Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm
Chương 27 : Kỳ động dục đến rồi!
Nóng…..
Cảm giác nóng cháy truyền ra khắp cả tứ chi, sau đó lại ngưng tụ xuống bụng…..
Cái loại nóng cháy còn hơn lúc trọng sinh ở trong hỏa diễm này từ đâu mà đến vậy?
Cho ta…… Ta muốn……
Muốn…. Mà rốt cuộc muốn cái gì chứ…..
“Thiên Phượng, tỉnh tỉnh….” Đoan Mộc Thanh Tôn lo lắng ôm lấy người trong lòng đang cuộn lại thành một cục, khẽ gọi.
Từ lúc về Nhân Thọ Đường, hắn bắt đầu cảm thấy Thiên Phượng có điểm khác thường, hình như có vẻ quá mức im lặng.
Mà sáng sớm nay, hắn cảm giác người kế bên phát ra tiếng rên, vửa mở mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Phượng đỏ bừng bừng, mồ hôi đầy người, giống như mới vừa được vớt từ trong nước lên.
Thấy y như thế, cũng không biết có phải vì thú đan vẫn còn ở trong người hay không, Đoan Mộc Thanh Tôn cảm nhận được cơ thể Thiên Phượng không có gì bất thường.
Chẳng qua bộ dáng hiện tại của Thiên Phượng, lại khiến cho hắn cực kỳ lo lắng.
Vẫn không ngừng kêu ‘nóng’, cái người ướt đẫm mồ hôi đại khái nghe thấy tiếng gọi khẽ của Đoan Mộc Thanh Tôn, lông mi chớp động một chút, chậm rãi mở mắt.
“Tiểu Tôn….”
“Tỉnh? Thân thể khó chịu sao? Sao lại thế này?” Thấy người trong lòng tỉnh lại, Đoan Mộc Thanh Tôn quan tâm hỏi.
“Nóng quá…” Nhăn lại lông mày, Thiên Phượng xê dịch thân mình bị Đoan Mộc Thanh Tôn ôm lấy, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn.
“Nóng?” Nhìn thoáng qua cái cửa sổ phủ đầy ánh mặt trời ấm áp, còn thổi tới chút gió lạnh, Đoan Mộc Thanh Tôn không hề thấy nóng một chút nào.
Nhưng nhìn qua Thiên Phượng, lại cảm thấy có vẻ không giống như phát sốt.
“Bất quá, trên người Tiểu Tôn lạnh lạnh, ôm thoái mái a….” Đôi môi hồng hào câu lên một nụ cười khẽ thỏa mãn, cả người lẫn đầu Thiên Phượng đều dán dính vào lồng ngực rộng lớn của Đoan Mộc Thanh Tôn.
Nhìn cái người trong lòng không ngừng cọ cọ, tim Đoan Mộc Thanh Tôn đánh cái ‘thịch’, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác gì đó bay xẹt qua, nhanh đến mức không kịp bắt lại.
Nhưng mà, hắn như thế nào lại cảm thấy Thiên Phượng giống như ăn trúng loại dược – gì – đó – mà – ai – cũng – biết – là – gì – đó vậy?
“Đêm qua Thiên Phượng có ăn bậy bạ gì không?” Nếu ăn trúng loại dược này, sao bây giờ mới phát tác chứ.
“Không có, hai ngày này đều cùng Tiểu Tôn ăn mà, ngươi ăn gì ta ăn đó, sao vậy?” Cọ cọ Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng cảm thấy cơn nóng trong người đã dần tiêu tán không ít.
“Vậy sao.” Vậy là không phải bị trúng dược kia rồi.
Ba ba ba –
Ngay lúc hai người đang ôm nhau, đột nhiên vang lên tiếng đập cánh, một con chim sẻ màu xám bay tới đậu ngay cửa sổ.
Thiên Phượng ngẩng đầu nhìn Chim Sẻ: “Sẻ con, ngươi đến rồi sao? Có phải có tin tức gì không?”
Buông ‘cái gối ôm lành lạnh hình người’ Đoan Mộc Thanh Tôn ra, Thiên Phượng đi đến cạnh cửa sổ.
“Chi chi –” Bé chim sẻ nhìn Thiên Phượng, chi chi đáp lại, hiển nhiên là đang nói chuyện với Thiên Phượng.
Qua một lại, Thiên Phượng hai mắt sáng ngời: “Oa… Sẻ con thật lợi hại quá đi!!”
Hiển nhiên chuyện Thiên Phượng nhờ Sẻ con làm giúp đã có kết quả.
“Con chim này nguồn tin của ngươi hả?” Đoan Mộc Thanh Tôn tới gần Thiên Phượng, đánh giá cô nàng sẻ nhỏ đậu trên cửa sổ.
“Ân, chim chóc là sinh vật có nhiều nguồn tin nhất, Sẻ con nói Quạ Đen ngày hôm qua thấy thiếu bang chủ Phi Ưng bang đến một căn nhà nhỏ, sau đó nó thấy trong phòng đang giam giữ một người nam nhân, canh giữ rất nghiêm ngặt.” Thiên Phượng đem những gì con chim nhỏ này báo cáo nói lại cho Đoan Mộc Thanh Tôn nghe.
“Nam nhân, có phải Lam thúc không?” Thiếu niên từ trước nay luôn lạnh lùng hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như thế.
“Sẻ con nói không xác định được có phải là ba ba của Lam Tư hay không, nhưng nam nhân kia thân thể hiện tại rất suy yếu, Quạ Đen nghe thiếu bang chủ kia nói y không đụng đến thức ăn nhiều ngày nay rồi….” Đôi mày tinh tế của Thiên Phượng nhăn lại.
“Ta bảo lão già phái người đi thăm dò.” Nghiêng người hôn lên má Thiên Phượng hai cái, Đoan Mộc Thanh Tôn xuống giường gọi điện thoại.
Một người một chim đưa mắt nhìn theo bóng dáng thon dài của Đoan Mộc Thanh Tôn.
Một lát sau, Sẻ con đột nhiên bay lên, đậu lên vai Thiên Phượng.
“Chi chi….” [Thiên Phượng đại nhân, trên người ngươi có mùi!] Hai mắt chim tròn tròn chớp chớp.
“Mùi? Mùi gì?” Thiên Phượng nhìn Sẻ con trên vai, túm lấy quần áo ngửi ngửi.
Là mùi sữa tắm, thơm lắm nga…..
“Chi chi….” [Mùi động dục, xem ra Thiên Phượng đại nhân đến kỳ động dục rồi.] Ngữ khí nói chuyện của Sẻ con cực giống như nói đứa nhỏ nhà nó rốt cục cũng trưởng thành.
“Cái gì….Động…..” Bị lời nói của Sẻ con làm cho hoảng sợ, Thiên Phượng thét lên một tiếng, lại cảm thấy không đúng, lại cố gắng nuốt ngược ở lại vào bụng.
Y tới kỳ động dục…. chẳng lẽ sáng nay cảm thấy kỳ quái…. Cũng là bởi vì đến kỳ động dục sao??
Kỳ động dục, là giai đoạn mà bất cứ loài động vật nào cũng phải vượt qua, minh chứng cho việc trưởng thành, ngay cả thần thú Thiên Phượng cũng không tránh khỏi.
“Thiên Phượng, sao vậy?” Nghe thấy tiếng thét của Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn đứng ở ban công lập tức đi vào, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.
“Không…. Không có gì….” Mặt đỏ bừng, tiểu phượng hoàng da mặt mỏng không phát hiện bản thân đang ‘giấu đầu lòi đuôi’.
“Chi chi –” [Thiên Phượng đại nhân, người này là đối tượng giao phối của ngươi sao? Bộ dáng thật đẹp nga!!!!] Sẻ con nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn, không ngừng nhảy nhót trên vai Thiên Phượng, mắt sáng lấp lánh.
Không hổ là Thiên Phượng đại nhân, thiếu niên nhân loại này thật đẹp trai.
“Không…. Không phải đâu, người anh em ngươi sai rồi!!” Thiên Phượng thét lên một tiếng chói tai, đỉnh đầu bốc hơi nước.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
80 chương
7 chương
285 chương
51 chương
280 chương
81 chương