định làm gì? - Thử nghiệm xong sẽ nói với người. - Ta nghiêm cấm dùng dược khống chế thuỷ quái. Ngươi nhớ cho kỹ. Vịnh Khanh nhìn ta, bật cười: - Ta đương nhiên biết cấm kỵ của biển. Người yên tâm! Ta không quản hắn nữa, ngồi đợi mọi người thu xếp đồ đạc. Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát quay về Nghi quốc. Kim quốc cũng sẽ cử sứ thần về cùng, mở rộng giao lưu giữa hai nước. Chuyến đi này, ta không phải không có thu hoạch. Hàn Niệm Chi vẫn thường đến chỗ ta, dẫn ta đi thăm thú khắp nơi, giới thiệu những món ăn nổi bật ở kinh thành Kim quốc. Ít nhất cũng khiến tâm trạng của ta vui vẻ hơn, không còn thời gian buồn chán nhớ về Kính Thiên nữa. Lần này trở về, ta nên nói chuyện với Kính Thiên, giải toả khúc mắc giữa ta và hắn. Ít nhất cũng nên xin lỗi hắn về hài tử, là ta không tốt nên hài tử mới mất đi. Lục Nga đến bên cạnh ta, cúi người xuống nhỏ giọng: - Có người ở trong cung muốn gặp tướng quân. Ta nhìn nàng nghi ngờ, Lục Nga gật đầu xác nhận. Ta hỏi: - Thời gian? - Giờ Thìn ngày mai. - Ở đâu? - Một quán trà phố tây. Người trong nội cung Kim quốc muốn gặp ta làm gì? **** Lúc ta đến nơi quán trà rất nhộn nhịp. Một tiểu nhị dẫn ta đến lầu hai, vào một căn phòng. Bên trong ngoài một nha đầu thì không còn ai. Nàng hành lễ với ta, mở ra một cánh cửa, dùng tư thế mời. Ta đi vào. Là một đoạn hành lang kín, không có người. Phía cuối hành lang có hơi thở. Chỉ có một người, hơn nữa còn biết võ công. Đi hết hành lang thì tới căn phòng thoáng mát, yên tĩnh, cửa sổ mở ra nhìn vào một vườn trúc. Một nữ nhân trùm đầu mặc huyền y ngồi ở bàn giữa phòng, trên bàn ngoài một lư hương thì không còn gì khác. Ta ngồi trước mặt nàng, đặt thanh kiếm trong tay lên bàn hỏi: - Ngươi là ai? Nàng gỡ bỏ mũ trùm, để lộ gương mặt. Ta ngạc nhiên. Hàn Niệm Chi? Ta chau mày. Giống Hàn Niệm Chi nhưng lại là nữ nhân? Không lẽ là muội muội hắn, Hoàng hậu Hàn Ánh Nguyệt của Kim quốc? Nàng tìm ta có chuyện gì? - Ta là Hoàng hậu của Kim quốc. Giọng nàng ta dịu dàng, ánh mắt sắc sảo, khí chất lạnh lẽo. Hoàn toàn khác với Hàn Niệm Chi, chỉ có gương mặt là giống thôi. - Ngươi tìm ta có chuyện gì? - Ngươi thích huynh trưởng ta sao? Ta nghiêng đầu nhìn nàng: - Huynh trưởng ngươi? Là ai? Hàn Ánh Nguyệt mỉm cười: - Là Hàn Niệm Chi, người đã tiếp ngươi suốt một tháng nay. Vòng hai bàn tay vào nhau, ta nhìn nàng: - Thích thì thế nào? - Huynh ấy sẽ là sứ thần sang Nghi quốc lần này. Tin tức này tại sao ta không biết? Vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, ta hỏi nàng: - Thì sao? Nàng hít một hơi sâu: - Ta muốn ngươi giữ huynh ấy lại Nghi quốc. - Bằng cách nào? - Hãy nạp huynh ấy làm phu thị của ngươi. Ta ngước mắt nhìn nàng: - Nếu không? - Vậy hãy giết chết huynh ấy đi. Trong mắt nàng ta ánh lên sự độc ác. Ta có chút ngạc nhiên, sau đó liền bật cười: - Đổi lại ta được cái gì? Nàng đặt lên bàn một tấm bản đồ: - Đây là bản đồ chôn giấu kho tàng của Kim quốc. Kèm theo thánh chỉ không thu thuế của thương nhân Nghi quốc trong vòng mười năm. Được rồi chứ? Ta mỉm cười không trả lời, dựa vào sau, nhìn gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng. Nghi quốc ta dù lạnh lùng cỡ nào cũng không tự giết tỷ muội mình, không nghĩ tới Kim quốc lại có kẻ sẵn sàng vì quyền lực mà táng tận lương tâm đến vậy. Tuy nhiên, Hàn Niệm Chi là huynh trưởng của nàng, là thế lực chống lưng cho nàng đứng vững ở hậu cung. Giết hắn không phải là tự đốt ghế của mình sao? - Hắn không phải huynh trưởng của ngươi sao? Lý do gì lại muốn hắn chết? Ánh mắt nàng loé lên, hận ý rõ ràng. Ta có chút ngạc nhiên. Điều gì khiến nàng hận Hàn Niệm Chi đến vậy? Nàng gằn giọng: - Lý do là gì đối với ngươi quan trọng sao? Biết được lý do ngươi sẽ đồng ý giúp ta? Ta nhún vai: - Không quan trọng, chỉ tò mò thôi. Ngươi không muốn nói ta cũng không ép uổng. Biết nhiều không bằng biết ít, nói nhiều không bằng nói ít. Sinh tồn trong cung cấm, ai không có bí mật của riêng mình? Biết bí mật của người khác chỉ khiến bản thân thêm kẻ thù mà thôi. Ta đứng lên, cầm theo bản đồ trên bàn đi ra cửa. Hàn Niệm Chi là sứ thần đi Nghi quốc? Có ý tứ! Có hắn ta, Lạc Bình An có thể không xuất hiện sao? Ta hít một hơi ngăn cơn ho trong cổ họng, đi thẳng về trạm nghỉ. Vừa vào tới cửa, ta đã ho một trận, không thể nào dừng. Có cảm giác ho đến nỗi có thể ói ra phổi và tim. Điều chỉnh lại nhịp thở. Ta rút bình ngọc đựng thuốc Lưu Hoà sắc sẵn, uống một hơi bốn viên mới khiến cơn đau trong cuống họng dịu bớt. Lắc lắc bình ngọc, thuốc chỉ còn một nửa. Chỗ Lục Nga hình như còn một bình. Lần này đi Lưu Hoà chuẩn bị cho ta mười bốn bình thuốc, ước lượng uống trong sáu tháng, nào ngờ chưa được ba tháng đã hết thuốc mất rồi. Những cơn ho của ta không có thuốc nhất định sẽ không ngừng được, không biết thuốc còn đủ dùng về Nghi quốc hay không…