Đây cũng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng có lẽ vì hắn ta nắm giữ địa vị cao quá lâu, giờ phút này lấy phong thái nhìn từ trên xuống, lại có một loại khí thế đế vương vô hình, khiến cho người ta không kiềm được ý nghĩ phải quy thuận cùng khuất phục. Nhưng dù là như vậy, Tiểu Phượng Hoàng vẫn có cảm giác thân cận khó hiểu với hắn ta. Chẳng rõ tại sao, y luôn cảm nhận được lòng tốt không thể che giấu của đối phương. Vị trí da thịt tiếp xúc với nam nhân, dường như có một luồng năng lượng nhu hòa ấm áp bao lấy y, nỗi khó chịu trong thân thể cũng bị xua tan. Cũng chính bởi vậy, Tiểu Phượng Hoàng mới không chút nghĩ ngợi nói ra tên thật của mình: "Bẩm, bẩm Thần Quân Đại nhân, ta tên Tự Phỉ." "Tự Phỉ... Họ Tự?" Nam nhân lẩm bẩm, đây cũng không phải loại họ thường gặp, đôi chân mày của hắn xoắn lại, truy hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Tự Khuynh?" Hắn ta là người quen cũ của mẫu thân sao? Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt, nhưng tại sao không thấy mẫu thân từng đề cập đến? Nếu như người có quen biết với Thần quân nào đó trên Thiên giới, lần đầu y một mình lên Thiên giới cũng không đến nỗi bị thủ vệ cản lại. Hơn nữa nếu hắn ta đã quen biết mẫu thân, tại sao có thể không biết đến sự tồn tại của mình? Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc không thôi, rốt cuộc vẫn đem sự thật nói ra: "Người là mẫu thân ta." "Mẫu thân?! Thì ra hắn là mẹ ngươi... ngươi thế mà lại... thì ra hắn..." Nam nhân thoạt nhìn vô cùng trầm ổn sau khi nghe được câu trả lời này, giọng điệu lại dần dần trở nên căng thẳng, âm cuối cũng đượm chút run rẩy khe khẽ. Hắn cầm cánh tay gầy gọc của Tiểu Phượng Hoàng, giống như muốn đem y kéo lại gần, nhưng vẻ mặt lại quá dè dặt, tựa như lo lắng mạo phạm sẽ bị đối phương lạnh nhạt. Tiểu Phượng Hoàng bị phản ứng kích động của nam nhân dọa sợ, phản xạ có điều kiện rụt cổ một cái, nhỏ giọng hỏi: "Thần Quân đại nhân, ngài sao vậy?" "Ta..." Nam nhân muốn nói lại thôi, hắn có lẽ có rất nhiều điều muốn hỏi Tiểu Phượng Hoàng, nhưng bởi nguyên nhân nào đó mà lại nuốt trở về, chỉ đáp: "Không sao, ta rời khỏi Thượng giới đã quá lâu, tách biệt khỏi mẫu thân của ngươi cũng đã hơn hai ngàn năm... Lần đầu gặp ngươi, có chút kinh ngạc mà thôi." Dấu ấn hình lá liễu trên trán hắn lóe lên thứ ánh sáng xanh nhạt yếu ớt, hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng, dường như muốn xuyên qua cặp mắt đen thẫm trong suốt ấy, kiếm tìm khoảng thời gian chìm thật lâu trong hồi ức. Tiểu Phượng Hoàng bị hắn nhìn cho không được tự nhiên, nhích người về phía sau một ít, hỏi: "Xin hỏi ngài là?" Nam nhân lúc này mới nhận ra mình chưa giới thiệu bản thân, hắn đang định mở miệng, không ngờ Đằng Xà bên kia bỗng nhiên giãy giụa. Mặc dù Đằng Xà đã bị đánh đến thoi thóp, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn bị dọa nhảy phắt tránh ra phía sau nam nhân. Chỉ thấy cây mây mọc cao thêm mấy trượng, lần nữa củng cố cái lồng đang giam giữ Đằng Xà, biến thành lồng hình cầu, gắt gao đem gã chụp bên trong, ngay cả khe hở để hô hấp cũng không để lại, những tiếng gào thét chói tai cũng bị bọc kín, bên ngoài không nghe thấy dù chỉ một chút. Mà tất cả những việc này, nam nhân ngay cả pháp quyết cũng không thực hiện, cây cối như có sinh mệnh riêng, nghe theo mọi hiệu lệnh của hắn. Thần quân có thể làm được điều này, hẳn là... "Ta là Mạnh Chương." Hắn nói. Hắn ta là Thanh Long! Là kẻ đứng đầu tứ linh đã biến mất mấy vạn năm nay--- Mạnh Chương Thần Quân. Cho dù Tiểu Phượng Hoàng cũng đã mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn kinh ngạc không thôi. Thời gian Thanh Long và Huyền Vũ biến mất quá lâu, Chu Tước cùng Bạch Hổ cơ bản đã giành lấy địa vị của bọn họ, thống trị luôn vùng biên giới trên Thượng giới. Thiên giới có lời đồn đại, rằng bọn họ đã hồn phi phách tán cả rồi, thuộc hạ dưới quyền dần dần phân tán, phần lớn mọi người đều đã quên mất sự tồn tại của bọn họ. Nhưng hắn đã trở lại! Hơn nữa còn là người quen cũ của mẫu thân. Tiểu Phượng Hoàng vừa kịp mừng rỡ, bụng dưới mới chuyển biến tốt lại bắt đầu đau nhói, khiến y không nhịn được "Shh" một tiếng. "Sao vậy?" Mạnh Chương lập tức chú ý đến tình trạng bất thường của y, nói: "Bị Đằng Xà gây thương tích?" Tiểu Phượng Hoàng có chút khổ sở lắc đầu: "Không, là... vấn đề của chính thân thể ta." "Ngươi phải về núi Nam Ngu?" Mạnh Chương hỏi. Phải về sao? Tiểu Phượng Hoàng không biết nên đối mặt với mẫu thân như thế nào, chính t còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã phải gặp Đằng Xà. Y còn đang xoắn xuýt, Mạnh Chương đã nhanh chóng lên tiếng: "Nơi này gần Đông phương thần điện, có thể đến thần điện của ta nghỉ ngơi chốc lát, ta biết sơ về y dược, cũng có vị thuốc thượng hạng, không bằng dưỡng sức ổn định rồi hẵng suy tính tiếp?" Mặc dù tạm thời không muốn về nhà, nhưng Tiểu Phượng Hoàng cũng không muốn gây phiền hà cho người khác, chỉ là Mạnh Chương mang hơi thở quá đỗi gần gũi, y lại trời xui đất khiến mà đáp ứng: "Vậy Tự Phỉ xin phép quấy rầy Thần Quân." Mạnh Chương khách khí: "Không sao, đưa tay cho ta, ta bắt mạch giúp ngươi." Mặc dù giọng điệu hắn hết sức ôn hòa, nhưng lời nói ra lại mang khí thế không cho phép chối từ, Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động đưa qua. Phương thức xem bệnh của Mạnh Chương và Thanh Loan không tương đồng, hắn chỉ khẽ đặt tay lên cổ tay Tiểu Phượng Hoàng, y liền cảm nhận được sức sống mãnh liệt mạnh mẽ dần dần lan ra trong cơ thể, ngay cả kinh lạc vì đau đớn mà co chặt cũng chậm rãi mở rộng, lục phủ ngũ tạng ấm áp, khiến lòng người dễ chịu. Đây chính là bản lĩnh của Thượng cổ Thần quân đi, thật sự rất lợi hại. Tiểu Phượng Hoàng sùng bái nghĩ. "Kinh lạc của ngươi có thể hoàn toàn tiếp nhận linh lực của ta?" Mạnh Chương có chút kinh ngạc. Tiểu Phượng Hoàng gật đầu một cái, cười nói: "Phải, phương thức trị thương của đại nhân rất đặc biệt, cũng rất thoải mái." Mặc dù Mạnh Chương thoạt nhìn không chút gợn sóng, nhưng trong nháy mắt sau khi y dứt lời, Tiểu Phượng Hoàng lại cảm thấy đối phương có một tia sửng sốt, chỉ là loại cảm giác này thoáng cái liền qua, tựa như ảo giác. Trong lúc Tiểu Phượng Hoàng thả lỏng thân thể, Mạnh Chương lơ đãng hỏi: "Khuynh... Ngươi nói mẫu thân ngươi là Tự Khuynh, vậy phụ thân ngươi là người phương nào?" Vấn đề này đặt ở lúc bình thường không thể nghi ngờ chính là tia sét trong lòng Tiểu Phượng Hoàng, nhưng lời từ miệng Mạnh Chương nói ra, y lại cảm thấy đối phương là thật lòng quan tâm, liền lắc đầu một cái, thành thực trả lời: "Ta không có phụ thân." "Không có phụ thân?!" Sao hắn ta lại kinh hãi đến vậy chứ? Một chút cũng không giống Mạnh Chương Thần Quân cao cao tại thượng. Tiểu Phượng Hoàng oán thầm, chắc tại hắn rời Thiên giới lâu quá rồi đi. Tiểu Phượng Hoàng vừa cảm nhận luồng linh lực ấm áp trong cơ thể, vừa giải thích: "Mẫu thân của ta không lập gia đình, từ khi ra đời đến giờ ta chưa từng gặp phụ thân." "A Khuynh chưa lập gia đình..." Mạnh Chương không đánh giá gì nhiều, chỉ trầm ngâm một hồi, lại hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Tiểu Phượng Hoàng chú ý xưng hô thân mật hắn theo bản năng gọi ra, ôm bụng nghi ngờ, đáp: "Ta đã hơn hai ngàn hai trăm tuổi rồi." Sau khi y đáp lời, liền cảm nhận được rõ ràng Mạnh Chương vừa dùng lực trên cổ tay y, tựa như đang kiềm chế thứ gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Luồng linh lực kia đi dọc theo kinh lạc của y, trong chốc lát đã tới đan điền, vòng vo mấy hồi. Mạnh Chương kỳ quái hỏi: "Tại sao bên trong cơ thể ngươi lại có luồng linh lực không hoàn toàn thuộc về ngươi? Rất giống của ngươi, nhưng không phải của chính bản thân ngươi." Cái này cũng bị nhìn ra sao? Tiểu Phượng Hoàng không thật sự muốn nhắc tới chuyện này, nhưng đối phương là đang lấy thân phận thầy thuốc đối mặt với y, hơn nữa dù y không nói, khẳng định hắn cũng sẽ đoán ra nguyên do, đành thừa nhận: "Đại nhân, ta, ta có đứa trẻ... Cho nên thân thể mới không thoải mái." "Ngươi đã có đạo lữ?" "..." Sau khi gặp Mạnh Chương, thương tâm trong lòng thật vất vả nhạt phai đi đôi chút, nay bỗng dưng bị nhắc tới, chuyện giữa y và Chu Tước năm xưa như một lưỡi dao sắc bén, đừng nhát từng nhát đâm vào lồng ngực y. Cũng may Mạnh Chương nhanh chóng phát hiện khác thường, thấy y không muốn nói, cũng không hỏi nữa, chỉ bảo: "Ngươi không vội về nhà, vậy trước tiên qua Thần điện của ta nghỉ ngơi đi, ngươi đang mang thai, không thể chủ quan." Tiểu Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, thiện cảm đối với Mạnh Chương càng mãnh liệt tăng thêm: "Làm phiền Thần quân đại nhân." Thanh Long mang Tiểu Phượng Hoàng trở lại Thiên giới, Nghiêm Trường Tễ lập tức nhận được tin tức--- danh tự của Tự Phỉ một lần nữa sáng lên trong vị trí Bát Trọng Thiên. Nhưng y đang ở nơi nào, tại sao sẽ trở lại? Nghiêm Trường Tễ cơ bản đã phát điên, hắn lục tìm khắp nơi bên trong Tam giới, nhưng vẫn không thể phát hiện tung tích Tiểu Phượng Hoàng. Sau khi biết đối phương xuất hiện tại Bát Trọng Thiên, lập tức trở về Thần điện, ngồi xếp bằng ngay giữa trung tâm đại trận hộ điện, bắt đầu hấp thụ linh khí Thiên giới, đem thần thức chính mình phóng đi, tỏa xa đến không thể nhìn thấy điểm cuối---- hắn muốn trải rộng thần thức lên toàn bộ Bát Trọng Thiên. Đến cả Thanh Phong Thanh Nguyệt, cũng bị uy áp hắn bỗng nhiên thả ra chấn động cho đứng không vững, lảo đảo mấy bước, chống lấy cột đá đại điện mới nhọc nhằn trụ vững. Nghiêm Trường Tễ không ngờ Tiểu Phượng Hoàng là do Thanh Long dẫn tới. Mạnh Chương từ lúc nào quen biết Phượng Hoàng, chẳng phải gã mới trở lại không được bao lâu, đã bị Nghiêm Phi Trần phái đi giải quyết Đằng Xà hay sao? Nghiêm Trường Tễ nghĩ không ra, nhưng vẫn có một loại dự cảm xấu. Sự thật chứng minh, dự cảm của hắn không sai, sau khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao đến Đông phương Thần điện, liền bị Thanh Long ngăn lại---- hắn không thể nào gặp mặt Tiểu Phượng Hoàng. Ban đầu Nghiêm Trường Tễ còn tưởng huynh đệ nhà mình đang trêu đùa hắn, mới không để hắn đi vào, nhưng Thanh Long từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cửa nửa bước, thờ ơ chờ hắn bỏ đi. Mặt mũi bị chà đạp hết lần này tới lần khác, Nghiêm Trường Tễ có chút không hài lòng, trầm giọng nói: "Mạnh Chương, ngươi có ý gì?" "Ta nói, y không muốn gặp ngươi." Thanh Long đáp. "Ta đến tìm phu nhân của ta, ngươi lại đem y giấu đi, không để ta gặp mặt, ngươi lấy danh nghĩa gì?" Thanh Long không nói lời nào. Nghiêm Trường Tễ bị sự im lặng của đối phương chọc cho giận đến cười, hắn nâng tay phải, Phương Thiên Kích dần dần hiện ra trong hư không: "Chúng ta là huynh đệ, chớ ép ta động thủ, Mạnh Chương." Thanh Long chắp tay, đứng ở bậc thang cao nhất trên cổng đại điện, khí thế lẫm liệt. "Lăng Quang, ngươi nói y là phu nhân của ngươi, các ngươi đã từng cử hành đại điển đạo lữ chưa? Tại sao lại xảy ra mâu thuẫn, nghiêm trọng đến nỗi ngay cả nhìn mặt ngươi y cũng không chịu?" Lời chất vấn của đối phương không thể nghi ngờ đạp trúng cái chân đau của Nghiêm Trường Tễ, hắn thẹn quá hóa giận, nâng trường kích, đầu nhọn tuôn ra ngọn lửa xanh nóng rực, hóa thành hình dáng bản thể chu tước trên không trung, xông thẳng về phía Thanh Long--- "Mạnh Chương, ngươi lấy thân phận gì, lại dám chất vấn bổn tọa, nhúng tay vào chuyện nhà của bổn tọa!" Ngay sau đó hắn phi lên trời, xông qua bậc thang trăm nấc, binh khí cùng pháp thuật song song, sẵn sàng khống chế địch chỉ bằng một chiêu! Nhưng Thanh Long đâu thể ngồi im chờ chết? Đông phương Thần điện vốn là sân nhà của gã, gã không tránh không né, giang hai tay vẽ hình thái cực trước người. Chỉ thấy hư ảnh thần long to lớn toàn thân xanh sẫm sau lưng hắn ngưng thành thực thể, quẫy đuôi gào thét giữa không trung, quấy thành luồng khí cuồng loạn, đem Nam Minh Ly Hỏa hóa hình thổi đến tan tành. "Ầm-----" Binh khí của Chu Tước và Thanh Long va chạm trước đại điện, hai cây trường đao của Thanh Long đỡ lấy trường kích từ trên cao chém xuống, tia lửa tóe ra tứ tán. Khí tràng của hai con thần thú thời Hồng Hoang lao vào nhau, tạo thành cơn lốc vô cùng cường hãn khởi nguồn từ lòng bàn chân, nhanh chóng cuộn lên, chỉ một thoáng trời rung đất chuyển, cuồng phong bão tố, đá vụn đất cát bị đánh bay vô kể, tầng tầng lớp lớp bậc thang đều bị đánh nát! Sức mạnh của Thanh Long vượt xa tưởng tượng của Chu Tước, gã luân hồi trăm kiếp, trải qua tất cả mọi đau khổ trắc trở bên trong tam thế, cho dù dưới tình huống toàn bộ thực lực của Chu Tước đều được tung ra, cũng có chút khó mà chống đỡ. Mạnh Chương hét lớn một tiếng, dấu ấn trên trán đột nhiên sáng rực, thần long xanh sẫm sau lưng phát ra một tiếng ngâm dài rung chuyển đất trời, hai cây trường đao chặn cứng đầu nhọn trường kích, ấn xuống từng chút, cuối cùng đè áp trở lại Nghiêm Trường Tễ. Chỉ ngheMạnh Chương uy nghiêm nói: "Ta lấy thân phận gì sao? Ta là phụ thân của y!"